Vừa về đến biệt thự, Khổng Khuyết đã lao vào phòng ngủ, đến giờ cơm tối cũng chẳng ló mặt ra.
Trên bàn ăn, Phương Mãn ngồi ở giữa, Ngụy Lai kèm trái, Sơ Ân kèm phải, đồng thời được tắm mình trong ánh sáng của “sự quan tâm của người mẹ” và “sự quan tâm của anh giai cool ngầu”.
Ngụy Lai vuốt mái tóc rậm rạp của Phương Mãn, nửa hâm mộ nửa yêu thương bảo: “Dạ dày đỡ hơn chưa? Từ nhỏ bụng dạ đã ẩm ương rồi mà còn giảm cân bạt mạng thế.” Gắp đũa thịt bò thả vào bát Phương Mãn, “Thôi giảm làm gì, giờ vừa đẹp rồi, cũng 31 chứ ít gì cho cam, mập lên cho có da có thịt.”
Phương Mãn ngoác mồm xực thịt bò: “Con hư tại mẹ cháu hư tại bà, đừng có bàn lùi, Khổng Khuyết còn đang trông ngóng anh mầy đắp lại múi kia kìa.”
Sơ Ân vỗ vai Phương Mãn. Tuy cool man không nói gì, nhưng chả hiểu sao mắt lại ánh lên một tầng nước mắt mỏng, làm Phương Mãn sợ quá không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Ngụy Lai gắp tiếp cho Phương Mãn một miếng rau bắp cải cuộn thịt, hỏi: “Cờ hó, nào thì lượn?”
Phương Mãn đáp: “Tùy Khổng Khuyết, chắc sáng mai, ẻm bận lắm.”
Ngụy Lai và Sơ Ân bèn liếc nhanh nhau cái, đạt được thỏa thuận, đồng thanh hô lên: “Tối nay cả lũ đi nhà ma đi?”
Phương Mãn: “… Ba đứa mình á? Hai đứa bây ăn no rửng mỡ kiếm chuyện cho đỡ rảnh à?”
Ngụy Lai: “Cả Kiền Thiên Ý nữa. Cậu ta bảo nếu người ta cõng thì đi luôn. Người ta với Sơ Ân quyết định sẽ thay phiên cõng.”
Phương Mãn: “… Ha, đúng là bất chấp thật.”
Ngụy Lai ngó chung quanh: “Khuyết mỹ nhân thì sao? Hỏi ẻm thử xem đi không. Ố, mà sao Triệu Nặc Hoằng cũng mất tích thế này?”
Kể từ lúc Khổng Khuyết bảo sẽ không giết Triệu Nặc Hoằng nữa thì Phương Mãn đã đầu không nhói, tim không đau vì thấp thỏm nữa rồi, phong thái vững vàng đã quay trở lại chiếm cơ trên. Nhân dịp Khổng Khuyết vắng mặt, Phương Mãn bèn thồn thêm mấy miếng thịt, thấy trên bàn có sôcôla bèn tiện tay chộp hai viên bỏ túi rồi mới đứng dậy bảo: “Tôi đi tìm, hai người cứ ăn đi.”
Phương Mãn ra chỗ thoáng gió, hít một hơi thật sâu, lọc hết mùi hỗn độn rồi lần theo mùi rượu vang thoang thoảng đi lên ban công lộ thiên trên tầng 2. Ngờ đâu càng đi sâu vào trong thì lại ngửi thấy mùi rượu vang quện với mùi dầu hoa trà, khiến đôi má núng nính của Phương Mãn run bần bật.
Trên trời trăng sáng như gương, trên ban công lộ thiên có hai bóng người, là Khổng Khuyết và Triệu Nặc Hoằng. Phương Mãn thậm thụt nấp sau rèm cửa, vểnh tai nghe lén.
“Cậu yêu anh ấy sao?” Triệu Nặc Hoằng nhả chữ đến là thâm tình, xen cả vẻ đau đớn.
Khổng Khuyết đứng dưới ánh trăng sáng suy tư rất lâu, không rõ cái cảm xúc lo lắng này chiếm bao nhiêu phần trăm tình yêu nữa. Hắn khẽ cười, trả lời: “Tôi không biết.”
