Ánh Trăng Sáng Như Nàng

Chương 18



Kiều Minh Nguyệt ngồi vào ghế phụ, đeo đai an toàn sau đó sờ bụng, vẻ mặt không vui cho lắm.

Sầm Nghiên Thanh ôm Niệm Niệm bế lên ghế dựa phía sau, lúc này thấy động tác của cô hỏi: “Đói bụng?”

“Có hơi đói bụng.”

" Xem lại túi đi, có bất ngờ.” Hắn nói.

Mặt Kiều Minh Nguyệt kiểu “ Đừng hòng gạt em”, “Em vừa nãy mới xem có gì đâu.”

“ Còn túi khác mà.” Hắn đóng lại đai an toàn, cố ý ngồi yêm, cho cô tự kiểm tra.

Kiều Minh Nguyệt chỉ phải cởi bỏ đai an toàn thò người lại đây, gần như là ghé vào trên đùi của hắn, sờ đến túi áo khoác bên kia, mới vừa thò tay vào liền chạm đến một đồ vật ấm áp, lấy ra mới thấy là cục bột nếp màu tím.

Niệm Niệm cũng hóng hớt lại đây xem.

“Mụ mụ mụ mụ đó là cái gì nha?!”

“Cơm nắm?” Kiều Minh Nguyệt mở ra màng bọc thực phẩm, vẫn còn ấm, “A, là gạo nếp bọc bánh quẩy.”

Gạo nếp và bánh quẩy Niệm Niệm đều thích ăn, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy gạo nếp cùng bánh quẩy kết hợp, vừa nghe đã muốn chảy nước miếng.

Sầm Nghiên Thanh an ủi cô bé: “ Dì Ngô làm mấy cái, Niệm Niệm trở về ăn sau nhé? Mụ mụ hiện tại đói bụng, cho mụ mụ ăn trước nha?”

Niệm Niệm nghe xong thì ngồi trở về, “ Dạ, mụ mụ ăn! Niệm Niệm trở về lại ăn!”

Kiều Minh Nguyệt: "Ngoan.”

Vừa lúc cô đang đói bụng, gạo nếp bao bánh quẩy thơm ngào ngạt lại ấm nóng, cắn xuống một miếng, tầng ngoài là gạo nếp màu tím, bên trong là hoa quế đường trắng trộn với chà bông, tầng trong cùng chính là bánh quẩy, là hương vị cô từng ăn khi còn nhỏ.

“Anh mang trộm à?” Kiều Minh Nguyệt hỏi hắn.

Sầm Nghiên Thanh thay cô đóng chốt đai an toàn, khởi động xe, gật gật đầu.

Kiều Minh Nguyệt nhấp miệng cười rộ lên, chú tâm hưởng thụ món quà bất ngờ này.

Tưởng tượng đến việc Sầm tổng ở phòng bếp vì cô mà trộm lấy gạo nếp bao bánh quẩy, lòng cô đang vui.

Nhà họ Kiều ăn Tết như đi nghỉ dưỡng, trừ ngày mùng một bận một chút thì sau đó cơ bản không cần ra cửa, rất chịu khó ở nhà nuôi bé mỡ. Sau khi cha mẹ qua đời, Kiều Thư tiếp nhận công ty rồi đắc tội họ hàng, ăn Tết hai bên cũng không qua lại, Kiều Thư cũng nhân dịp thời gian này nghỉ dưỡng.

Kiều Vọng cùng Lưu Diệc cũng chịu khó nghỉ nhơi, Sầm Nghiên Thanh cũng vậy.

Trong nhà này chỉ có hai người dân thất nghiệp lang thang Kiều Minh Nguyệt cùng Niệm Niệm, lại trở thành người bận rộn nhất.

Niệm Niệm vội vàng đi học, còn phải thiết kế cây cảnh của mình, gần đây nhất lại đi theo ông cố cùng nhau chơi bồn cảnh. Còn Kiều Minh Nguyệt bận rộn làm chương trình,

Bình thường cô không có công tác, hoàn toàn không có khái niệm ngày nghỉ, vì ngày nào chả là ngày nghỉ.

Mỗi ngày cô đi liên hệ đoàn đội, vấn đề là thời gian này không thích hợp, mới mùng ba, nhà nhà người người đều đang đi chơi tết, thăm họ hàng người thân. Kiều Minh Nguyệt lúc này giống như một kẻ lừa đảo phát tin nhắn quấy rầy người ta.

