Ánh Trăng Sáng Của Lòng Anh

Chương 2



Tôi thề là không phải tôi muốn uống Starbucks của anh, mà tôi chỉ hơi khát thôi.

Nhưng tôi vẫn xấu hổ đứng trước mặt anh, run sợ tỏ vẻ như muốn mượn cái cốc để uống nước, anh thì cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tò mò.

“Muốn uống cà phê à?”

“Không!” Tôi vội vàng giải thích: “Em muốn uống nước.”

Rồi anh đưa bình giữ nhiệt của mình cho tôi.

“Uống cái này đi.”

Nghĩa là sao? Tôi đâu phải Nhược Nhược, sao có thể cứ thế mà dùng bình nước của anh được chứ…

Tôi đỏ mặt nói: “Có ly dùng một lần không? Em rót một ít thôi.”

“Không có, cứ thế mà uống đi.”

Anh còn không thèm ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh như chẳng hề để ý, nhưng tay chân tôi lại nhũn ra, trái tim loạn nhịp.

Thi Nhược Nhược nói với tôi là anh có thói ở sạch, hơn nữa lại là bác sĩ, sao giờ lại có cảm giác phóng khoáng thế này chứ?

Tôi do dự không biết có nên nhận lấy hay không.

Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đó khiến tôi cực kỳ căng thẳng, lập tức cầm lấy bình giữ nhiệt mà anh đưa.

Sau đó im lặng mở nắp, uống từng chút một.

Trong lòng thầm nghĩ, chút nữa mình chạy đi rửa sạch là được rồi.

“Trương Tư Lôi, anh nghe Nhược Nhược nói từ lúc em tốt nghiệp đại học xong thì ở nhà vẽ truyện tranh à?”

Đột nhiên Thi Phượng Dương nói chuyện khiến tôi xém chút thì sặc nước, ấp a ấp úng một hồi mới đỏ mặt đáp: “Chỉ, chỉ là vẽ nghịch chút thôi, có khá nhiều người thích nên em mới tiếp tục vẽ.”

“Ừm, cũng tốt.”

Anh chỉ thuận miệng buông một lời khen mà đã khiến tôi phải hoảng hốt.

Tốt sao? Ngoại trừ cô em gái Thi Nhược Nhược của anh thì chẳng ai nói việc đó là tốt cả.

Ngay cả mẹ tôi cũng suốt ngày càm ràm, rằng một sinh viên như tôi nên tìm việc bình thường mà làm, tiền lương sẽ ổn định hơn nhiều, sao lại chọn cách ở nhà vẽ truyện tranh như này…

Lúc tôi còn học đại học đã tiếp xúc với nghiệp vẽ truyện tranh từ sớm, ban đầu chỉ làm trợ lý cho người ta, kiếm thêm chút tiền.

Những người theo nghề này chỉ toàn dựa vào đam mê, chỉ đơn giản là thích vẽ tranh mà thôi.

Mẹ tôi lúc nào cũng thấy sinh viên rất ghê gớm, thật ra thì ở đâu cũng vậy thôi, tôi cũng từng làm việc ở Hàng Châu một thời gian mà cũng chẳng vui lắm.

Sau khi truyện tranh trên mạng bắt đầu nổi tiếng, tôi cứ vậy mà biến nó thành nghề chính.

Thật ra thì cũng khá là xấu hổ, mấy cô dì chú bác thường hay bảo bố mẹ tôi là: “Lôi Lôi vẫn còn ở nhà ăn bám hả? Vẽ tranh thì kiếm được bao tiền cơ chứ? Mỗi tháng có đến 3000 không? Nếu không kiếm được thì nên ra ngoài tìm một lớp đào tạo đi.”

Đặc biệt là cô út, lúc nào cũng lấy em họ ra so sánh với tôi: “Ôi chao, Kim Kim nhà em vừa tốt nghiệp đại học xong đã vào làm việc ở một công ty bất động sản, là nhân viên dự đoán tài chính, lương bây giờ một tháng đến mười ngàn tệ, cả hai đều vẽ tranh mà đâu có giống nhau đâu.”