Triệu Nặc Hoằng kích động nói: “Cậu không yêu anh ấy bằng tôi đâu! Tôi yêu thầm anh ấy bốn năm, tìm anh ấy năm năm. Anh ấy vẫn còn yêu tôi, nếu không sẽ không lúc nào cũng nhắm vào tôi như thế!”
“???” Phương Mãn gãi đầu, trong đầu tức khắc hiện lên sóng comment: “Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm Triệu Nặc Hoằng nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm”.
Khổng Khuyết đẩy kính, hỏi vẻ kỳ lạ: “Đấy là ghét nên mới làm thế mà?”
“Đấy là vì yêu mà hận!” Triệu Nặc Hoằng rút trong túi ra một cái thẻ ngân hàng, ném toẹt lên bàn rồi khoanh tay vênh mặt, nói đến bá con nhà bà đạo: “Trong này có tám trăm ngàn, chia tay Phương Mãn. Cậu ký với công ty tôi sẽ có cơ hội phát triển hơn.”
Nụ cười nhạt thếch của Khổng Khuyết mang theo vẻ bí hiểm, khiến Triệu Nặc Hoằng trông mà khó chịu hết cả người, “Còn trẻ trung đừng chỉ nghĩ đến việc ăn bám người khác. Giờ anh đang cho cậu một cơ hội để tự mình phát triển, thì nên cảm ơn anh mới phải. Chê ít chứ gì?” Triệu Nặc Hoằng nghiến răng gằn chữ, “Một triệu!”
Khổng Khuyết giơ ngón trỏ chấm chấm xuống mặt bàn, cười nói: “Được, tôi sẽ không để Phương Mãn bao nuôi nữa.”
Triệu Nặc Hoằng nghĩ, tưởng thế nào hóa ra cũng chỉ thế mà thôi. Cậu ta hài lòng đẩy danh thiếp qua, “Cậu là người thông minh, đây là số điện thoại của anh, gọi lúc nào cũng được. Cậu đưa số điện thoại của Phương Mãn cho anh.”
“Gửi sau.” Khổng Khuyết ngước mặt ngắm trăng, phẩy ngón tay rồi bảo: “Đi ra ngoài.”
Triệu Nặc Hoằng: “…”
Triệu Nặc Hoằng ngứa mắt cái thái độ khinh khỉnh của Khổng Khuyết dã man, song chả có lý do để nói, đành nhủ đợi nó vào giới giải trí rồi thì sẽ cho biết thế nào là lễ độ, sau đó hậm hực bỏ đi.
“Phương Mãn, ra ngắm trăng nào.” Khổng Khuyết nhìn trăng sáng, cúi đầu nhấp chén vang.
Phương Mãn biết thừa chuyện mình trốn sau rèm không qua được mắt Khổng Khuyết, nên bình tĩnh đi ra, ngồi phịch xuống ghế sô pha, nói: “Mới có triệu bọ đã định bán anh rồi?”
Khổng Khuyết: “Tôi sẽ cho hắn số Lý Bí.”
Ánh trăng bàng bạc, Khổng Khuyết ngửa đầu ngắm trăng, cả cơ thể như được phủ một lớp màn mỏng tựa sương mù, mùi vang đỏ dịu đến lạ thường.
Phương Mãn ngồi rung chân một lúc, quả thực không chịu nổi cảnh im lặng ngắm trăng với Khổng Khuyết thế này, bèn hỏi: “Ăn tối chưa?”
Khổng Khuyết gật đầu.
Phương Mãn nói: “Oh, xuống ăn thêm tí đi. Ăn xong bọn mình đến nhà ma chơi!”
Khổng Khuyết ngoảnh sang nhìn gã, con ngươi đen thui: “…”
“Anh, Sơ Ân, Ngụy Lai với Kiền Thiên Ý, thêm cậu nữa là năm thằng, đi nhá đi nhá đi nhá!” Phương Mãn lắc cổ tay Khổng Khuyết, lúc lắc đầu kì kèo: “Ở đây chán chết đi được ý.”
Khổng Khuyết đẩy kính, mỉm cười nói: “Mình tôi không kéo nổi bốn người các anh.”
Phương Mãn nổi xung: “Gì, khỏi cần kéo nhá, tụi anh mạnh lắm đấy!”