Ánh Trăng Sáng Trước Mặt - Kiến Bạch Đầu

Chương 49



Bởi vì bị viêm dạ dày nên Triệu An Chi phải nghỉ ngơi mấy ngày.

Câu lạc bộ leo núi của trường cuối tuần này có hoạt động leo núi, Hà Trạch Sinh cũng có đăng tải thông tin về hoạt động này nên Triệu An Chi thấy hơn phân nửa là hắn muốn tham gia rồi.

Yêu cầu về thể lực đối với người học y là rất cao, rất nhiều sinh viên do thể lực yếu nên sau khi phát hiện không theo nổi nên cũng đã bắt đầu lên kế hoạch rèn luyện. Hà Trạch Sinh là người không chịu ngồi yên, luôn thích chạy khắp nơi nên từ rất sớm anh đã tham gia câu lạc bộ leo núi này. Triệu An Chi cũng đi theo hóng náo nhiệt nên tất nhiên cũng tham gia thêm cái này nhưng tính cô sinh ra đã lười nên trước giờ chưa từng tham gia hoạt động của câu lạc bộ. Hiện tại vì có thể nhìn thấy Hà Trạch Sinh thì kể cả Triệu An Chi có lười thì cũng phải đi.

Lúc con người sinh bệnh thì luôn yếu ớt, mấy ngày qua Triệu An Chi luôn nghĩ đến lời nói hôm đó của Hà Trạch Sinh. Triệu An Chi không phải người mang thù nhưng chính việc quá đỗi nhẫn nại khiến cô có thói quen đem cảm xúc đè nén trong lòng, khi đạt đến một trình độ nào đó thì cô sẽ tự mình quyết định, ai cũng không thay đổi được.

Hà Trạch Sinh tất nhiên đã khiến cô thương tâm nhưng vẫn còn trong dự kiến. Đối mặt với người anh không thích thì anh có thể lạnh lẽo như băng. Việc hôm đó có thể nói là đã đánh thức Triệu An Chi, để cô không cần cho rằng giữa bọn họ có những năm tháng làm bạn nên nghĩ lầm rằng cô cũng có cơ hội.

Người tham gia hoạt động này rất nhiều, Triệu An Chi không giống như mọi ngày vội vã tìm Hà Trạch Sinh rồi tiến đến bên cạnh anh. Đôi mắt cô ở trong đám người dạo qua một vòng, lúc thấy anh thì cũng không làm gì mà theo sát đội ngũ, thành thật mà bò lên ngọn núi.

Nhìn phong cảnh tú lệ trong núi, đầu óc trì trệ do mấy ngày nằm bệnh của Triệu An Chi mới một lần nữa chuyển động lên. Cô bắt đầu tự hỏi mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Trương Vi Oánh sớm đã biết Triệu An Chi thích Hà Trạch Sinh, kế tiếp cô chỉ cần liên tục tỏ vẻ lòng này không đổi là được, hoàn toàn không cần gióng trống khua chiêng như lúc trước mà quấy rầy Hà Trạch Sinh. Mục đích theo đuổi Hà Trạch Sinh sớm đã đạt được nên cô cũng không thể lại lừa mình dối người. Triệu An Chi tự nhiên là muốn có được tình cảm của Hà Trạch Sinh, nhưng Hà Trạch Sinh cũng không muốn. Sau vài lần đụng phải tường thì Triệu An Chi cũng biết đau rồi.

Triệu An Chi nhìn Hà Trạch Sinh đang đứng ở phía trước thì trong lòng hạ quyết tâm. So với có được anh thì có lẽ làm bạn sẽ khiến hai người đều vui hơn. Như thế mỗi người sẽ có thời gian cho mình, cho dù có cô đơn thì đó cũng là do anh lựa chọn. Trong lúc cô đơn đó, chắc cũng sẽ có những lúc anh muốn có một người ở bên cạnh, mà cô nghĩ có lẽ mình sẽ trở thành sự tồn tại tất yếu đó khi anh cần. Đây cũng coi như hoàn trả lại những lúc quan trọng anh đã ở bên làm bạn với cô.