Còn bác cả nữa, lần nào cũng nhìn người bằng lỗ mũi, hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì tới chúng tôi.

Vì con gái bác ấy, chị họ Trương Tư Mộng gả vào hào môn, nhà anh rể rất giàu có, sở hữu công ty lớn.

Hầy, dù sao hiện thực là vậy rồi, năm nay khi truyện tranh của tôi bắt đầu nổi tiếng, tháng kiếm được mười ngàn thì cô út lại nói: “Cái đó sao giống nhau được chứ? Công ty của Kim Kim có bảo hiểm, mỗi tháng mỗi năm lại được tăng lương, Lôi Lôi thì có gì chứ? Tương lai đâu có đảm bảo?”

Bác cả cắn hạt dưa, mắt liếc nhìn người khác, hễ thấy ai là lại châm chọc: “Nói cho cùng cũng chỉ là người làm công ăn lương, con gái gả vào nhà giàu mới gọi là thành công kìa.”

Chút tự hào của mẹ tôi cứ vậy mà bị dập tắt.

Bố thì lại rất ủng hộ tôi. Ông là một tài xế taxi, luôn vui vẻ, gặp ai cũng khoe: “Con gái tôi biết vẽ tranh, đẹp lắm, bây giờ con bé đang vẽ tranh trên mạng, kiếm được tiền nữa cơ, lần trước nhận được tiền còn mua điện thoại mới cho tôi.”

Có một câu nói rất đúng, chẳng bao giờ phải khoe khoang, vì người không muốn bạn may mắn lại chính là người bên cạnh bạn.

Nhưng mẹ tôi lúc nào cũng muốn được đấu khẩu thắng họ hàng một lần.

Ông nội với bà nội tôi từ nhỏ đã rất bất công, chỉ quan tâm tới bác cả và cô út.

Tiền hai vợ chồng tiết kiệm cả đời đều lén lút đưa hết cho bác cả, vì nhà bác cả có em trai.

Năm ngoái ba tôi nhập viện vì viêm ruột thừa, họ chỉ xách lốc sữa tới bệnh viện ngó một cái.

Nhưng khi dượng út gãy xương phải nằm viện, hai vợ chồng già lại gửi tặng hẳn 5000 tệ, còn cứ ba ngày là qua thăm đến hai lần.

Họ nói, dượng út là người ngoài, không gửi tiền sẽ rất kỳ cục, còn con trai trong nhà thì cho làm gì chứ.

Bọn họ có thể nói có lý chút được không vậy? Có những bất công của bố mẹ, không thể dùng đạo lý mà nói được.

Hai vợ chồng thiên vị bác cả và cô út, nên như một lẽ đương nhiên, họ cũng đối xử bất công với cả mấy đứa cháu.

Lúc tôi còn nhỏ từng tới nhà ông bà nội chơi, chị em họ đều có mặt đầy đủ, cả em họ Kim Kim cũng thế.

Tổng cộng có bốn đứa nhỏ, nhưng bọn họ chỉ nấu có ba quả trứng gà, khi thấy tôi cũng ở đó thì: “Ui trời, Lôi Lôi cũng ở đây mà, nhưng giờ chỉ có ba quả thôi.”

Sau đó thì bọn họ ngồi ăn trứng, riêng tôi đứng cạnh thèm thuồng mà nhìn.

Mãi đến khi bố đến đón tôi, thấy vậy thì tức giận, ôm tôi về nhà.

“Đi nào, về nhà bố nấu cho con ăn.”

Hôm đó bố tôi nấu liền ba quả trứng gà, tôi ăn đến độ muốn nôn cả ra.

Sau đó ông nói: “Chuyện ngày hôm nay đừng nói cho mẹ con biết nhé?”

Hầy, bố tôi đáng thương thật đấy, tôi nghĩ là cảnh ăn trứng gà hôm đó đã vô tình gợi lại ký ức không vui nào đó trong tuổi thơ của ông rồi.

