Ánh Trăng Sáng Trước Mặt - Kiến Bạch Đầu

Chương 40



Lúc Trương Văn Ngọc mặt đầy xuân sắc tìm tới cửa thì Triệu An Chi liền biết cô nàng căn bản không nghe lời mình nói rồi.

Triệu An Chi thở dài một hơi, nói: “Cậu căn bản không dùng phương thức ôn hòa chứ gì?”

Trương Văn Ngọc cười cười, đem đầu tóc Triệu An Chi xoa rối tung, nói: “Phương pháp giải quyết vấn đề của người lớn và trẻ con không giống nhau, dùng được là được.”

Đúng vậy, dùng được là được.

“Các cậu không tính kết hôn ngay đó chứ?”

Trương Văn Ngọc cầm lấy quả quýt lột vỏ, nghe thấy những lời này thì thiếu chút nữa đem móng tay đâm vào trong quả quýt, giật mình nói: “Sao cậu lại có ý nghĩ đáng sợ thế chứ? Bọn mình vừa mới bên nhau, đương nhiên phải hảo hảo nói chuyện tình yêu đã chứ. Cũng đâu phải bọn mình đã ba mươi, gấp cái gì?”

Triệu An Chi đối mặt với ánh mắt ghét bỏ của Trương Văn Ngọc thì trong lòng không nhịn được chửi rủa ầm lên. Cô nàng còn không biết xấu hổ nói ý tưởng này điên cuồng hả?

Triệu An Chi đứng dậy nói: “Tần Tình giữa trưa sẽ về, chúng ta hiện tại phải đi nấu cơm. Cậu có muốn giúp mình không?”

Trương Văn Ngọc đứng dậy theo, nói: “Cậu làm cơm ngon hơn mình, nên mình chỉ đứng bên giúp chút thôi.”

Đại để những người nấu cơm đều có ý tưởng kỳ quái này, chỉ cần không phải cơm mình ăn thì đều ngon. Triệu An Chi không cảm thấy mình làm ngon hơn Trương Văn Ngọc nên nghe cô ấy nói vậy thì cũng chỉ đáp: “Mình thấy cậu chính là lười. Lúc Triệu Miểu Miểu ở đây, cậu cần mẫn hơn nhiều. Không nghĩ lại có một ngày vị trí của mình trong lòng cậu còn không bằng Triệu Miểu Miểu.”

Trương Văn Ngọc cười hì hì đi theo vào phòng bếp: “Cậu không hiểu, đây là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt. Yên tâm đi, qua một đoạn thời gian chờ mình yêu đương đủ rồi thì địa vị của cậu sẽ lại được nâng cao.”

Triệu An Chi đem cà tím ngâm trong nước lấy ra, đưa cho Trương Văn Ngọc: “Thái ra đi, còn nữa hai người các cậu cứ tập trung mà yêu đương đi, đừng tới làm mình sợ. Một ngày đó mình đúng là bị hai người hù chết.”

Trương Văn Ngọc hiển nhiên không hiểu Triệu An Chi đang nói cái gì, chỉ đón lấy mớ cà tím sau đó nghiêm túc thái thành từng miếng thon dài.

“Hôm nay làm thịt bằm cà tím sao?”

Triệu An Chi vội vàng nêm nếm cho đống thịt bằm, nói: “Tần Tình không phải thích cái này sao?”

“Vậy có đồ mình thích không?”

Triệu An Chi chỉ chỉ cà chua và thịt bò nạm trong một góc, hỏi ngược lại: “Có phải đồ cậu thích không?”

Trương Văn Ngọc hoan hô một tiếng, buông dao trong tay tiến lên hôn mặt Triệu An Chi hai cái thật kêu. Triệu An Chi bày ra vẻ mặt ghét bỏ, quay mặt đi nói: “Đồ lưu manh. Nếu không phải Triệu Miểu Miểu, mình thật sự hoài nghi người nào có thể rước cậu chứ.”