Lúc này đây, cô sẽ không tiếp tục khiến anh không thoải mái nữa.

Hà Trạch Sinh quay đầu lại nhìn rất nhiều lần, đều chỉ có thể thấy Triệu An Chi rũ đầu nhìn mặt đất, cũng không biết là cô bị làm sao. Anh muốn thả chậm bước để đi cạnh cô nhưng lại ngại như thế quá lộ liễu. Mà Triệu An Chi cũng không có ý đuổi theo nên Hà Trạch Sinh cũng không có biện pháp, chỉ có thể chốc chốc lại quay đầu lại, thấy cô trước sau như một không xa không gần mà leo thì cũng yên tâm.

Sau khi nghĩ thông, Triệu An Chi cũng không tự buồn một mình, lúc bên người có người nói đùa thì cô cũng thoải mái mà góp một hai câu. Cuối cùng khi đến địa điểm nghỉ ngơi thì mấy tiểu cô nương khác còn muốn lôi kéo cô cùng nhau ăn cơm. Triệu An Chi hướng các cô ngượng ngùng mà cười cười, chỉ nói muốn đi tìm người quen sau đó liền chạy luôn.

Giữa sườn núi này có một đình viện đã lâu năm, bên trong vốn được trang bị để nấu cơm và nướng BBQ nhưng không biết thế nào mà không làm nữa, cũng không ai đến dọn đồ nên có không ít bàn ghế để du khách nghỉ ngơi.

Mọi người trong câu lạc bộ quyết định sẽ dừng ở đây để mọi người ăn cơm. Mọi người mang theo trong túi không ít đồ ăn. Triệu An Chi lúc nay đang đi tìm Hà Trạch Sinh. Tuy cô vẫn có thể cố gắng giao lưu với người xa lạ, cũng có thể vui vẻ mà nói chuyện nhưng vì sao cô phải bỏ ra tâm lực cho chuyện này chứ?



Triệu An Chi chạy một vòng mới nhìn thấy Hà Trạch Sinh ở trong một góc đình. Bên cạnh anh có cả nam lẫn nữ, mọi người khí thế ngất trời, chỉ có anh là giơ bình nước lên uống, hai mắt nhìn nơi xa, cả người lộ ra biểu tình ngờ nghệch không phù hợp, và cả chút tiên khí nữa.

Triệu An Chi đến gần đình, đột nhiên lại có chút chần chờ, không biết có nên vào hay không. Vừa lúc này Hà Trạch Sinh uống nước xong, cau mày xoa xoa nước chảy xuống cổ, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Triệu An Chi.

Ánh mắt Hà Trạch Sinh liền nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt trang nghiêm, biểu tình chú ý, miệng lại không nói lời nào. Có điều Triệu An Chi vẫn hiểu đây chính là anh đang chờ cô đi vào. Bằng không với tính tình coi mọi việc đều không liên quan đến mình của anh thì đã sớm quay mặt đi, cũng không thèm nhìn nữa. Dựa vào điểm này, Triệu An Chi liền bước chân đi vào. Mấy hội viên của câu lạc bộ cũng chú ý tới cô, thấy cô đi thẳng đến chỗ Hà Trạch Sinh thì còn tưởng có tiểu cô nương muốn làm thân với anh. Có người cũng có tâm tư với Hà Trạch Sinh, lại nhìn thấy Triệu An Chi xinh xắn đáng yêu thì trong lòng có chút không dễ chịu. Cũng có người đối với tính tình của Hà Trạch Sinh thì chỉ nghĩ chút nữa tiểu cô nương sẽ bị tức đến chạy mất nên bày ra bộ dạng nửa đáng thương nửa xem náo nhiệt mà đánh giá Triệu An Chi.

