Ngày mùa đông, Kiều Minh Nguyệt mặc áo lông vũ lao động ở trong sân, trung bình một giờ đào được một cái hố, làm một giờ liền chạy nhanh về phòng ấm áp, ôm Niệm Niệm ấm nóng cùng nhau xem phim hoạt hình.
Trong tay Niệm Niệm ôm một thùng Haagen-Dazs, đang nỗ lực ăn trước khi nó hòa tan, tay nhỏ cần cù cày cấy, đào một muỗng kem hương vị socolate đưa đến mụ mụ bên miệng, muốn mụ mụ giúp chính mình đẩy nhanh tiến độ ăn.
Ở trong phòng sưởi ấm ăn kem, quả thực là đỉnh của chóp.
Hương vị chocolate nồng đậm tan ở trong miệng, Kiều Minh Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy, kế hoạch trồng cây Nguyệt Quý có thể chậm lại.
Dù sao loại sự tình trồng hoa này, mùa đông thời tiết lạnh không cần vội, hơn nữa sắp phải ăn Tết, đến lúc đó anh lớn, anh nhỏ tới nhà, còn có thể giúp bọn họ cường thân kiện thể hoạt động cho gia tăng cơ bắp.
Tưởng tượng như vậy, Kiều Minh Nguyệt vỗ đùi, cứ như vậy mà tính.
“Mụ mụ mụ mụ, bao giờ người đi xin lỗi nha?” Niệm Niệm có lòng tốt nhắc nhở cô.
Kiều Minh Nguyệt im bặt.
Kiều Minh Nguyệt buông lời vàng ngọc xin lỗi người ta đã qua 24 giờ.
Ngày hôm qua cô gọi điện thoại cho hắn, thế nhưng trực tiếp bị ngắt máy, điều này làm cho lòng tự trọng của cô bị chịu đả kích, sau đó lại đi dùng số di động tìm tòi WeChat, ý đồ thêm kết bạn với hắn, kết quả cũng là: bị từ chối chấp nhận kết bạn.
Thất bại toàn tập.
Khả năng còn lại cuối cùng hính là đi xuống công ty của hắn tìm người, dù sao địa chỉ công ty bọn họ rất dễ tìm.
Nhưng trời quá lạnh, tim băng giá, người đàn ông chó kia quá khó liên hệ, Kiều Minh Nguyệt không muốn đi rình bắt hắn.
“Bác ý giận quá, không tiếp điện thoại, mụ mụ liên hệ không liên hệ với hắn được.” Kiều Minh Nguyệt nói rất thẳng thắn thành khẩn.
“Không sao! Để Niệm Niệm gọi điện thoại cho hắn!”
Vì có thể cùng cục cưng bắp liên hệ, sau khi trở về Niệm Niệm đầu nhỏ nghĩ ra một cái biện pháp hoàn mỹ rất nhanh: Cô bé dùng tiền mừng tuổi mua một cái điện thoại di động, đăng ký số WeChat, liên hệ cùng bác Từ.
Cô bé đã ba tuổi, dùng di động của mình rất okela.
Trước kia Niệm Niệm đều sinh hoạt ở trong thôn, mỗi ngày cùng cô xử lý hoa cỏ, trong nhà cũng có TV, nhưng là rõ ràng hứng thú của Niệm Niệm đối với sản phẩm điện tử còn không bằng Lan lưỡi rồng, cho nên Kiều Minh Nguyệt cũng không lo lắng con bé trở thành thiếu nữ nghiện mạng.
Đời sống hiện thực rất nhiều thứ thú vị, Niệm Niệm lên mạng mục đích duy nhất chính là xem video Bắp hằng ngày.
Cô cầm lấy điện thoại của con bé cho số di động Sầm Nghiên Thanh vào.
Vì để bé tiện sử dụng, Kiều Minh Nguyệt mua cho cô bé chiếc điện thoại nhỏ, nhưng dù là nhỏ nhưng đối với Niệm Niệm cũng quá lớn, tay nhỏ của bé cũng không so sánh được, cho nên Niệm Niệm cũng rất ít chơi vì ngại phiền toái, vừa mới rồi là moi ra tới từ góc sô pha.
