Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 2



Cách xa hàng nghìn dặm ở Bắc Kinh, Ánh Trăng Sáng, người mà Khổng Khuyết hằng đêm nhung nhớ bị đồng hồ báo thức đánh tỉnh.

Ánh Trăng Sáng như mộng ảo trong lòng Khổng Khuyết thực ra có máu có thịt, có tên có tuổi đàng hoàng. Nếu đây là phim thì Ánh Trăng Sáng sẽ tỉnh dậy trong chín chín tám mốt lớp filter, mặt không bóng lưỡng, tóc tai chẳng bù xù, và khi gã vươn vai, bên cạnh sẽ hiện ngay dòng phụ đề: Phương Mãn – trong vai Ánh Trăng Sáng.

Tiếc thay, đời nào phải phim.

Phương Mãn bừng tỉnh trong tiếng chuông báo thức như đòi nợ. Sau cứ năm phút lại tắt chuông báo thức một lần, cuối cùng Phương Mãn cũng khốn khổ thằng người vùng được khỏi chăn, túm lấy mớ tóc dày rối bù, cố trợn đôi mắt sưng húp rồi nghiêng ngả lao vào nhà vệ sinh. Cùng lúc đó, Alaska, chú chó mà Phương Mãn nuôi cũng mở to mắt chó mà phấn khởi quẫy đuôi ngồi bên ngoài nhà vệ sinh, hóng tạo hình mới tân trang của Phương Mãn.

Mười phút sau, Phương Mãn đi dép lào bước ra.

Sau khi vuốt tóc, trông Phương Mãn sáng sủa hẳn, đúng kiểu mặt người dạ chó. Tóc được chia ngôi bốn-sáu, phần mái vuốt ngược lên phơi ra mỹ nhân tiêm và đường mép tóc gọn gàng, nom vừa tự nhiên phóng khoáng lại không mất đi vẻ chững chạc. Quả đúng như các cụ đã nói, cái răng cái tóc là góc con người, và với đàn ông thì cái tóc chính là bộ mặt, là nhân tố quyết định lớn nhất đến khí chất của một thằng đàn ông!

Điều đáng tiếc là so với ‘ánh trăng sáng’ truyền thống thì Phương Mãn lại không có làn da trắng đến phát sáng. Gã không phải là đèn sợi đốt mảnh mai, mà là đèn trùm vàng trắng cao ngất. Cũng phải thôi, thể loại cu li dãi nắng dầm mưa cày cuốc như gã mà vẫn giữ được làn da vàng có sắc trắng thế này đã là kết quả của việc ngày ngày bôi kem chống nắng rồi.

Trong mùa đông lạnh giá, Phương Mẫn vẫn thoa kem chống nắng đầy đủ rồi đi thay đồ ngủ. Chiều cao 1.90m cho Phương Mãn một đôi chân dài, bắp chân cân đối, cặp đùi săn chắc, nhích lên chút nữa là ‘cun co 18cm’ mà quần chúng nhân dân “khoái khoái” và những múi cơ bụng săn đẹp. Ngoài công việc bận rộn thì duy trì hình thể như siêu mẫu là việc tốn nhiều thời gian và công sức nhất của Phương Mãn. May mà gã chưa tìm được ai ưng ý, chứ không thêm áp lực cưa trai nữa chắc gã cũng cố quá thành quá cố.

Phương Mãn đeo khẩu trang đen, quấn áo khoác lông rồi hiên ngang lao vào biển người nghìn nghịt trong giờ cao điểm buổi sáng.

Ngoài vài ba công việc lông gà vỏ tỏi hàng ngày, hôm nay Phương Mãn sẽ phải xử lý thêm một việc gấp nữa.

Hiện tại Phương Mãn đang làm trong công ty sản xuất phim truyền hình, lao lực mãi cũng kiếm được cái ghế Trưởng phòng sáng tạo, quản lý bảy nhân viên thiết kế. Cách đây độ đâu tầm tuần, họ nhận được một đơn của công ty dầu gội đầu, nhân viên thiết kế chính là cô nàng mới tốt nghiệp Tiểu Nghê, còn Kỹ thuật viên là Tằng Kim Hâm, học trò của Phương Mãn.

Ở lần gặp đầu tiên, tình hình không mấy khả quan, cả ba khách hàng đều không ông nào mô tả được rõ yêu cầu của mình. Trong đó, gã khách bụng phệ nhất còn đòi thế này: “Bản dựng hình phải đủ sức khiến người ta phải trầm trồ thốt lên ‘Ôi vãi linh hồn, đỉnh, tuyệt vời, wow’.”

Cái từ “wow” này khá linh tính đấy.