Vì tôi nghe mẹ kể lại, lúc bố còn nhỏ cũng rất đáng thương, ông bà nội có gì ngon cũng đều để dành cho bác cả với cô út trước.

Mỗi lần kể lại là mẹ tôi lại nghẹn ngào, nhưng mẹ rất yêu thương tôi, cứ thấy tôi bận rộn với cái máy tính là đi mua ít việt quất, cam tươi hay trái cây gì đó cho tôi.

Có lần bà còn mua hai chậu xương rồng đặt trong phòng tôi, bảo là để ngừa phóng xạ.

So với mấy người bà con họ hàng kia thì đám bạn của tôi với Thi Nhược Nhược cầm đầu tốt hơn nhiều, lần nào tâng bốc tôi cũng chẳng cẩn soạn lời sẵn.

“Này Trương Tư Lôi, cậu đỉnh thật đấy, là tác giả truyện tranh luôn cơ! Bạn học của tôi cũng có danh tiếng ra phết đấy!”

“Các cậu không nhanh chóng xin chữ ký lúc cậu ấy đang hot thì về sau không còn cơ hội nào nữa đâu.”

Khi tôi còn đang ngẩn người nhớ lại quá khứ, không nhịn được mà bật cười thì đột nhiên Thi Phượng Dương chẳng biết đã đứng dậy từ khi nào, dựa vào bàn mà chăm chú nhìn tôi.

Mỗi lần đối diện với đôi mắt sâu thẳm đó là da đầu tôi lại tê dại, lắp bắp hỏi: “Mấy, mấy giờ rồi ạ?”

Khóe môi anh cong lên, ung dung đáp: “Tay em đang cần điện thoại kìa.”

Tôi ngậm miệng ngay tức thì, cúi đầu nhìn điện thoại thì thấy đã 10 giờ 24 phút rồi.

“Sao Nhược Nhược còn chưa tới nữa vậy, em ra cửa đợi cậu ấy.”

Tôi cúi đầu, giả vờ như đang bình tĩnh rồi rời đi, nhưng khi bước ngang qua người anh thì bị anh ngăn lại.

“Sao lại sợ anh thế?”

Cả hai đứng rất gần nhau, cơ thể cao lớn và cường tráng của anh khiến tôi cực kỳ áp lực… Giọng anh trầm thấp, rất dễ nghe, còn kèm theo chút chế giễu.

Cả người tôi tê dại, không cả dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ ngốc nghếch cười hai tiếng.

“Anh, anh hiểu lầm rồi, sao lại thế được ạ.”

“Thế thì tốt, anh cứ tưởng em đã làm gì đó trái với lương tâm nên thấy anh mới không dám nhìn thẳng.”

Ánh mắt anh vẫn chăm chú dán lên tôi, cả người tôi bỗng chốc đỏ bừng, đầu óc trống rỗng, không biết phải làm sao.

Ngay lúc này, cửa phòng khám mở ra, vị cứu tinh Thi Nhược Nhược của tôi đã xuất hiện đúng lúc.

Cậu ấy không đến một mình, mà còn dẫn theo cậu bạn tốt khác của tôi, Xa Hạo.

Lần trước tôi bị xe cứu thương lôi đi khi ăn xiên nướng, cậu ta cũng có mặt ở đó, Thi Nhược Nhược kể lại rằng cậu ta đã khóc đến chết đi sống lại, biểu diễn một tiết mục sinh ly tử biệt.

Hơn nữa lúc tôi nằm viện, mọi người ngày nào cũng mua trái cây tới thăm, chỉ có mình cậu ta là cầm một bó hoa tới tặng.

Cậu còn an ủi tôi: “Không sao đâu Lôi Lôi, ai mà không bị trĩ chứ? Cắt đi là xong, tớ nhất định sẽ không coi thường cậu.”

Lúc đó tôi rất bực mình: “Sao tớ bị trĩ người khác lại coi thường chứ?”

