Ánh Trăng Nơi Viễn Đằng, Có Chúng Ta Vẫn Chờ Nhau

Chương 20: Cô gái thú vị



Vệ Quân sải một bước thật to bởi đôi chân dài của mình, cô khẽ lườm một cái rồi đứng hẳn lại, thậm chí còn đi hướng ngược lại với hắn.

Thật ngu ngốc, tại sao phải đi theo tên này nghe lời hắn như con ở vậy, từ trước đến nay chỉ có Đăng Khôi là người mà cô nghe lời nhất.

- Này, em đi đâu đấy?

Đi được vài bước hắn quay đầu đột nhiên hỏi cô.

Trước bộ dạng khoa chịu của hắn, cô chỉ biết giả vờ như mình không theo kịp rồi nói đại một lý do để chống đối lại hắn.

- Đau chân, anh đi nhanh quá tôi theo không kịp nên định về phòng.

Hắn bỗng nhận ra, khoảng cách giữa hai người khá xa, có lẽ là do thói quen đi nhanh của hắn mà lại ảnh hưởng đến cô.

Lần này lời nói của hắn có chút điều chỉnh, trở nên mềm mỏng hơn, tiến đến nắm tay kéo cô đi thật nhẹ.

Chiếc xe hơi cổ đắt giá được đậu trước cổng biệt thự Luân gia một cách sang trọng, toát lên mùi giàu có nồng nặc.

Hắn nhẹ nhàng đưa cô sang ghế phụ rồi tự mình ngồi ghế chính lái xe đi ra khỏi khuôn viên nhà mình.

- Anh đưa tôi đi đâu đấy?

Hắn đang tập trung lái xe, đôi mắt đưa nhẹ sang phía kế bên, nhìn cô gái trước mặt một cái rồi lại trở về như cũ.

- Đến chỗ làm việc, sau đó tôi đưa em đi mua ít đồ dùng.

Cô đảo mắt, nhìn ra phía cửa kính, khung cảnh xung quanh bỗng chốc trở nên nhiều người qua lại.

Lần đầu cô đến Quảng Tiến, lại còn được đi ngao du như vậy, ánh mắt không giấu nỗi sự hào hứng.

Phía trước đột nhiên trở nên đông người vô cùng, hắn dừng xe, quay qua nhìn cô một lúc, vừa hay lúc này cô cũng quay lại, vô tư không để ý hắn đang chăm chăm nhìn mình mà cất giọng hỏi:

- Phía trước là nơi nào mà đông người thế?



Hắn nhìn lại trước mặt, sau đó mỉm cười nói:

- Đây là xưởng dệt vải lớn nhất ở Quảng Tiến của lão gia Đình Kim, bọn họ là người làm đang di chuyển vải đem bán thôi.

Chiếc xe lại tiếp tục di chuyển, băng qua đám đông, lúc này cô mới để ý, trong đống người trước mặt, có bóng dáng quen thuộc.

Là Đăng Khôi!

Cô khựng lại, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía anh, người đang hì hục vác từng bao tải nặng.

Trong ánh mắt, cô không thể kiềm được sự yêu thương.

Chỉ mới không gặp nhau vài tiếng, anh đã thuận lợi vào được Đình gia làm việc, nhưng có lẽ những công việc ở đây quá cực khổ, tay chân anh đều bong da chảy máu.

- Lát nữa chúng ta đến đây mua đồ được không?

Cô lại mở lời, cô muốn đến xưởng may Đình gia, muốn được gặp anh.

Hắn chỉ thốt nên một chữ "Được" rồi liếc về phía đồng hồ trên tay sau đó tốc độ xe chạy tăng lên đáng kể.

Công xưởng lớn trước mặt liền hiện ra, tuy rằng nó không được sang trọng nhưng lại rất to, thậm chí có thể nuôi cả bò trong này nữa.

Bước xuống xe, một mùi thoang thoảng lúa chín xộc vào mũi, đường đất đỏ chắc hẳn là ven thành phố.

Bên trong công xưởng có rất nhiều nhân công già trẻ lớn bé đều có đủ.