Kiều Minh Nguyệt kỳ thật không có ôm hy vọng quá lớn, giúp ăn nốt kem dư lại.
Kiều Minh Nguyệt cũng bị tò mò theo nhịn không được để sát tai vào nghe, Niệm Niệm cũng rất hào phóng, tay nhỏ vươn ngón trỏ, thật cẩn thận mà ấn loa, phóng điện thoại trên sô pha, cả người tới gần di động mà chổng mông nằm bò, lỗ tai tới gần di động.
Kiều Minh Nguyệt tính nhắc nhở cô bé mở loa không cần lại gần như vậy, nhưng tưởng tượng đang mở loa, nếu cô nói chuyện sẽ bị Sầm Nghiên Thanh nghe được, vì thế chỉ có thể từ bỏ.
Đối diện bên kia sửng sốt một chút, mới “ừ” một tiếng, hỏi cô bé: “Là Niệm Niệm?”
“Dạ dạ! Bác Sầm còn tức giận sao??” Niệm Niệm cái miệng nhỏ nói nhanh, căn bản không cho đối phương cơ hội trả lời, đã thế đem lời mẹ nói cho hết lời, “Mụ mụ đã biết lỗi sai của mình, muốn mời người ăn bữa cơm, hai người dắt tay hòa hảo nha???”
Kiều Minh Nguyệt đỡ trán, cục cưng, đó là bắt tay giảng hòa, không phải dắt tay.
Đối diện hiển nhiên là không nghĩ tới cô bé lại mạnh như vậy, thời gian não bộ chạy so lần trước còn dài hơn, “Mụ mụ của con ở bên cạnh sao?”
“Có ạ! Bác Sầm nể mặt Niệm Niệm, không cần tức giận, mụ mụ thật sự biết sai, mụ mụ hôm nay ăn kem đều chỉ ăn nửa thùng!”
Kiều Minh Nguyệt:………… Thật mất mặt.
Không phải là cô muốn ăn kem, cô chỉ là người dọn dẹp mà thôi!
Không được, chuyện cho Niệm Niệm đi nhà trẻ phải suy xét lại cẩn thận! Bằng không khi cùng người khác nói chuyện đều là lung tung rối loạn!
“Được rồi.” Đối phương khuất phục.
“Chú sầm phải thêm WeChat của mụ mụ nữa.”
“Ừm được.”
“Gọi điện thoại cũng phải nghe nha.”
“Ừ sẽ nghe, yên tâm.”
“Vậy cháu cúp máy đây chào bác ~”
“Chào Niệm Niệm……” Hắn nhịn không được nói thêm một câu, “Mùa đông ăn ít kem thôi, sẽ dễ bị lạnh dạ dày.”
“Dạ dạ, cháu sẽ nói cho mụ mụ!” đầu nhỏ của Niệm Niệm tỏ vẻ tán đồng.
Kiều Minh Nguyệt:…… Có khả năng người ta nói, chính là con đó?
vẻ mặt của Niệm Niệm kiêu ngạo, bò tới trên người cô, lớn tiếng tuyên bố: “Mụ mụ mụ mụ! Con có phải rất tuyệt không!”
“Ừ, Niệm Niệm giỏi quá!”
Nói thật, cô gọi điện thoại một chuyến qua, người nọ có khi cơm đều không cần ăn.
Kết bạn Wechat thuận lợi.
Kiều Minh Nguyệt nhặt lên ý chí chiến đấu, nhìn ảnh chân dung đen xì của người kia, cùng với tên id siêu đơn giản, chỉ đơn độc một cái chữ “Thanh”, hít sâu một hơi, hòng có ý đồ lưu một cái ấn tượng tốt, gửi cho hắn một nhãn dán con mèo quay cuồng.
Đối phương thật nhanh gửi qua một cái dấu chấm hỏi.
Kiều Minh Nguyệt nhìn cái dấu chấm hỏi lạnh băng này sau đó trầm tư một lúc lâu, quyết định vẫn là nên mời cơm trực tiếp, giáp mặt nói mới được.
