Dưới sảnh chính tụ tập một đám người, có người không mang ô nên chờ mưa tạnh, có người cầm ô đợi xe đón, lại có người leo lên xe đạp lao vào màn mưa.
Phương Mãn không mang ô cũng chẳng lái xe, chỉ lẳng lặng đứng dưới lầu chờ đợi.
Trong cơn mưa rào ầm ĩ, Giám đốc bung ô ra nói kiểu cà khịa: “Trưởng phòng Phương này, anh nhớ về là cậu lao thẳng đến ga tàu điện ngầm kia mà. Hôm nay ăn mặc bảnh bao này chờ gì thế? Bạn gái à?”
Phương Mãn đáp: “… Không.”
Giám đốc: “Ha ha ha, chẳng lẽ bạn trai?”
Phương Mãn: “…”
Phương Mãn và Giám đốc vốn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, ngày thường bị Phương Mãn đì ra chọc tức không biết bao bận, hôm nay mãi mới kiếm được cơ hội để khịa lại: “Cậu phải cố gắng nhiều vào. Tuy luận về tướng mạo thì ở công ty cậu thứ hai không ai là chủ nhật, nhưng thế thì nói được gì? Đàn ông quan trọng nhất vẫn là phải có xe có nhà. Cậu nhìn lại mình, rồi nhìn anh xem?”
Phương Mãn mỉm cười, nói nửa đùa nửa thật, “Nghe ý giám đốc là định tăng lương cho tôi à?”
Giám đốc thoáng khựng, nói lảng đi: “Trưởng phòng Phương cứ đứng đợi mưa tạnh thế này trông khổ quá, có cần anh cho quá giang về không?”
Phương Mãn đối đáp lão luyện: “Cũng được.”
Giám đốc khoái chí nói: “Vậy cầu xin anh đi!”
Giám đốc vừa dứt lời, đám đông bên kia cũng nhất loạt im lặng. Phương Mãn nhìn theo ánh mắt mọi người thì thấy Lý Bí và hai vệ sĩ mặc đồ đen đang đi về phía mình.
Phương Mãn: “…”
Lý Bí liếc Giám đốc, chọn cách phớt lờ, bung một chiếc ô mới để che mưa cho Phương Mãn, đồng thời lên tiếng: “Anh Phương, đợi lâu rồi.”
Phương Mãn: “…”
Lý Bí lái một chiếc Maybach, dừng bên đường thế kia phải nói là nổi bần bật.
Giám đốc vô thức đi theo Phương Mãn, đến khi vệ sĩ mở cửa xe cho Phương Mãn mới giật mình hỏi: “Bạn cậu à Phương Mãn?!”
Phương Mãn khẽ giật khóe miệng, đáp: “Không… đưa tôi đi cặp đại gia.”
Giám đốc: “…???”
Phương Mãn lên xe, bất lực nói: “Các anh cố ý à? Không gọi trước tự nhiên rầm rộ đến tận công ty, nhiều người trông thấy bảo sau này tôi còn sống thế nào được nữa?”
Lý Bí đáp: “Mong anh Phương Mãn thứ lỗi, chúng tôi phải đảm bảo rằng anh không đến muộn. Anh không biết ngài Khổng ghét nhất là trễ hẹn đâu.”
Phương Mãn nghiêng người ngả ra ghế, cười bảo: “Anh Bí à, tôi không hiểu ngài Khổng cũng như anh không hiểu Bắc Kinh thôi. Giờ này thà ngồi tàu điện ngầm còn hơn, thật đấy.”
Cơ bản là giờ cao điểm tan tầm lại mưa thế kia nên tắc đường cứ phải là ối dồi ôi. Cho dù xế hộp triệu đô cũng không bay đi trước được, vẫn phải nhích dần với những con bọ sắt trong dòng xe bất tận.
Lý Bí đưa bản hợp đồng cho Phương Mãn, nói: “Anh Phương Mãn, đây là bản hợp đồng mới nhất. Anh có thể xem qua trước, có gì thắc mắc cứ hỏi thẳng tôi. Nếu không có vấn đề thì mời ký tên.”
Nhờ bản hợp đồng, cuối cùng Phương Mãn cũng biết tên đầy đủ của Mr.Khổng trong truyền thuyết —— Bên A: Khổng Khuyết.