Trương Văn Ngọc không thèm quan tâm mà hướng cô chớp chớp mắt, hôn gió một cái. Hai người vừa xử lý nguyên liệu trên tay vừa nói chuyện phiếm. Triệu An Chi thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trong phòng khách, chờ Tần Tình trở về.

Sau khi hoàn thành bước cuối cùng chuẩn bị cho món cà chua thịt bò nạm hầm thì Triệu An Chi liền đem thịt bò cùng hương liệu vào đảo, sau đó cho cà chua cắt khối vào xào, xào ra nước rồi thì cho thêm nước sôi, lại thêm chút khoai tây thái khối rồi cứ thế hầm nấu.



Nước canh ùng ục ùng ục sôi, bay ra khói trắng, trong phòng bếp tràn ngập mùi cà chua. Trương Văn Ngọc hít một ngụm thật sâu, rồi phát ra tiếng than thỏa mãn.

“An Chi, cậu đúng là điển hình của hiền thê lương mẫu. Cậu có thích bác sĩ không? Mình quen rất nhiều, đặc biệt bọn họ đều thích kiểu người như cậu, để mình giới thiệu cho cậu nhé.”

Món cà chua thịt bò nạm chỉ còn công đoạn hầm nấu, hoàn toàn không cần để ý nhiều nữa. Triệu An Chi lúc này mới đi qua chuẩn bị nấu thịt bằm với cà tím. Cô cho thị bằm vào xào lên, vừa mặt không đổi sắc mà nói: “Nói với cậu bao nhiêu lần là không cần giới thiệu người cho mình rồi. Độc thân thực tốt.”

Trương Văn Ngọc nói thầm: “Trăm phần trăm là còn nhớ thương cái kẻ trăng trong nước, hoa trong gương kia.”

Triệu An Chi lại đổ cà tím đã đã ướp muối vào xào với thịt bằm, cũng không nghe rõ Trương Văn Ngọc nói cái gì: “Cậu nói cái gì?”

Trương Văn Ngọc dựa vào cửa bếp, đang muốn lặp lại lời nói thì nghe thấy tiếng đập cửa.

“Tần Tình đã về, mình đi mở cửa.”

Triệu An Chi cũng muốn đi xem Tần Tình nhưng lại nghĩ cà tím trong nồi chỉ cần nấu chút nữa là hầm được, đến lúc đó có thể ra khỏi phòng bếp cùng Tần Tình nói chuyện, thế nên cũng không vội vàng đi qua.

Trương Văn Ngọc đón người vào, Triệu An Chi ở trong phòng bếp cũng có thể nghe được tiếng hai người cười nói, trong lòng cũng buông lỏng.

Lúc Tần Tình đi ngang qua phòng bếp còn cười nói: “Có nhớ mình không?”

Triệu An Chi quay đầu lại, thấy cô nàng cười đến vui vẻ, thì gật gật đầu, nói: “Giữa trưa mình làm món cậu thích ăn, cậu trước sửa soạn lại, qua một lúc nữa là đồ ăn tốt rồi.”

Tần Tình liều mạng gật đầu.

Mắt thấy Tần Tình đem đồ đạc thu dọn xong, đi tắm rửa, Trương Văn Ngọc mới nói: “Mình không thấy Trì Hành đưa cậu ấy lên lầu.”

Triệu An Chi bình tĩnh nói: “Hắn trước kia cũng đâu có đưa cậu ấy lên lầu.”

Trương Văn Ngọc nói: “Nhưng cảm giác là không giống a. Cũng có khả năng là mình nghĩ nhiều, bởi vì đã biết những chuyện đó lại thấy được điểm này nên mới theo bản năng nghĩ theo triều hướng kia.”

Triệu An Chi không nói lời nào, cô đương nhiên không hy vọng kết quả không tốt nhưng xét đến cùng thì nàng cũng không đứng ở phía Trì Hành mà đứng về phía Tần Tình.