Tóm lại xem phản ứng này, hai người nói chuyện qua mạng rất là ba chấm.
Kiều Minh Nguyệt: Buổi tối tan tầm cùng nhau ăn một bữa cơm? Tôi đặt nhà hàng.
Hôm nay là thời gian làm việc, bá tổng của bọn họ công tác đều rất bận, không dễ dàng đáp lại lời mời, cho nên Kiều Minh Nguyệt cũng chỉ là thử hỏi thăm dò một câu.
Thanh: 6 giờ tan tầm.
Kiều Minh Nguyệt: được, đến lúc đó tôi đón anh, tại công ty sao?
Thanh: Ừ.
Thật tốt, đối thoại bình thường, rất lạnh nhạt.
Người đàn ông này tại sao lại khác lúc ở Đại Lý như vậy?
Khi đó cô nói ra lời chia tay, hắn thậm chí ở Đại Lý lại ba tháng mới đi, phiền đến mức cô thiếu chút nữa thì suy nhược thần kinh.
Hóa ra ánh mắt của đàn ông so le không đồng đều, —— đây là kết luận sau 28 năm của cô.
Thời kì còn ở nhà trẻ cùng tiểu học không cần nói, đều là chơi đồ hàng mà thôi, nam sinh cấp hai một thân mùi thơm từ mồ hôi, cô tránh còn không kịp, tới cấp ba cô trầm mê học tập không thể dứt ra được, là một học bá đứng hạng nhất Kiều Minh Nguyệt chướng mắt các bạn học dốt hơn mình, ước chừng một mình ba năm, sau đó lên tới đại học gặp Ngụy Lam.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá 2. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em 3. Trùng Sinh Để Gặp Người 4. Chiều Hư =====================================
Kỳ thật Ngụy Lam ngoài việc lớn lên đẹp trai, tính cách cũng không phải loại cô thích, tâm tư quá mức thâm trầm, không nắm chắc được, kỳ thật cô càng thích kiểu em trai mặt đỏ đơn thuần.
Hai người bọn họ đơn giản chỉ là quan hệ hợp tác.
Ngụy Lam đứng hàng thứ hai ở nhà, Ngụy Lam không có vận khí như Kiều Thư. Ở trong nhà không được coi trọng, khắp nơi bị chèn ép, anh em ruột trở mặt thành thù, nhìn anh của Ngụy Lam là hiểu hắn hoàn toàn là muốn em trai mình tự lực gánh sinh, mà khi đó Kiều Minh Nguyệt ăn không ngồi rồi, Ngụy Lam tung ra cành ôliu, cô cũng là đồng tính hoàn cảnh của hắn, đồng thời cũng tạo quan hệ hợp tác của hai nhà Ngụy-Kiều.
Trong lúc học đại học cha của Kiều Minh Nguyệt bệnh nặng, mẹ cô toàn bộ cuộc đời chỉ quan tâm cha cô, anh lớn Kiều Vọng không biết tung tích, Kiều gia nhìn bên ngoài thì song yên biển lặng, trên thực thì nguy cơ vây quanh bốn phía. Cô là một phần tử của gia tộc, lựa chọn giữ gìn gia đình bằng cách của bản thân, ngay từ đầu trợ giúp Ngụy Lam tạo thế, cung cấp trợ giúp giật dây bắc cầu, chờ Ngụy Lam hoàn toàn ngồi ổn vị chí chủ gia tộc, hai người lại tuyên bố bên ngoài là “chia tay hoà bình”.
Rồi sau đó cha qua đời, mẹ không chịu được lựa chọn tự sát, Kiều Thư bị bắt tiếp quản công ty, lúc này đã có Ngụy Lam trợ giúp, tính hình tưởng đối thuận lợi.
Sau một loạt biến cố lúc, đào hoa của Kiều Minh Nguyệt không ngừng trôi ra, trong đó bao gồm Từ Lập.
Ngay từ đầu Từ Lập theo đuổi cô, theo bản năng cô đã cảm thấy phản cảm, sau lại không nghĩ tới hắn mang lịch sử trò chuyện đi tung tin ở khắp nơi tin tức bọn họ ở bên nhau, từ nhỏ đến lớn Kiều Minh Nguyệt luyện được công phu đá người, hơn nữa biết được hắn có hứng thú yêu thích nuôi rắn, cô liền dép chưa đeo đã chạy.