Hà Trạch Sinh nghĩ đã lâu không gặp Triệu An Chi, cũng không biết bệnh viêm dạ dày của cô thế nào rồi, có phải cô còn vì lời nói cáu kỉnh ngày hôm đó của anh mà chậm chạp không muốn đi đến trước mặt anh không. Hiện giờ người đã êm đẹp mà đứng ở trước mặt anh thì Hà Trạch Sinh cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng nhìn đội trưởng câu lạ bộ là Cao Viễn đang ngồi bên cạnh. Cao Viễn còn đang đánh giá Triệu An Chi, bởi vì cô có khuôn mặt phấn nộn, lại là lần đầu tham gia hoạt động của câu lạc bộ nên hắn nghĩ cô là học muội năm nhất. Hắn vừa đáng tiếc tại sao cô lại thích cái tên mặt than Hà Trạch Sinh, một bên vừa nghĩ mình có thể nhân cơ hội an ủi giai nhân thế nên hắn xem nhẹ cái nhìn của Hà Trạch Sinh.

Mày của Hà Trạch Sinh đều nhíu lại với nhau, nói: “Cao Viễn, cậu ngồi dịch ra chút.”

Cao Viễn còn đang cân nhắc tính khả thi của việc tán tỉnh học muội, nghe thấy lời này thì hắn mở miệng đáp lời sau đó hướng bên cạnh dịch một chút. Sau đó hắn thấy tiểu học muội kia rất nghe lời tién lên, ngồi xuống giữa hai bọn họ.

Hà Trạch Sinh cảm thấy mỹ mãn mà dời tầm mắt, không rên một tiếng. Cao Viễn lúc này mới ý thức được có gì không đúng, nói với Triệu An Chi mấy từ “Ngươi,ngươi, ngươi” nửa ngày, cuối cùng vẫn là không nói được câu gì hoàn chỉnh.

Cao Viễn tuyệt đối không phải người kinh ngạc nhất ở đó. Có cô nương so với hắn còn sốt ruột hơn vài lần, muốn chờ hắn hỏi ra được cái gì rõ ràng, ai biết được hắn lại vô dụng như thế.

Triệu An Chi tuy có chút không được tự nhiên, nhưng nghĩ tới Hà Trạch Sinh đang ngồi ở bên cạnh thì cô cũng bình tĩnh lại. Cô gỡ ba lô xuống, chôn đầu trong cái ba lô như con hamster nhỏ mà lục tìm. Sau đó cô móc ra một cái túi giấy, đưa đến cho Hà Trạch Sinh giống như hiến vật quý, đôi mắt sáng long lanh.

“Em mang bánh chà bông cho anh.”

Hà Trạch Sinh thấy cô như vậy thì liền biết cô không mang thù, khóe miệng cũng nhếch lên, nhưng bản thân anh cũng không ý thức được điều này, ngoài miệng còn nói: “Cái này không tốt cho sức khỏe.” Nhưng vẫn vươn tay cầm lấy.

Không thể chọc cô tức lần nữa a.

Nếu Triệu An Chi tức giận thì lúc bọn họ gặp mặt sẽ rất xấu hổ. Hà Trạch Sinh nghĩ đến việc để tránh hai bên cùng xấu hổ thì anh phải thuận theo, chứ anh tuyệt đối không muốn Triệu An Chi hiểu lầm mình có tình cảm gì đó với cô.



Triệu An Chi thấy anh tiếp nhận thì nhịn không được rũ mắt cười, lông mi thật dài cong cong rung rinh. Cao Viễn ở một bên nhìn thấy thì cảm thấy trong lòng như bị thứ gì cào khiến hắn một hai phải hỏi cho ra vấn đề.

“Học muội, em và Hà thần tiên là quen biết hả?”

Triệu An Chi không truy cứu hai chữ ‘học muội’ kia là từ đâu ra, chỉ vô cùng hứng thú hỏi: “Hà thần tiên?”

