Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 53



Jack năm nay là sinh viên năm hai, có nuôi một con mèo mướp, sở thích là đăng một số video hài hước lên youtu mỗi khi rảnh rỗi, nếu video được trên 100 lượt xem thì nó sẽ rất vui.

Ba tháng trước, nó vô tình đăng lên một video “Điều gì sẽ xảy ra khi bạn bôi mù tạt vào mông mèo”, số lượt xem đã vượt quá 10.000 chỉ sau một đêm. Đột nhiên khu bình luận vắng tanh xuất hiện hàng trăm bình luận chửi mắng nó, và lượt đăng ký kênh cũng tăng lên vài nghìn người.

Jack đột nhiên phát hiện ra rằng sự đồng cảm và tức giận của cư dân mạng có thể chuyển hóa thành lượt xem và lượt đăng ký, và trước đây nó đã lãng phí quá nhiều thời gian! Sau đó nó lại đăng thêm một vài video tương tự, chẳng hạn như “ném mèo vào bồn cầu khi nó đang ngủ”, “trộn phân vào thức ăn cho mèo”, “mèo có thể né được bao nhiêu phi tiêu”,…

Sau 2 năm cày cuốc, cuối cùng Jack cũng nổi tiếng, lượt xem, lượt thích và bình luận ngày càng nhiều. Đến khi được hơn 10.000 người đăng ký thì tài khoản nó đã bị khóa do bị nhiều người report với lý do ngược đãi mèo.

Jack rất bực, bèn xả tức với cộng đồng fan của mình. Đúng lúc này, một fan cứng đã kéo nó vào một trang web ngầm.

Ngoài một số video người lớn, trang web này còn có một mục đặc biệt có tên “Con người và động vật”. Bên trong chứa một lượng lớn video về hành vi ngược đãi và giết hại động vật. Một số miễn phí, một số phải trả phí. Bán chạy nhất là video quay cảnh một con mèo con bị dè dưới tấm kính, bị một người phụ nữ đi giày cao gót màu đỏ giẫm lên qua tấm kính.

Jack đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, bấy giờ nó mới hay những video nó làm trước đây chỉ là trò trẻ con.

“Thật muốn cho những anh hùng chính nghĩa tố cáo tao ngược đãi mèo lên đây chống mắt lên xem!” Jack chuyển sự chú ý sang con mèo mướp trong lồng với tâm lý trả thù, “Đéo cho tao ngược đãi, tao càng ngược đãi!”

Nuôi lâu rồi, kỳ thực nó vẫn khá thương con mèo này, nhưng nó cần một tác phẩm để làm bước đệm cho nó vào trang web.

Nó nghĩ, người ta giết gà, lợn, chó, bò thì được, sao nó không được giết mèo?

Tác phẩm đầu tiên của Jack được đăng lên Con người và Động vật: Cưa mèo mẹ bằng cưa điện trước mặt mèo con, để xem bọn nó sẽ có phản ứng gì?

Nó kiếm được một trăm bảng Anh.

Sau đó làm ăn càng lúc càng khấm khá, thậm chí còn có một khách hàng lớn đặt hàng theo yêu cầu, muốn nghe tiếng vỡ sọ của mèo mun.

Mèo mun không phải lúc nào cũng có, nhưng sáng nay, vận may đã mỉm cười với nó. Jack đã gặp một chú mèo mun bên cạnh thùng rác.

Con mèo mun này được những người gần đó cho ăn nên không sợ người, thấy Jack cầm thức ăn cho mèo, bé bèn tiến đến dụi đầu vào ống quần nó.

Jack bế mèo con về nhà, trói chặt mèo lại, đặt camera, đeo mặt nạ đầu lâu, cầm một chiếc búa to bằng nắm tay rồi từ từ tiến lại gần mèo đen như một con thú săn mồi.

Đầu búa rơi xuống, mèo đen vùng vẫy về phía trước, búa bổ xuống lưng mèo vang lên một tiếng “rắc” giòn giã.