Nam thì vác lúa đến máy lựa gạo nữ thì vớt trấu ra, tóm lại ai cũng làm việc cực khổ cả, nhưng được cái công xưởng có chỗ cho công nhân ngủ tại đây giúp đỡ họ ăn uống đầy đủ nên cũng không lo lắng bị bốc lột sức lao động.

Cô nhìn thấy hắn ngồi trong xe tháo chiếc áo khoác da của mình ra, sau đó mới bước xuống xe, đi thẳng vào công xưởng, trong đầu cô đột nhiên có chút khó hiểu trước hành động của hắn.

Cô âm thầm đi sau lưng, nhẹ nhàng nhìn lấy tất cả mọi cử chỉ nhấc động của tên đàn ông trước mặt.

Hắn uy nghiêm bước vào cửa, trước sự chào hỏi lịch sự của tất cả công nhân, cô bất ngờ khi hắn sắn tay áo lên, sau đó tiến đến đống lúa gạo trên xe hàng, rồi vác đi như một người công nhân vậy.

Cô sững người ngạc nhiên, tại sao một tên thiếu gia nhìn như công tử bột lại có thể làm những công việc đó chứ, cô chỉ tưởng hắn vào rồi đưa ghế ngồi giữa chỉ đạo mọi thứ như một ông chủ khó tính.



- Lại ghế ngồi đợi tôi đi, xong việc ở đây tôi sẽ dẫn em đến chỗ khác, ráng ngồi chờ.

Cô phồng má nhìn xung quanh một lúc, sau đó cũng tiến đến sắn tay áo lên giúp đỡ các bạn nữ khác.

Trong tâm trí cô vẫn luôn là một quân nhân, đương nhiên không thể ngồi nhìn nhân dân cực khổ như vậy được.

Hắn đang vác một bao tải lúa lớn, đột nhiên khựng lại nhìn người con gái trước mặt không ngại lấm lem như bao thiếu nữ khác mà ánh mắt liền dịu dàng, như được tiếp thêm sức mạnh để làm việc vậy.

- Cậu chủ, cô gái đó là ai vậy?

Một cậu trai trạc tuổi cô tiến đến hỏi hắn, hình như cũng là công nhân trong công xưởng.

- Là cô chủ của các cậu đấy, sau này em ấy có đến cũng phải chào nữa.

Cậu nhóc đó phá lên cười một cái thân thiện, cũng thấy tên thiếu gia trước mặt mở miệng cười, má lúm đồng tiền xuất hiện tự nhiên.

Ánh mắt hắn lại quay về phía cô, nhìn cô gái nhỏ vừa làm việc mặt mũi tèm lem mồ hôi cười tươi trước các bà cụ đang vừa làm vừa buôn chuyện, cứ như cô cháu gái nhỏ đang được nâng niu vậy, đáng yêu chết mất.

_________________________

Thời gian cứ thế trôi nhanh, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa giải lao của mọi người, cô cũng ngồi một góc cầm lấy mâm ăn trưa được phát ngồi ăn ngon lành.

Hắn phủi bụi trên áo, sau khi phát cơm phụ mọi người thì cũng đã rảnh tay, mới đưa mắt nhìn về phía góc tối có cô gái nhỏ đang ngồi ăn, liền tiến đến.

- Hôm nay em làm việc giỏi thế.

Cô đang nhồm một họng cơm to thì ngước lên nhìn hắn, thói quen ăn nhiều cho nhanh của cô từ trước đến giờ vẫn không bỏ được.

- Đói đến thế à? Cơm có ngon không?

Hắn lại cất giọng ân cần ôn nhu, thậm chí ngồi khụy gối xuống bằng với chiều cao hiện tại của cô để dễ quan sát người đối diện.

Cô chỉ khẽ gật gật đầu sau đó liền đứng lên đi dẹp mâm cơm của mình, hắn cũng ra ngoài chuẩn bị xe để đưa cô đi mua đồ, dù gì cũng đã hết ca sáng rồi, chiều hắn thường ở lại công xưởng nhưng hôm nay phải dẫn cô gái nhỏ của hắn đi mua ít quà mọn.