Thế nhưng còn vớt được tới mấy con cá.

Trong thư phòng, đối diện bàn làm việc của Kiều Minh Nguyệt có thêm một cái bàn, là bàn của Sầm Nghiên Thanh dọn từ chung cư lại đây, hai cái bàn ở cùng nhau, ngày thường hai người làm việc cũng cạnh nhau, lúc này Sầm Nghiên Thanh cùng cô ngồi ở một bên, nhìn tư liệu trong tay.

“Hiện tại còn lại một người dẫn dắt ở khu vực phương Bắc, vì sao thời gian thuê người từng khu vực khác nhau? Ảnh thấy phương bắc ít nhất.” Sầm Nghiên Thanh hỏi.

“Bởi vì phương bắc có mùa đông quá dài, thực vật rất khó sống, thời kỳ phát triển tốt thì rất ngắn, đương nhiên không ai không muốn trồng.”

“ À, như vậy a.” Sầm Nghiên Thanh hỗ trợ phát tin tức tìm người ở phương bắc, phần lớn đều không thấy ai hồi âm.

Trước mắt xác định ra được một người chuyên gia trồng Nguyệt Quý ở Quảng Đông, có thể lên đài tốt, còn có thể duy trì nói tiếng Quảng Đông, thanh âm cũng không tồi, có vườn riêng, chủ yếu là trồng Nguyệt Quý, nổi danh nhờ loại hoa này, nhưng có vấn đề là họ có công việc riêng của mình cho nên thời gian không có nhiều, có lẽ chúng ta nên đến để thương lượng. Một người khác là chị gái đến từ Hàng Châu, thời gian hoàn toàn để làm vườn, Kiều Minh Nguyệt có biết qua vì bọn họ đã từng trao đổi mầm hoa, chị gái nghe nói cô chuẩn bị làm một cái chương trình dài về nghề làm vườn, đã đi kêu gọi mạng lưới quan hệ liên hệ với những người làm vườn có sân, có ban công, xem có thể đi phỏng vấn hay không.

Hiện tại, thiếu mỗi khu vực phía Bắc.

Không vội vàng được, Kiều Minh Nguyệt còn cần bốn đoàn đội quay chụp, còn cần cắt nối biên tập, quan trọng nhất chính là ——

“ Làm chương trình thì bán cái gì nhỉ? Kiếm tiền bằng cách nào đây?” Kiều Minh Nguyệt một tay gãi đầu nhìn về phía hắn.

Kiểu việc như này vẫn nên hỏi tổng tài chuyên nghiệp.

" Ở đây có một ít tư liệu, trước đó em có tìm hiểu qua rồi hả,” Sầm Nghiên Thanh rút ra một phần văn kiện, thấy bên trên có ghi, đọc ra chữ: “Bán mầm hoa?”

“Vậy phải bao nhà vườn ươm giống, phải tự mình kiểm định chất lượng, tùy nhiên thứ này không phải mấy tháng là có thể làm lên, trừ khi là làm lái buôn, nhìn qua thì tưởng vườn của mình, thực tế là đi nhập hàng.” Kiều Minh Nguyệt ghét bỏ nhíu mày, “ Lái buôn không tốt thì đi chém gió về chất lượng, còn tốt thì giá cả lại cao, những người làm vườn cũng khôn lắm, cái gì có lời mới chọn.”

Sầm Nghiên Thanh nghĩ thầm, lúc em mua mầm to tốn tiền cũng không nghĩ như vậy.

Khi đó Kiều Minh Nguyệt cứ nhắc mãi: Tiêu tiền mua mầm lớn chính là tiêu tiền mua thời gian, thời gian là vô giá, nào còn có thua lỗ cái gì đâu.

Nhưng mà căn cứ vào sự tìm hiểu của Sầm Nghiên Thanh trong hai ngày này, muốn làm nghề làm vườn hoàn toàn đơn giản, ví dụ như tìm những người chung mâm trồng hoa để xin cành chiết, không tốn một xu là có thể ra lò một cây hoa non, đất thì nhiều, phân bón càng đơn giản, trực tiếp ủ phân.

“ Còn phân bón, thuốc?” Sầm Nghiên Thanh hỏi.

“ Loại này không đơn giản, tự mình làm phân bón ngoài các loại phân dê bò còn lại không có gì bán tốt, chín đồng chín free ship năm cân phân. Nếu muốn làm phân bón hữu cơ cho cây, phải bắt đầu từ đầu, thứ này cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm ra được.” Kiều Minh Nguyệt nói, “Nông dược? Càng khó, hiện tại các loại thuốc cho nghề làm vườn đã đủ dùng.”