Mèo thoát khỏi dây trói, nhảy khỏi ban công và rơi xuống nóc một chiếc Lamborghini màu đỏ.

Jack nhìn xuống và, Chúa trời phù hộ, đèn đã tắt và trong xe không có người.

Jack che mặt mình rồi vội vàng mở cửa, định xuống dưới nhặt mèo lên tiếp tục công cuộc thì thình lình nghe thấy một giọng cười ôn hòa vang lên sau lưng.

“Hello.”

“A!!!” Jack hét lên và ngã ngồi ra đất, hoảng hốt quay đầu, trông thấy gã đàn ông tóc đen dáng người mảnh khảnh mặc một cây đen đang dựa vào ban công nhà nó. Cặp kính gọng bạc lóe sáng, khóe miệng nở một nụ cười nhã nhặn, tựa u linh từ cõi địa ngục, cũng tựa một con mèo yêu từ trên trời giáng xuống.

“Mày… từ đâu ra vậy?! Mày là ai???!”

“Tao là người bị mày quấy rầy bữa tối.” Khổng Khuyết đảo mắt ngó quanh, nhìn thấy chiếc búa trong tay Jack, lồng mèo trong góc tường, camera đặt ở giữa và tấm bạt trên sàn, đã hiểu vì sao con mèo vừa rồi lại rơi xuống.

Khổng Khuyết mỉm cười: “Xem ra tao cũng quấy rầy mày rồi.”

“Mẹ kiếp, mày đột nhập trái phép!” Jack hoảng hốt đứng lên, “Đây là nhà của tao, cút ngay! Nhanh!”

Khổng Khuyết ôn hòa nói: “Đợi chút. Để tao nghĩ xem mày có thể bồi thường tao như nào mới được.”

Lúc này, dưới lầu vọng đến một tiếng hét lớn: “Khổng Khuyết!”

Khổng Khuyết nói vọng xuống: “Lên đi.”

“Mày có đồng bọn?!” Jack thấy thằng này gầy gò, thoạt trông giống kiểu người châu Á không giỏi đánh đấm, nếu đợi thêm lúc nữa đồng bọn nó đến thì khả năng nó sẽ không có cơ hội chiến thắng, thế là gào to một tiếng rồi giơ cao búa xông lên đập vào đầu Khổng Khuyết.

Cây búa tiến về phía mặt, Khổng Khuyết giơ tay nắm cổ tay Jack, vẻ mặt bình thản như vừa hứng một giọt mưa, nhưng lại có một sức mạnh cứng như sắt ngăn cản tay Jack khiến nó không thể hạ tay xuống nổi một li. Giây tiếp theo, cổ tay truyền đến một cơn đau dữ dội như gãy xương, Jack gào rú thảm thiết, búa rời tay rơi xuống và được Khổng Khuyết đỡ lấy giữa không trung.

Jack điên cuồng giãy giụa: “A a a a a a a a a a cứu với! Quái vật! Quái vật! Thằng điên! Thả tao ra!”

Khổng Khuyết tháo khớp tay Jack, kéo nó đến trước camera. Jack kinh hãi trợn mắt nhìn chằm chằm vào camera, bấy giờ cảm thấy mình giống một con mèo, còn con mèo mun kia đã biến thành yêu quái mắt đen tóc đen đến trả thù mình. Nó gào khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt: “Mày định làm gì, tao sai rồi… Tao không nên đánh mày, tao xin lỗi, xin lỗi mà, xin hãy tha cho tao…”

“Ha.” Khổng Khuyết nhét cây búa vào mồm nó rồi xoay tròn, giọng điệu ôn tồn, cười nói: “Mày càng ồn tao càng đói.”

Jack phồng mồm vì cái búa trong miệng: “… Ưm… ưm… khục…”

Khổng Khuyết hướng về camera chỉnh tóc tai, nghe Phương Mãn điên cuồng đập cửa bên ngoài.