Phương Mãn nhẩm tên Khổng Khuyết vài lần, bụng bảo, cha mẹ nhà nào không muốn con mình hạnh phúc thế này, đặt cái tên là “thiếu”, thế chẳng phải là muốn gì thiếu nấy à?
Tuy nhiên, xét về việc Khổng Khuyết giàu nứt đố đổ vách như vậy thì rõ ràng hắn chẳng thiếu thứ gì, suy ra câu nói “cái tên quyết định số phận” là vớ vẩn. Chứ nếu là thật thì Phương Mãn gã đã cái gì cũng có.
Hợp đồng không dày và nội dung không phức tạp. Như Lý Bí đã nói thì một tháng chả cần làm vẹo gì cũng có tám trăm nghìn bỏ túi, ở với Khổng Khuyết một giờ được một triệu, ngày Lễ lạt Tết nhất tăng gấp đôi, thời hạn hợp đồng là một năm.
Thời buổi này tiền dễ kiếm ghê nơi. Phương Mãn lật xem nghĩa vụ của Bên B, trông thấy chỉ có vài dòng.
- Không được phát sinh quan hệ thân mật với người khác trong thời gian hợp đồng.
- Kiềm chế, không được nảy sinh tình cảm với Bên A (Khổng Khuyết)
- Cố gắng hết sức thỏa mãn các yêu cầu hợp lý và hợp pháp của Bên A (Khổng Khuyết)
Lý Bí: “Nói chung là ngài Khổng sẽ không đưa ra yêu cầu trái ngược với mong muốn của người khác. Nhưng tôi không thể đảm bảo. Tôi chỉ có thể nói anh Phương à, kiếm tiền luôn là rủi ro đi kèm mạo hiểm. Anh có muốn ký không?”
Phương Mãn hỏi: “Anh ký với tôi?”
Lý Bí gật đầu, “Nếu anh đồng ý, tôi sẽ đưa anh đến gặp ngài Khổng. Bắt đầu tính thời gian làm từ lúc gặp mặt ngài Khổng, một giờ một triệu.”
Phương Mãn: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Lý Bí bật cười, bảo: “Vậy thì tôi chỉ có thể lấy làm tiếc vì sau này không còn được gặp anh Phương Mãn nữa rồi.”
Phương Mãn: “Không thấy tức là tôi xanh mộ hay tha cho tôi?”
Lý Bí: “… Xin lỗi, tôi không biết.”
Tổng hợp tất cả nguyên nhân từ mọi phương diện, Phương Mãn quyết định ký.
Lý Bí cầm lại hợp đồng, cho Phương Mãn quét mã QR của nhóm.
“Cộng thêm anh là hiện ngài Khổng đang có tổng cộng 108 vị tình nhân, đều ở trong nhóm này. Ngày lễ ngày Tết mọi người sẽ được gặp nhau. Anh có thể tham gia nhóm trước để làm quen.”
Phương Mãn quét mã QR để vào nhóm, đập vào mắt là cái tên: Nhóm công việc linh kiện thay thế của Ánh Trăng Sáng.
Phương Mãn: Kiến thức kỳ lạ này đã được tiếp thu.
Phương Mãn nhấp vào các thành viên trong nhóm, ánh mắt quét qua hàng loạt ảnh đại diện và những cái tên xa lạ, tầm mắt đột nhiên dừng lại.
Gã nhìn thấy ảnh đại diện bạn trai cũ Triệu Nặc Hoằng của mình.
Ảnh đại diện của Triệu Nặc Hoằng là ảnh tự sướng của cậu ta, tên tài khoản là “Nặc Nhĩ Viên Mãn”, là cái tên đặt từ hồi còn ở bên Phương Mãn, không ngờ chia tay xong vẫn giữ nguyên.
Thế mà lại cùng người yêu cũ bị cùng một đại gia bao nuôi?
Mắt Phương Mãn giật cái, quay sang hỏi Lý Bí: “Sao bạn trai cũ của tôi cũng ở đây? Khổng Khuyết cố ý à? Vãi chưởng, hắn không định… chơi threesome đấy chứ?”