Lúc ấy Phương Mãn đã có linh cảm đơn hàng này không ăn được rồi.

Y như rằng sau lần gặp đó, cả năm – sáu bản nháp thiết kế đã được gửi trước đây đều không được duyệt. Khi hỏi vấn đề nằm ở đâu thì cả đám đều chỉ nói: “Cảm thấy có gì đó sai sai, cứ sửa lại đi.” Bảo chỗ nào sai để còn sửa thì lại éo nôn ra được một chữ, xong còn quay xe kêu quan ngại về vấn đề chuyên nghiệp của đội thiết kế nữa chứ.

Ai rảnh rỗi mà đi chiều mấy thành phần hãm như các ông? Thực tình Phương Mãn có khá nhiều kinh nghiệm khi đối mặt tình huống này. Gã quyết định sẽ cao su, đến deadline rồi thì kẻ phải sốt ruột sẽ là bọn họ, như vậy tỷ lệ được duyệt sẽ cao hơn. Tất cả được cao su đến ba ngày sau, đệ tử Tằng Kim Hâm của Phương Mãn bỗng ra chiều bí ẩn kể cho gã nghe drama.

Tằng Kim Hâm: “Sư phụ, đồ đệ trông thấy Tiểu Nghê vừa khóc vừa chạy vào nhà vệ sinh đấy!”

Tiểu Nghê là nhân viên chính phụ trách thiết kế quảng cáo dầu gội đầu. Đây là công việc đầu tiên của cô nàng nên tràn trề nhiệt huyết lắm. Phương Mãn có ấn tượng khá tốt về cô, một cô gái vừa xinh xắn vừa khéo léo.

Phương Mãn: “Mày không theo vào xem sao à?”

“Không…” Tằng Kim Hâm phản ứng lại, “Ê sư phụ bị sao đấy, thanh niên trai tráng như con sao theo ẻm vào WC nữ được!”

Phương Mãn không thích bàn tán chuyện người khác sau lưng. Gã vỗ vai Tằng Kim Hâm, bảo: “Nhưng sư phụ thấy mày vừa rồi trông giống mấy mẹ camera chạy bằng cơm ngồi cắn hướng dương ngoài đầu ngõ lắm.”

Tằng Kim Hâm đã chai lì với những màn xỏ lá của Phương Mãn từ lâu. Cậu ta ghé người thì thầm: “Con nghe bảo tay kinh doanh bên dầu gội mời Tiểu Nghê đi ăn tối nhưng Tiểu Nghê từ chối, thế là quê nói ba liên thiên là Tiểu Nghê đã xấu còn xanh, mời đi ăn là để nâng đỡ ẻm mà ẻm không biết điều. Nãy Tiểu Nghê xông vào phòng Giám đốc xong bụm mặt khóc chạy ra. Chắc ý Giám đốc là muốn hay desiger rồi, vẫn ham hố khoản này lắm, chậc chậc chậc…”

Phương Mãn ừ tiếng khen ngợi: “Mồm không những to mà tai còn thính nữa, quá đỉnh luôn đấy Hâm ạ.”

“Thầy khen con hay đá đểu con đấy?” Tằng Kim Hâm gãi gãi đầu, chực nói thêm gì đó thì Phương Mãn đã bị Giám đốc gọi vào phòng làm việc.

Chuyện Giám đốc muốn nói với Phương Mãn tất nhiên là việc của Tiểu Nghê. Đầu tiên là đổ lỗi cho Phương Mãn, trách gã không biết quản lý nhân viên. Thứ hai là yêu cầu gã phải động viên Tiểu Nghê cho tốt, và cuối cùng là đẩy nhanh tiến độ hoàn thành xuất sắc yêu cầu của khách hàng.

Phương Mãn và Giám đốc không cùng quan điểm. Giám đốc cho rằng Phương Mãn đã hành động theo ý mình, quá ích kỷ và không coi đại cục làm trọng. Còn Phương Mãn thì nghĩ não Giám đốc chỉ để làm cảnh, làm gì cũng dốt, chỉ có đổ lỗi là giỏi. Hai người vốn chẳng ưa gì nhau, song trở mặt thì không hay, đành phải nhắm mắt nhắm mũi mà chịu đựng.

Phương Mãn gật đầu nói phải liên tọi, giả tạo rất chi là chân thành.

Sau khi rời văn phòng, Phương Mãn lần theo mùi của Tiểu Nghê mà đi đến, trông thấy cô nàng đang ngồi trên băng ghế dưới lầu.

Tiết trời se buốt, tuy cô nàng đã ngừng khóc nhưng trông buồn và tủi thân lắm.