Lúc sau lại là một cây đào hoa, trăm triệu lần cô cũng không nghĩ tới mình sẽ đụng tới người đàn ông của mẹ trong truyền thuyết, hắn ta há mồm ngậm miệng chính là mụ mụ của hắn thế nào, một gương mặt trắng đẹp, hôm sau cô liền trốn chạy qua Đại Lý.
Sau đó liền đụng phải Sầm Nghiên Thanh.
Trên đường lái xe đi đón người, Kiều Minh Nguyệt nhớ lại bốn năm trước.
Ngày đó tâm tính của cô không tốt, trăn trở 24 năm trải qua thật sự là quá mức nhấp nhô, đường tình duyên tất cả đều là hố sâu, chọn một nhà dân để thuê, cô chủ nhà còn biết xem bói, không phải kiểu tử vi bát quái, mà là xem chiêm tinh sư, tính cho cô một quẻ.
Kỳ thật Kiều Minh Nguyệt chủ yếu là muốn tính đường tình duyên.
Nghe nói thời gian xuất hiện tương đối ngắn, trong thời gian đó gặp được người tài giỏi càng dễ dàng đi đến cuối cùng, cho nên nắm chắc thời cơ là quan trọng nhất.
Cô chủ nhà tính xong, nói cho cô biết thời cơ ở năm nay.
Kiều Minh Nguyệt cũng không tin lắm.
Năm nay cô gặp được đều là yêu ma quỷ quái, nếu cô cùng bọn họ đi đến cuối cùng, chẳng phải là đi cùng quỷ sao.
Cô chủ nhà khuyên: Kỳ thật nói không chừng là vấn đề của ngươi, ngươi cẩn thận ngẫm lại, năm nay quen hai người bạn trai, thật sự không tốt ư? Ý ta là xét trên phương diện người yêu, trung thủy, bộ dáng, gia thế?
Từ Lập gia thế không lời gì để nói, bộ dáng đẹp trai, trung thành? Hình như cũng không tồi, ít nhất là với lịch sử tình trường của cô khá hơn nhiều.
Còn người yêu mẹ kia gia thế so Từ Lập còn cao hơn, nếu vẻ bề ngoài không đẹp Kiều Minh Nguyệt căn bản sẽ không có suy nghĩ yêu đương, tình trường? Nga, nghe nói hắn độc toàn thân từ nhỏ đến bây giờ.
Kiều Minh Nguyệt im lặng.
Chẳng lẽ đây là vấn đề của cô sao?
Cô chủ nhà nhìn ra khó xử của cô, tiếp tục khuyên: Không sao, năm nay vẫn còn hơn nửa năm, nói không chừng lúc sau liền gặp gỡ.
Kiều Minh Nguyệt bình tính lại.
Ừa, nhất định không phải vấn đề của cô.
Ai có thể chấp nhận cùng một người đàn ông và một con rắn ở bên nhau cả đời? Không sợ nửa đêm ngủ bị một ngụm nuốt xuống bụng rắn sao? Động vật bò sát mềm nhũn trơn lạnh này chỉ nhìn đã khiến cho cả người nổi da gà.
Hơn nữa Từ Lập nuôi rắn hoàng kim, dài hơn 3 mét, nếu cô không phải là người đẹp lòng tốt, khi nhìn thấy con rắn kia, giây đầu tiên phải gọi điện thoại cho cục lâm nghiệp cho bay toàn bộ rắn tại nhà hắn.
Còn người nam nhân có mẹ trở mẹ che kia không đề cập tới, Kiều Minh Nguyệt không chấp nhận được người được há mồm ngậm miệng chính là “Mẹ của anh đã từng nói qua…”.
Kỳ thật so sánh như vậy, năm đó gặp được Sầm Nghiên Thanh xem như là người đàn ông bình thường nhất.
Hóa ra thời buổi này, gặp được người đàn ông bình thường lại khó như vậy.