Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 4



Lâm Khinh Chu cứ ngỡ hôm nay cũng sẽ giống như tối ngày hôm qua, những tiếp xúc của họ chỉ dừng tại tiếng chúc ngủ ngon này, nào biết trước khi ngủ lại xảy ra một sự cố nhỏ.

Vòi hoa sen trong phòng cậu hư.

Gay nhất là lúc cậu vào nhà tắm rõ ràng còn bình thường, tắm được một nửa đột nhiên mất nước, mới đầu tưởng là cắt nước, ra ngoài thử van nước bồn rửa tay mới xác định là vấn đề ở vòi hoa sen.

Buổi tối mới lột đài sen, khi tắm thì vòi hoa sen hỏng, cũng không biết có phải là báo ứng hay không.

Lâm Khinh Chu cảm thấy buồn cười, quấn khăn tắm gọi điện thoại cho tiểu Yểu, nhưng mãi không có ai nhận. Lâm Khinh Chu đành về lại phòng vệ sinh với quả đầu đầy bọt, suy nghĩ xem có nên đưa đầu vào thẳng vòi nước dội không -- bất kể nói thế nào, cậu không thể đội cái đầu bọt này đi ngủ được.

Cuối cùng vẫn từ bỏ, bởi vì cậu nghĩ đến một người.

- - Ông chủ Tần.

Hiện giờ cũng sắp mười rưỡi, chắc chắn ông chủ đã ngủ từ sớm rồi, trong lòng Lâm Khinh Chu biết rất rõ điều này, lý trí bảo cậu tốt nhất đừng làm phiền đối phương, một giọng nói khác lại nhảy ra phản đối: "Trước hết mặc kệ cái khác, mày là khách của homestay này, giờ phòng tắm có vấn đề, mày lại không liên lạc được với nhân viên, tìm ông chủ giải quyết thì có gì sai?"

Lâm Khinh Chu dễ dàng bị giọng nói này thuyết phục, cậu quấn chặt khăn tắm, ra ngoài đi tìm ông chủ Tần.

Có lẽ bởi vì hai chân không tiện, phòng của ông chủ Tần ở tầng một, tối qua tiểu Yểu từng nhắc một lần, Lâm Khinh Chu vẫn còn nhớ là phòng nào.

Đến trước cửa rồi lại do dự. Khoan nói đến chuyện có phiền hay không, hiện tại cậu trông nhếch nhác có thừa, không biết ông chủ Tần sẽ thấy thế nào nữa. Nhưng… đến cũng đến rồi. Cậu đứng ngoài cửa phòng rất lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, giơ tay gõ cửa.

Bên trong im lặng thời gian rất dài, sợ làm phiền khách trọ khác nên Lâm Khinh Chu cũng không dám quá to tiếng.

- - Thôi, hay là về đi.

Đương tính bỏ cuộc, trong phòng chợt vang một giọng nói trầm thấp: "Ai đấy."

Giọng hơi khàn do mới tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu. Trái tim Lâm Khinh Chu lỡ một nhịp, sau đó mới nắm bàn tay chảy mồ hôi, nói: "Là tôi." Lại sợ đối phương nghe không ra giọng mình, nhanh chóng bổ sung một câu: "Lâm Khinh Chu."



Trong phòng lại im ắng, Lâm Khinh Chu hơi lúng túng, kiên trì nói rõ mục đích đến: "Xin lỗi ông chủ Tần, có phải tôi đã làm phiền anh nghỉ ngơi rồi không, là thế này, vòi sen trong phòng tắm tôi hình như có vấn đề, không chảy nước, vậy nên tới hỏi anh có phòng trống khác cho tôi tắm được không."

Lần này người trong phòng trả lời rất nhanh: "Xin lỗi, xin đợi một lát."

Lâm Khinh Chu bóp lòng bàn tay, thở ra: "Được, không gấp, anh cứ từ từ."