Chờ Tần Tình từ phòng tắm đi ra, sấy khô tóc thì đồ ăn cũng đã làm xong. Lúc này ba người liền ăn cơm. Triệu An Chi không làm quá nhiều đồ ăn, món chính là món cà tím thịt bằm, canh thì miễn cưỡng tính món cà chua hầm thịt bò nạm, lại thêm một mâm rau xanh xào cùng một phần rau trộn dưa chuột thì cũng coi như mỹ mãn.

Tần Tình nói lần này đi chơi, chủ yếu là đi vùng núi, cũng không được ăn uống tử tế, nên trong ba người thì cô nàng là cần mẫn ăn nhất.

Trương Văn Ngọc cùng Triệu An Chi không ai mở miệng nói về việc của Trì Hành, chỉ ngồi nghe cô ấy nói chuyện đi du lịch, lại xem cô nàng ăn như hổ đói. Lúc đầu hai người còn đáp lời vài câu nhưng dần dần cũng không nói chuyện nữa. Nhìn Tần Tình cơ hồ đem mặt vùi vào trong chén, nước mắt một giọt một giọt rơi trên gạo trắng thì tâm Triệu An Chi thấy rất đau.

Tần Tình giống như không biết mình đang rơi lệ, vẫn cười, nói những chuyện thú vị, giọng nói giống như nghẹn ngào. Cô muốn ăn thật ngon, ăn xong một bát cơm với cà tím rồi còn múc một bát canh cà chua mà bưng lên uống, lại không quên hướng Triệu An Chi khen: “An Chi, cậu nấu cơm càng ngày càng ngon, nếu cả đời này mình ở với cậu cũng thực tốt.”

Triệu An Chi nhìn bộ dáng vừa khóc vừa cười của nàng thì không nói gì.



Vẫn là Trương Văn Ngọc nhịn không được, vỗ vỗ Tần Tình, nói: “Cậu trước tiên đi rửa mặt đi.”

Tần Tình tươi cười hoàn mỹ, nói: “Mình vẫn rất tốt mà.”

Nhưng không có ai đáp lại nên tươi cười của cô dần dần cứng đờ, cuối cùng vẫn đứng dậy đi rửa mặt. Lần rửa mặt này giống như đem tươi cười miễn cưỡng cũng xóa hết. Lúc Tần Tình đi ra thì lại không nhịn được rơi lệ.

Triệu An Chi cùng Trương Văn Ngọc rốt cuộc cũng biết được nội tình. Tần Tình ngồi ở giữa hai người, khóc đến sưng húp mắt, thần sắc lại gần như dại ra.

“Các cậu biết không? Anh ta hướng mình cầu hôn.”

Trương Văn Ngọc có chút giật mình, Tần Tình bề ngoài tuy rằng xinh đẹp nhưng trong lòng lại vô cùng khao khát cuộc sống của một hiền thê lương mẫu. Từ rất sớm cô đã muốn kết hôn nhưng không dám nói với Trì Hành mà hiện tại hắn cần hôn không hiểu sao lại làm cô thương tâm như vậy.

Tần Tình nức nở nói: “Anh ta nói thấy áy náy với mình, sau đó hướng mình cầu hôn. Còn có cái gì so với cái này nhục nhã hơn chứ? Chúng ta ở bên nhau bảy tám năm, cuối cùng lúc anh ta cầu hôn mình thì lại không phải bởi vì yêu mà bởi vì anh ta không yêu mình như mình yêu anh ta nên áy náy. Mình chưa từng nghĩ tới người mình yêu thật sâu đậm lại lạnh lùng như thế.”

Triệu An Chi ôm Tần Tình, vỗ lưng an ủi, trong đầu nhớ tới có một lần Tần Tình đã từng mang theo tiểu đắc ý trong ánh mắt mà nói với mình cô ấy và Trì Hành khả năng muốn kết hôn. Trì Hành sao có thể làm ra việc tàn nhẫn như thế chứ?

Tần Tình giống như nghe được tiếng cô nói: “Các cậu nói xem, sao anh ta có thể đối xử với mình như thế chứ? Anh ta có thể ôn nhu đối xử với người không quen biết, có thể lấy lễ đối đãi bạn gái cũ từng đá anh ta nhưng đối với một mình mình thì anh ta giống như không có chút lương tâm nào.”