“Khuyết er, Khuyết er, Khuyết er! Đừng nóng đừng nóng! Mở cửa cho anh!”

Khổng Khuyết gỡ nốt khớp cánh tay còn lại của đống bùn dưới đất rồi mới đứng lên mở cửa cho Phương Mãn.

Cửa vừa hơi hé ra, Phương Mãn đã xộc vào, thở hồng hộc nói: “Vl, mệt vãi linh hồn… Người đâu, chết rồi hả? Giết chưa?!”

Khổng Khuyết: “Chưa.”

Phương Mãn lập tức bật ngón tay cái thả like: “Có tiến bộ! Khuyết er, đỉnh!”

Khổng Khuyết chỉnh lại kính, mùi máu trên người đã nhạt đi khá nhiều.

Jack vốn muốn phản kháng lần nữa, ấy nhưng trông thấy hình thể của Phương Mãn, thôi đành lựa chọn từ bỏ. Nó khóc sướt mướt van lơn: “Các anh muốn gì em sẽ cho hết… Xin đừng đánh em nữa, em còn là học sinh… Tiền ở ngăn kéo trong phòng ngủ.”

Phương Mãn thấy nó hẵng còn khỏe lắm, còn sức mà khóc nức nở thế kia thì hoàn toàn yên lòng, bèn ngó quanh quất. Phòng khách trống không, sực mùi máu tanh và mùi thối rữa. Chính giữa phòng có một máy quay, đang chĩa ống kính vào thằng đang khóc nức nở dưới đất, và một máy quay ở góc phòng đang chĩa thẳng vào một con mèo con bị đóng đinh tứ chi vào tấm gỗ treo trên tường. Bụng mèo con hơi phập phồng, nhưng thở ra nhiều chứ hít không được bao nhiêu, chừng đang thoi thóp.

Phương Mãn giận sôi máu, trừng mắt với Jack, quát to: “Mày ngược đãi động vật nhỏ? Mẹ, lớn tướng thế kia đéo biết nhục hả?!”

Jack không hiểu tiếng Trung, chỉ biết là Phương Mãn đang chửi mình, bèn rụt người về sau.

Phương Mãn đạp văng cái tripot và hạ tấm gỗ treo trên tường xuống, mèo con cảm nhận được chấn động, kêu lên một tiếng yếu ớt.

Phương Mãn nói nhỏ nhẹ: “… Ổn rồi, anh đưa bé đến bệnh viện.”

“Khuyết er…” Phương Mãn tính đưa mèo đến bệnh viện thú y, song nghĩ thấy thằng khốn này quá vô đạo đức, không thể dễ dàng tha cho được, bèn nói: “Anh nhớ ngược đãi mèo ở Anh là phạm pháp thì phải. Khuyết er, tiếng Anh anh không sõi, cậu báo cảnh sát giúp anh. Bọn mình xuống trước đưa bé mèo trên nóc xe đến bệnh viện đã.”

Khổng Khuyết gật đầu, xuống cầu thang bèn gọi cho Lý Bí bảo vụ báo cảnh sát, Lý Bí tỏ vẻ sẽ xử lý sạch sẽ ngay lập tức.

——-

Trên đường đến bệnh viện thú y, Phương Mãn cảm thấy khá ngột ngạt. Thứ nhất là do tâm trạng không tốt, hai là mùi máu trong xe quá nồng.

Phương Mãn ghé đầu vào cửa sổ xe, hít thở không khí trong lành, “Khống chế bản thân đi Khuyết er, anh sắp ngất rồi đây này.”

Khổng Khuyết mỉm cười, nói: “Của tôi à? Máu mèo đấy chứ.”

Phương Mãn: “Không, máu mèo không nồng bằng cậu. Cậu bị cái gì kích thích vậy?”

“Xin lỗi, tôi không khống chế được mùi của mình.” Khổng Khuyết cầm nước hoa ô tô, xịt vài phát lên người. Hắn không ngửi được, chỉ nghĩ rằng xịt nhiều sẽ có tác dụng tốt hơn.