Lý Bí lấy khăn tay ra lau mồ hôi hột: “Cậu Triệu Nặc Hoằng là diễn viên trong một bộ phim truyền hình mà ngài Khổng đầu tư, vào nhóm từ một năm trước. Ngài Khổng thích lông mi của cậu ta, anh chớ có nói linh tinh, chỉ là trùng hợp thôi.”
Phương Mãn: “…”
Phương Mãn không muốn nghĩ đến Triệu Nặc Hoằng nữa, với lại tài khoản gã đang dùng là tài khoản phụ bán phim, chỉ cần không gặp mặt Triệu Nặc Hoằng thì sẽ okela. Gã nói sang chuyện khác: “Anh đã xem《Tân dòng sông ly biệt》chưa? Tôi tưởng Tư lệnh Lục trong phim đấy là bá lắm rồi, ai dè ngài Khổng nhà anh còn bá hơn. Rốt cuộc mặt mũi Ánh Trăng Sáng kia như nào? Còn sống chứ? Nếu còn sống thì nhảy vào mà húp thôi, vớ vẩn như này làm gì?”
Lý Bí nghiêm nghị nói: “Anh Phương, cẩn thận lời nói. Đừng nhắc đến người đó trước mặt ngài Khổng.”
Phương Mãn làm động tác mím môi kéo khóa rồi ngả người ra xe.
Đúng như dự đoán của Phương Mãn, đi tàu điện ngầm còn nhanh hơn đi ô tô. Bọn họ mất gần hai tiếng mới đến được khách sạn nơi Khổng Khuyết đang ở.
Phương Mãn ở trên xe hết ăn rồi ngủ một trận ra trò, tâm tình lúc này coi như đã bình tĩnh, hỏi Lý Bí: “Anh Bí này, tôi có hơi lo lắng. Ngài Khổng có cấm kỵ gì đặc biệt không?”
Lý Bí lấy khăn tay ra lau mặt, sau đó bất đắc dĩ nói: “Tôi… tôi cũng rất lo lắng. Chúng ta đã phạm vào điều cấm kỵ của ngài Khổng, đến muộn hơn nửa tiếng.”
Dầu gì cũng là khách hàng mua phim của mình, Phương Mãn bèn vỗ vai Lý Bí an ủi: “Đừng run, không sao, không sao đâu.”
Thang máy vững vàng mà yên tĩnh lên đến tầng 66, cánh cửa trượt sang hai bên, ánh sáng lạnh lẽo từ thang máy tràn ra, tạo thành một tia sáng mỏng hình cánh quạt chiếu lên trên tấm thảm dày dặn bên ngoài.
Quạt ánh sáng càng đi về phía trước, vòng cung ánh sáng càng mờ, khi tan biến đến cực hạn thì biến mất vào bóng tối mịt mùng, trong đêm tối thấp thoáng một bóng người.
Nhìn sơ qua thì có thể dễ dàng nhận ra đó là Khổng Khuyết. Hắn ngồi trên sô pha, thoáng hếch cằm khi thấy họ bước vào.
Cửa thang máy đóng lại, ánh sáng trắng nhanh như chớp rút về trong thang máy, cùng lúc ánh sáng hoàn toàn mất dạng, Phương Mãn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng cùng một mùi máu tanh choáng ngợp.
Ngay cả khi qua một lớp khẩu trang, mùi máu vẫn còn nồng không tả nổi. Phương Mãn nín thở, cảm giác mình sắp bị ngạt mà ngất đến nơi.
Lý Bí nơm nớp lo sợ nói: “Ngài Khổng, thành thực xin lỗi ngài.”
Khổng Khuyết nói vẻ hiền hòa: “Không sao, bật đèn lên đi.”
Lý Bí vẫn không dám thả lỏng, cúi đầu đáp: “Vâng.”
Không biết Lý Bí bật công tắc nào, trong phòng nhất thời sáng bừng đến chói cả mắt.
Phương Mãn ngồi đối diện với Khổng Khuyết, có thể quan sát cận cảnh chàng trai sắp bao nuôi mình.