Trong hành lang quá yên tĩnh, ánh sáng cũng mờ, có lẽ chính vì vậy mà giác quan của Lâm Khinh Chu bỗng trở nên nhạy bén, rõ ràng cách một tấm cửa, song những âm thanh nhỏ bé trong phòng lại chui vào trong lỗ tai cậu không sót chút gì.

Cậu nghe thấy ông chủ Tần ngồi dậy từ trên giường, sau đó nghiêng người di chuyển đến mép giường, nắm lấy tay vịn xe lăn, tiếp đến chống cánh tay, khó khăn đưa bản thân vào trong xe lăn. Giữa mỗi động tác đều dừng lại mấy giây, có thể tưởng tượng những việc này không mấy dễ dàng.

Lâm Khinh Chu bỗng rất hối hận. Cậu không nên đến tìm ông chủ Tần vào giờ này, không phải chỉ là gội cái đầu, tắm rửa thôi à, làm lố cái gì. Vác bọt đi ngủ thì sao chứ, cũng không phải không có khăn lông, lau sạch là xong rồi.

Xe lăn lăn lộc cộc trên sàn nhà, trái tim Lâm Khinh Chu cũng bị đè chặt theo, xẹp thành một nắm. "Xin lỗi cậu Lâm," cửa phòng cuối cùng cũng được mở ra, ông chủ Tần mặc đồ ngủ lụa màu đen, mái tóc dài xoã sau lưng hơi rối, vành mắt cũng ửng đỏ, anh xin lỗi Lâm Khinh Chu lần nữa, tiếp đến nói, "Nhưng mà cậu Lâm, bây giờ đang trong mùa du lịch, phòng của homestay kín mất rồi, cậu và bạn cậu đặt chính là hai phòng cuối cùng."

Lâm Khinh Chu: "..."

Cậu cũng không liệu được tình hình sẽ như vậy, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, "Vậy hay là… thôi thôi."

Mặc dù trên đầu cậu quấn khăn lông, nhưng bọt chưa lau sạch vẫn đang nhỏ tí tách trên sàn, tiếng này nghe sao cũng thấy rất miễn cưỡng.

Ông chủ Tần cũng ngước lên nhìn tóc cậu. Sau cùng nói: "Nếu như không để ý, cậu Lâm có thể tới phòng tôi tắm."

Lâm Khinh Chu thấy vậy làm phiền quá, nhưng không muốn phiền cũng đã phiền nhiều như vậy rồi, còn nói lời khách sáo thì rất giả tạo, vậy nên cậu chỉ lưỡng lự giây lát, đoạn nói, "Được, cảm ơn ông chủ Tần."

Lần này là lần Lâm Khinh Chu tắm nhanh nhất, mười mấy phút là ra, ông chủ Tần đang ngồi cạnh cửa sổ đọc sách, thấy cậu ra mới thong thả ngước mắt, mặt lộ vẻ bất ngờ: "Nhanh vậy?"

"À, phải. Đó giờ tôi tắm rửa mau lắm." Xì. Lâm Khinh Chu mắc bệnh sạch sẽ, một ngày phải tắm hai chập, sáng tắm, chiều tắm, mỗi lần tắm không dưới 20 phút, vì vậy mà trong kí ức còn có người từng cười nhạo cậu như vậy không phải tắm, là giết lợn mới đúng.

Lâm Khinh Chu đứng ở cửa nhà tắm lau tóc, tiện thể quan sát cả căn phòng. Vừa rồi vào vội, không có thời gian để ý, bây giờ mới phát hiện căn phòng này rất lạ lẫm với mình, trong kí ức hình như cậu chưa từng đến đây.