“Ắt xì ơi!!!” Phương Mãn bịt mũi, vươn tay trái vỗ vai Khổng Khuyết: “Dừng dừng, cậu bình tĩnh lại là được. Không sao, không vội, ưu tiên lái xe an toàn.”

Khổng Khuyết thực tình không cảm thấy tâm trạng mình có dao động gì, hắn cười bảo: “Tôi không vội.”

Luân Đôn là sân nhà của Khổng Khuyết, chẳng mấy hắn đã mỉm cười phóng xe đến bệnh viện. Đến nơi chỉ có một bác sĩ thú y trực, thấy tình trạng của hai bé mèo, không nhiều lời lập tức đưa đi chụp CT.

“Ối giồi.” Phương Mãn lật đật ra ghế ngồi phịch xuống. Một đường bế mèo phóng đến đã vượt quá sức vận động của gã, cả người mướt mồ hôi.

Khổng Khuyết đứng bên gã, mùi máu vẫn ngùn ngụt trào ra không ngừng.

Phương Mãn kéo hắn, nói: “Ngồi nghỉ lát đi Khuyết er.”

Khổng Khuyết mỉm cười cầm hóa đơn, “Không cần, tôi xuống tầng một thanh toán. Anh ở đây đợi tôi.”

Lúc Khổng Khuyết đi đóng viện phí, bác sĩ mang kết quả CT đến. Phương Mãn cố moi nốt chút tiếng anh còn sót lại được học cách đây 8 năm để nghe bác sĩ nói gì.

Mèo mun bị gãy xương cột sống, chảy máu nội tạng liên tục do rơi từ trên cao xuống, cơ hội cứu sống là rất mong manh. Nếu may mắn thành công thì phần dưới từ cổ trở xuống sẽ không thể cử động được.

Lúc này, bác sĩ hỏi Phương Mẫn một câu, chắc là hỏi gã có muốn cái gì không. Phương Mãn định bảo bác sĩ nói lại lần nữa thì đã nghe thấy câu trả lời “yes” của Khổng Khuyết vang lên sau lưng.

“Về rồi à?” Phương Mãn kéo Khổng Khuyết lại gần, “Cậu yes gì thế?”

Khổng Khuyết đáp: “Cho nó ra đi thanh thản.”

Phương Mãn cụp mi, lòng buồn rười rượi, “Hay cứ thử phẫu thuật đi? Lỡ thành công thì sao?”

Khổng Khuyết chạm vào đầu mèo mun, ngón tay dính bọt máu. Nó có vẻ vẫn thích sự đụng chạm của con người, khẽ kêu meow một tiếng.

“Phẫu thuật tốn ít nhất ba tiếng, nó chờ không được, cũng không cứu được.” Khổng Khuyết mỉm cười, thu tay về, “Để nó ra đi thanh thản đi. Chết không có gì đau khổ, sống khuyết tật mới khổ.”

Phương Mãn: “…”

Lúc tiễn mèo mun ra đi, Khổng Khuyết chợt nhớ đến những sản phẩm lỗi mà cha mình tạo ra trước đây. Họ cũng nằm đó biến dạng như này, trong mắt có tia sáng cầu sinh, nhưng cuối cùng vẫn chết vì nhiều lý do khác nhau.

Khoảnh khắc trút hơi thở, ánh mắt họ trống rỗng. Khổng Khuyết bình tĩnh đứng sang một bên, Phương Mãn khe khẽ vỗ về đầu mèo mun cho đến khi nó ngừng thở và tia sáng trong mắt biến mất.

Bệnh viện chịu trách nhiệm hỏa táng thi thể mèo mun, Phương Mãn đồng ý sẽ đến nhận tro cốt của nó.

Tình trạng của bé mèo còn lại tốt hơn mèo mun rất nhiều, chủ yếu là chấn thương ngoài da, sau khi bác sĩ băng bó thì mèo con đã có thể bò được.