Qua mắt kính sáng trong, Phương Mãn nhận thấy Khổng Khuyết có một đôi mắt rất riêng biệt, mắt một mí và rất đẹp. Mí mắt mảnh, đuôi mắt hơi hếch lên và mí rất mỏng. Một mành che mí mắt mỏng như vậy lại ngậm lấy một đôi con ngươi đen láy. Ánh sáng trong phòng tuy chói nhưng không hề chiếu được vào đôi mắt Khổng Khuyết. Con ngươi hắn đen kịt như lỗ đen có thể nuốt chửng ánh sáng.
Phương Mãn cảm thấy khó chịu với ánh mắt của Khổng Khuyết. Gã vội cụp mắt, cố dằn cơn nôn trong cổ họng, miễn cưỡng nói: “Ngài Khổng.”
Khổng Khuyết mỉm cười cất tiếng: “Phương Mãn, tôi rất vui vì anh đã sẵn lòng tới. Có vẻ anh không được khỏe nhỉ?”
Phương Mãn cũng cười đáp lại: “Tôi say xe.”
“Thật à?” Khổng Khuyết thoáng ngả người về trước, lại cười bảo: “Trong tài liệu có ghi rằng khứu giác của anh rất nhạy.”
Phương Mãn cười khan nói: “Đúng vậy, vô dụng lắm, phần lớn thời gian chỉ tổ gây phiền.”
Khổng Khuyết cười cười, đoạn bảo: “Anh có ngửi thấy những mùi khác không? Những mùi mà người bình thường không ngửi được ấy. Có thể là hormone có thể là linh khí, hiện tôi vẫn chưa biết chính xác nó là gì. Lạ thật… người tôi là mùi của hiện trường giết người à? Mùi máu hay mùi xác chết?”
Phương Mãn: “…”
Khứu giác nhạy vượt trội so với người thường của Phương Mãn kỳ thực không phải bí mật gì, gia đình và bạn bè của gã đều biết. Nhưng ít ai biết về khả năng ngửi được mùi tương tự như pheromone của gã.
Huống chi, Phương Mãn chưa từng tiết lộ mùi của Khổng Khuyết cho ai, làm sao hắn biết? Hắn ta có thuật đọc tâm?
Phương Mãn đáp khô khốc: “Ngài nói nghe huyền ảo quá, sao có thể.”
Khổng Khuyết khẽ nhếch khóe miệng, bình tĩnh nói: “Vẻ mặt của anh nói cho tôi biết, tôi nói đúng.”
Một tia chớp sáng lóa bên ngoài khung cửa sổ lớn kiểu Pháp, phản chiếu bóng dáng của Khổng Khuyết đang ngồi trước cửa sổ, chính xác mà nói, là tay đang cầm ly rượu của hắn.
Ngón tay trắng như ngọc, rượu đỏ thắm như máu, tia chớp sáng như tơ nhện phản chiếu trong ly rượu.
Tiếng sấm lững thững đến chậm, nổ uỳnh bên tai Phương Mãn. Phương Mãn như sực tỉnh khỏi cơn mê, cảm thấy Khổng Khuyết quá tà môn.
Phương Mãn nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đẹp không góc chết của Khổng Khuyết, lựa lời hỏi: “Cậu có thể… đọc được suy nghĩ? Hay có thể ngửi được? Cậu không phải người ngoài hành tinh đấy chứ?”
Khổng Khuyết bật cười: “Anh không biết à?”
Ánh mắt tràn trề hứng thú của hắn khiến Phương Mãn ngứa ran da đầu, rất sợ Khổng Khuyết sẽ đưa mình đến phòng thí nghiệm để giải phẫu. Gã siết chặt bình giữ nhiệt, nói: “Tôi có ngửi được gì hay không hình như không liên quan đến ngài thì phải. Dù sao tôi cũng chỉ là một… ừm… người thay thế thôi. Ngài chỉ cần thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của tôi là được.”
“Cha tôi không nói rõ với anh à?” Khổng Khuyết đẩy kính, “Điều tôi tò mò nhất bây giờ là, anh định giết tôi bằng cách nào. Dựa vào khuôn mặt đẹp trai của mình sao?”
Phương Mãn: “??????”
Phương Mãn hốt cả hền vội hớp ngụm trà để tự an ủi bản thân. Xong con bê, chứng ảo tưởng bị hại của chủ tịch bá đạo đến rồi!