Nhưng thật kì lạ, cả homestay có tổng cộng 16 phòng, đâu đâu Lâm Khinh Chu cũng từng chạy qua, nhắm mắt cũng có thể biết đồ nào trong phòng nào nên để ở đâu. Thế nhưng cậu chỉ cảm thấy lạ với mỗi căn phòng này. Kiểu xa lạ này không đơn giản là đến từ việc ông chủ Tần có thể đã tiến hành cải tạo lại, mà là cậu hoàn toàn không nhớ trong homestay từng có căn phòng này, giống như nó không nên tồn tại.



Nhưng nếu như nơi đây vốn dĩ không phải một căn phòng, vậy là nơi nào chứ? Lâm Khinh Chu không có bất kì ấn tượng nào. Kí ức của cậu loạn xà ngầu, mấy năm về đảo San Hô càng loạn hơn, có rất nhiều chuyện không nhớ nổi.

Bỗng nhiên, ánh mắt cậu lia đến cây đàn ghi-ta gỗ bên cạnh bàn học. Màu gỗ thô 34 tấc, nhìn bề ngoài đã cũ lắm rồi. Lâm Khinh Chu cảm thấy rất quen mắt, nhìn chằm chằm một hồi mới nhận ra có vẻ là của mình. Hình như khi đó cậu đã để lại đây một cây ghi-ta. "Anh biết đàn ghi-ta?"

Nghĩ đến việc ghi-ta của cậu biến thành của ông chủ Tần, được người này dày công bảo quản, Lâm Khinh Chu liền cảm thấy trong người khô đến lạ, máu huyết toàn thân đều trở nên nóng hổi. Cậu rất thích sự gắn kết thầm kín này. Rất vô lý, nhưng không khỏi khiến người ta suy nghĩ lung tung. Thật quái đản. Song ông chủ Tần lại nói: "Tôi không biết."

Lâm Khinh Chu giống như bị ném từ tầng mây cao xuống đáy vực, giọng điệu bất giác pha lẫn sự mất mát: "Vậy cây ghi-ta này?"

Ông chủ Tần nhìn qua theo tầm mắt của cậu, giải thích: "Là chủ trước của homestay để lại, tôi thấy ghi-ta còn mới, vứt đi thì tiếc nên giữ lại trong phòng. Nếu như cậu Lâm thích có thể lấy đi."

Anh nói rất tùy ý, giống như thật sự không để bụng, cảm xúc của Lâm Khinh Chu càng thất thoát hơn. Cậu cúi thấp đầu: "Vậy sao được."

"Không sao đâu, bảo kiếm tặng anh hùng, ghi-ta đẹp như vậy cũng nên tìm người thích hợp với nó, để ở chỗ tôi lại lãng phí."

Lâm Khinh Chu do dự một lát, rồi đi qua, ôm ghi-ta vào lòng. "Thế xin cảm ơn ông chủ Tần."

Ông chủ Tần nở nụ cười nhạt, "Đừng khách sáo, tôi cũng chỉ mượn hoa dâng Phật thôi."

Thời gian đã muộn lắm rồi, Lâm Khinh Chu không tiện nán lại tiếp, bèn tạm biệt ông chủ.

Ông chủ Tần đẩy xe lăn tiễn cậu tới cửa, xin lỗi lần thứ ba: "Thật sự rất xin lỗi cậu Lâm, tối nay đã gây thêm rắc rối không cần thiết cho cậu."

Lâm Khinh Chu không hiểu sao lại không thích thái độ khách khí xa cách thế này của đối phương, hệt như giữa bọn họ thật sự là quan hệ ông chủ và khách trọ rất đỗi bình thường. Dẫu cho thực sự là vậy đi chăng nữa. Cậu vờ nói đùa: "Vậy ông chủ Tần có thể giảm giá cho tôi không?". Truyện Đô Thị

"Đương nhiên." Ông chủ Tần nói. Vẫn giữ giọng điệu rất khách sáo, khiến người khác không thể bắt ra lỗi.

__

@yu: lịch đăng là một ngày một chương nha thời gian thì tầm khoảng 20-22 giờ tối