Cậu ta đã lăn ra cười như một tên ngốc: “Ai mà ngờ một tiên nữ bé nhỏ như cậu lại bị trĩ cơ chứ? Trong lòng tớ á, cậu còn chẳng đi ị.”

“Tóm lại ý tớ là cậu đừng có gánh nặng tâm lý, dù cậu không hết bị trĩ, không đi ị được thì cũng không ảnh hưởng gì tới vị trí của cậu trong lòng tớ.”

Mọi người xung quanh ai cũng cười ầm lên, tôi thì tức tới mức cặp mông cũng đau theo.

“C – Ú – T”

Nói đi cũng phải nói lại, tôi vốn học đại học ở nơi khác, tốt nghiệp xong thì quay về quê cũ, nhờ có Thi Nhược Nhược mới gặp lại những người bạn chơi thân hồi cấp hai.

Tôi rất thích bọn họ.

Hoàn cảnh của Xa Hạo cũng không tệ, bố cậu ta mở vài tiệm sửa xe.

Cậu ta tốt nghiệp trung cấp, lúc còn đi học là một tên lưu manh chính hiệu, chẳng ngờ bây giờ lại rất cố gắng, hay đỡ đần việc nhà, dù có dính dầu máy khắp người cũng chẳng để ý.

Có lẽ là do sở thích, Thi Nhược Nhược nói cậu ta rất thích tìm hiểu về xe ô tô, hơn nữa bố cậu ta cũng nói kỹ thuật của cậu rất tốt.

Tên lưu manh năm nào đã lớn, trở thành một thanh niên tốt.

Còn Tuệ Tử nữa, lúc đi học là một cô gái đeo kính ngoan hiền, ai mà ngờ bây giờ đã trở thành ca sĩ ở quán bar, có một lượng fans nhỏ.

Cả Tiểu Vũ lúc nào cũng quần áo chỉnh tề, giày da bóng lưỡng, mặc áo vest quần tây, nói có sách mách có chứng mời chúng tôi mua bảo hiểm.

Bọn tôi đứa nào cũng từng mua bảo hiểm của cậu ấy, lần này tôi phải nhập viện phẫu thuật cắt trĩ, cậu ta còn đắc ý: “Nhìn đi, Lôi Lôi nghe lời tớ nên mới mua thêm gói bảo hiểm phụ, lần phẫu thuật này hoàn toàn không mất đồng nào, mọi người cứ nói bảo hiểm chỉ là lừa gạt, sao có thể chứ…”

Em họ Tiểu Chu của Xa Hạo cũng thường xuyên đến chơi chung với bọn tôi, tổng cộng sáu người, lúc nào cũng ăn ăn uống uống, qua sân vận động đánh cầu lông.

Quay trở lại chuyện chính.

Thi Nhược Nhược nói đi được nửa đường thì ghé vào tiệm sửa xe của Xa Hạ, nghe nói cô đang đến chỗ tôi thì tên này lập tức không thèm sửa xe nữa, thay quần áo rồi theo tới đây luôn.

Cậu ta nói: “Bọn mình ăn cơm trưa xong thì đi xem phim đi, ‘Quá nhanh quá nguy hiểm phần 9’ siêu hay luôn!”

Tôi với Thi Nhược Nhược không có ý kiến gì, dù sao thì cũng xin nghỉ rồi, rảnh mà.

Thi Nhược Nhược thuận miệng hỏi anh trai một tiếng: “Anh, trưa nay anh đi ăn chung với tụi em luôn không?”

“Không, mấy đứa cứ đi đi.”

Quả nhiên nằm trong dự kiến của tôi, chúng tôi cũng chẳng để tâm gì, ai ngờ vừa nói xong câu đó, Thi Phượng Dương đột nhiên cong môi, bồi thêm một câu như sét đánh giữa trời quang.

“Tối nay anh sẽ đi xem phim với mấy đứa sau khi tan làm.”

Giết tôi đi!
— QUẢNG CÁO —