“Bởi vì cậu quá rộng lượng. Mình đã nói với cậu nhiều lần nhưng cậu không nghe. Cậu luôn là hắn gọi liền đến, hắn đuổi liền đi, sao hắn có thể quan tâm cậu chứ?” Trương Văn Ngọc vừa nghe đến chuyện này thì liền giận sôi máu. Trong lúc xúc động liền nói ra lời này nhưng vừa nói ra đã thấy hối hận.

Tần Tình nghe xong, biểu tình ngơ ngẩn, cũng không phản bác: “Đúng rồi, cậu đã sớm nói với mình, khi đó mình rất bất an, luôn hướng anh ta làm nũng, tức giận, lại yêu cầu anh ta giúp mình cái này cái kia. Có đôi khi anh ta cũng sẽ không kiên nhẫn liền không thèm để ý tới mình nữa, làm mặt lạnh luôn. Nhưng đại đa số thời điểm anh ta đều sẽ làm theo mình yêu cầu.”

Trương Văn Ngọc cho rằng Tần Tình lại muốn bênh Trì Hành nhưng bộ dáng thất hồn lạc phách này của cô thì lại cố gắng kiềm chế xúc động muốn cáu với cô.

Không ngờ, Tần Tình lại tiếp tục nói: “Mình luôn cho rằng, hoặc nói đúng hơn là mình luôn khuyên bản thân rằng đó là thích nhưng hóa ra không phải a.”

Tần Tình dựa vào trong ngực Triệu An Chi, cười một chút. Tươi cười kia không giống nụ cười miễn cưỡng khi nãy mà giống một nụ cười tự giễu hơn, nhưng cũng pha nhiều thoải mái: “Nhiều năm như vậy vẫn mà mình tự đa tình, là mình cưỡng cầu. Nhưng bạn gái cũ của anh ta cũng không có thắng. Trì Hành nói anh ta không phải thích, chỉ là để ý, bởi vì bị đá cho nên vẫn để ý, không có cách nào buông được. Nhưng phần để ý này thậm chí cũng không làm anh ta chia tay với mình. Nếu bọn họ hợp lại thì phần để ý này cũng không còn, vậy bọn họ có thể đi bao lâu cùng nhau? Kể cả bây giờ mình quyết định chia tay Trì Hành thì anh ta và bạn gái cũ cũng không có kết quả tốt. Nghĩ thế mình đã thấy vui vẻ rồi.”

Triệu An Chi cùng Trương Văn Ngọc nghe ý tứ của Tần Tình thì cô ấy và Trì Hành chia tay rồi. Trương Văn Ngọc cao hứng ngoài dự đoán. Cô nàng ngóng trông ngày này cũng đã lâu: “Mình có một xe tải học sinh khoa y muốn giới thiệu cho hai người a.”

Tần Tình cười một chút, lại chuyển hướng Triệu An Chi, nói: “Chúng ta cùng đi xem mặt đi.”

Triệu An Chi chần chờ một chút thì Trương Văn Ngọc lập tức bán đứng cô: “Cậu ấy còn nhớ thương Hà Trạch Sinh đâu.”

“Cậu đừng nghe cậu ấy nói bậy.” Triệu An Chi vội vàng phủ nhận.

Tần Tình xoa xoa đôi mắt, nói: “Mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, ngàn vạn lần không cần theo đuổi người khác. Bài học của mình là sự giáo huấn lớn cho cậu đó. Mình xinh đẹp, tốt như vậy mà Trì Hành lại không phải bị mù, sao anh ta không thích mình chứ? Nhưng anh ta cố tình lại làm được. Anh ta cũng không cố ý nhưng lại rất khó lưu mình vào trong lòng. Anh ta vì sao không thể để mình vào trong lòng? Đó chính là vì mình theo đuổi anh ta a. Cho nên cậu ngàn vạn không cần theo đuổi người khác.”

Triệu An Chi nhìn cô, thở dài một hơi.