Cao Viễn vỗ đùi nói: “Em không biết sao? Hà Trạch Sinh này bình thường thanh tâm quả dục, có thể nói là mẫu mực của mọi người, mà hắn vừa leo đến đỉnh núi thì tiên phong đạo cốt liền tung bay rồi. Lần trước bọn anh đụng phải một gã thầy bói lừa tiền, vừa thấy Hà Trạch Sinh liền nói hắn có tiên cốt, nếu tu luyện chăm chỉ thì có thể thành tiên.”

Nói xong lời cuối cùng, Cao Viễn tự mình thấy rất vui, quay sang thấy Triệu An Chi cười mắt cong cong, một bộ ngọt ngào quá mức thì mới phản ứng lại là mình vừa mới giúp Hà Trạch Sinh kéo thêm hảo cảm. Triệu An Chi thật sự là rất hợp mắt Cao Viễn, khiến hắn muốn ngo ngoe rục rịch. Nếu Hà Trạch Sinh cự người ngoài ngàn dặm như bình thường thì Cao Viễn sẽ trực tiếp lên đài. Nhưng tình huống này thật sự khiến hắn có chút không biết đâu mà lần. Hắn cẩn thận hỏi lại: “Hai người là có quan hệ gì vậy?”

Triệu An Chi rất ngoan ngoãn, chỉ khẽ cười, có chút e lệ ngượng ngùng, nhưng không nói lời nào. Giữa bọn họ không phải yêu đương nhưng cũng không phải không có quan hệ gì. Nếu không phải tâm tư cô rối rắm thì tự nhiên có thể nói thẳng. Hiện tại bọn họ không ở bên nhau nhưng việc cô thích anh vẫn là rất rõ ràng.

Hà Trạch Sinh có chút kinh ngạc về việc Triệu An Chi không nói gì hết. Anh không nghĩ nhiều như cô mà chỉ cho rằng cô hồi tâm chuyển ý, không thích anh nữa. Trong lòng anh không thể nói là nhẹ nhõm hay là gì, tóm lại là có chút quái quái, giống một thứ cao su nhão nhão dính dính, không quá thoải mái.

Không giống một kẻ ngốc không hiểu phong tình như Hà Trạch Sinh, Cao Viễn nhiều ít cũng có chút kinh nghiệm, có thể nhìn ra phẩm vị. Hắn lại nhìn Hà Trạch Sinh, cảm thấy so với những người khác thì Hà Trạch Sinh đối với Triệu An Chi cũng không phải hoàn toàn vô tình. Đến lúc này, kể cả có thích đến thế nào thì Cao Viễn cũng hạ quyết tâm áp chút động tâm này xuống nhưng vẫn nhịn không được mà nói thêm hai câu: “Học muội, trong ba lô của em còn đồ ăn không? Chia cho anh một ít đi.”

Triệu An Chi ngẩn người, nhưng vẫn lấy từ trong ba lô ra một cái hộp bánh quy có nhân nhỏ.

Hà Trạch Sinh có chút bất mãn mà nói với Cao Viễn: “Không phải cậu cũng có mang đồ ăn sao?”

Cao Viễn chửi thầm, không phải cậu cũng mang theo sao? Nhưng hắn cũng không nói ra miệng. Chỉ thấy Triệu An Chi mở gói bánh ra rồi đưa tới trước mặt Hà Trạch Sinh trước, nói: “Anh cũng ăn một chút.”

Hà Trạch Sinh vừa thấy đúng là hương vị hắn thích thì trong lòng thoải mái rồi, lúc này nhìn Cao Viễn cũng không khó chịu như vừa nãy.

Thấy Hà Trạch Sinh cầm mấy miếng, Triệu An Chi mới đem hộp bánh quy đưa tới cho Cao Viễn, hỏi: “Bánh này anh có ăn không? Nếu không ăn thì em tìm cái khác cho anh.”

Cao Viễn có chút bất đắc dĩ, số lần Hà Trạch Sinh trừng hắn hôm nay so với trước đây nhiều vô cùng, thế mà hắn còn dám ăn sao? Không bị Hà Trạch Sinh ăn là đã tạ trời phật rồi. Hắn cầm lấy một miếng bánh quy, hướng Triệu An Chi cảm ơn.