Trên đường quay lại xe, Phương Mãn ngắm chăm chú bé mèo, hô lên: “Khuyết er nhìn, trông nó giống cậu chưa kìa.”

Khổng Khuyết: “…”

Bé mèo có đôi mắt màu xanh biếc, lông sống lưng đen nhánh, nhưng bụng và bốn chân lại là trắng.

“Giống cậu lúc mặc vest đen sơ mi trắng ấy.” Phương Mãn nâng lồng mèo lên ngắm nghía, “Anh thích mèo lắm, nhưng nuôi Lươn Văn Chó thì không nuôi nổi mèo nữa. Cậu nuôi nó nhé?”

Khổng Khuyết mỉm cười, nói: “Tôi không thích mèo.”

Phương Mãn nói: “Thấy cậu nuôi hộ husky cho người ta còn gì? Chẳng lẽ cậu thích husky?”

Khổng Khuyết: “…”

Phương Mãn cua một vòng chuyện, cuối cùng mới lái về đề tài thật sự muốn hỏi: “Ban nãy tiễn bé đen đi, cậu bảo chết không đau, sống khuyết tật mới đau. Giờ cậu còn muốn chết không?”

Khổng Khuyết: “Sao lại hỏi cái này?”

Yết hầu Phương Mãn giần giật, lòng dạ xoắn xuýt hết cỡ, song mặt thì tỏ vẻ anh đây chỉ hỏi vu vơ: “Mong muốn tự sát của cậu có thể cộng cảm ngược lại anh, cho thấy cậu vẫn muốn chết. Như vậy, cậu dùng gì để phản lại mong muốn tự tử mãnh liệt trong lòng?”

Khổng Khuyết bật cười, nói: “Tôi muốn giết cha tôi. Còn lại, anh đừng hỏi nữa. Tôi sẽ không trả lời thêm.”

Phương Mãn: “Thế muốn xe chấn với anh không? Khổng Khuyết, cậu thịt anh xong, rồi giết Y Sinh báo thù, cuối cùng tự tử, vậy anh phải làm sao đây?”

Khổng Khuyết: “Tuẫn tình với tôi.”

Phương Mãn sôi máu não: “Đừng có mà mơ. Đến lúc đó anh sẽ lấy tiền mày cho đi bao trai.”

Khổng Khuyết: Biến mùi khắm!

Phương Mãn không chạy ngay đến dỗ như mọi khi, mà hạ cửa sổ xuống rồi quay đi ngắm phong cảnh, trong lòng khó chịu tột độ.

Một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, đến nỗi Phương Mãn mất ngủ. Gã nhớ đến thằng khốn ngược đãi mèo, nhớ đến đôi mắt của bé mèo mun trước khi chết, sau cùng là Khổng Khuyết.

Bé mèo trong lồng kêu meo meo và run rẩy không ngừng. Phương Mãn bèn bế bé ra cho ăn ít sữa. Bé mèo ăn xong cuộn tròn thành cục lông mềm trong lòng Phương Mãn, ngủ ngáy khò khè.

Phương Mãn nằm ngửa trên giường, định nghịch di động một tiếng, đợi bé mèo ngủ say rồi đặt lại về lồng.

Phương Mãn chơi một hồi, mí mắt càng lúc càng trĩu nặng, đương lúc mơ màng bỗng ngửi thấy một mùi máu tanh.

Phương Mãn giật mình bật tỉnh. Vừa mở mắt đã trông thấy Khổng Khuyết đang túm gáy bé mèo, nở nụ cười đầy sát khí.

Phương Mãn sửng sốt, vội vã hô lên: “Làm gì đấy Khuyết er?”

Khổng Khuyết mỉm cười: “Nó chiếm chỗ của tôi.”

“Chỗ nào?”

Khổng Khuyết chỉ vào ngực Phương Mãn.

Phương Mãn: “…”