“…………” Sầm Nghiên Thanh suy nghĩ một lúc lâu, khép lại văn kiện, “Vậy chỉ có một con đường, đi kêu gọi các bên thương nhân hợp tác.”

“ Em đi tìm các chuyên gia cũng chưa có ai phản ứng, đi kêu gọi đầu tư…… ây cũng không phải không thể.”

Cùng thương gia hợp tác có thể bớt đi được rất nhiều phiền toái, cô cũng không cần phải tự mở cửa hàng linh tinh, nếu khi tiết mục chiều mà nổi tiếng lúc đấy buôn bán sau cũng không chậm.

Xác định được phương hướng, Kiều Minh Nguyệt được bổ sung thêm năng lượng, lại đi gửi tin cho các thương gia quen thuộc.

Tết nhất, mọi người đều nghỉ, nhưng khẳng định là sẽ không trả lời.

“Dù sao nếu em không chiêu mộ được, cũng còn có Sầm tổng cứu tế.” Kiều Minh Nguyệt mang ghế dựa qua, ánh mắt trông mong, như con nai vàng ngơ ngác nhìn hắn.

Sầm Nghiên Thanh rất dễ nói chuyện: “ Được, không thành vấn đề, anh sẽ duy trì cho em.”

Câu nói của Sầm tổng có sức nặng, nói là làm.

Kiều Minh Nguyệt rất thích tính sảng khoái của hắn, ' chụt ' thơm một cái, cảm thán: “Ai, vẫn là kết hôn quá tuyệt vời”

“Đúng vậy, về sau em có thể vô điều kiện không giới hạn mà bóc lột anh.”

“Yên tâm, em sẽ không thương tiếc anh hehe.”

Kiều Minh Nguyệt rất vui, trước mắt người khác đều đang ăn Tết, cô ở đây sốt ruột cũng vô dụng, cái gì có thể làm đều làm. Ví dụ như bài hát chủ đề còn chưa quyết định, liền nhắn tin cho Thi Đàn nhờ cô bạn tìm người, mặt khác đoàn đội quay chụp cũng phiền Lưu Diệc đi liên hệ, thi công vườn hoa của cô cũng cần đội, cùng với một bộ phận công nhân có kinh nghiệm về nghề làm vườn.

Mời người thôi đã rất phiền toái.

Sầm Nghiên Thanh dựa vào ghế đọc giấy tờ, nghe cô nói cái này mí mắt cũng chưa nâng, liền nói: “Đi học viện nông nghiệp tìm sinh viên, điều kiện cho dấu thực tập thì bọn họ cái gì đều có thể làm.”

Kiều Minh Nguyệt vỗ đùi, đương nhiên là vỗ đùi của hắn.

“Không hổ danh là bá tổng!”

Giang Thành cũng có đại học nông nghiệp, cô đi tìm chủ nhiệm cũ hỏi một vòng xem có em nào nhập học đại học nông nghiệp không. Chủ nhiệm lớp Tết nhất vừa nhận được quà tặng của cô, tất nhiên là rất nhiệt tình, mở máy tính tra tìm thời gian, rồi đem các phương thức liên hệ gửi cho cô.

Tên là cây khoai chuối, là cô gái nhỏ, tính thời gian hiện tại đang học năm 3.

Lời mời kết bạn rất nhanh đã được chấp nhận, cô liền liên hệ hỏi cô gái kia có hứng thú hay không.

Kiều Minh Nguyệt rất nổi ở trường, cô gái nhỏ vừa nghe tin cô muốn gây dựng sự nghiệp, hơn nữa bản thân mình đã học tới năm bà đang suy xét vấn đề làm nghề, quan trọng nhất chính là chị gái còn cung cấp dấu thực tập, lập tức đồng ý, còn nói sẽ hỗ trợ hỏi bạn cùng trường.

Người vốn đang nghỉ lễ - Sầm Nghiên Thanh cứ như vậy bị nóc nhà lôi kéo tăng ca, đội chương trình cùng đội thi công hoa viên đồng thời tiến hành chuẩn bị.

Sầm Nghiên Thanh cũng hiểu tại sao cô muốn kết hôn sớm.

Nhìn xem, có vẻ năm sau thật sự bận rộn đến mức thời gian đăng kí kết hôn đều không có.