Ánh Trăng Sáng Trước Mặt - Kiến Bạch Đầu

Chương 59



Triệu An Chi đánh giá căn phòng của Hà Trạch Sinh. Căn hộ này có ba phòng một sảnh, ngoài sảnh còn có một bếp và một nhà vệ sinh. Trang hoàng thì rất đơn giản, lại thực thoải mái, chính là phòng ở lý tưởng của Triệu An Chi.

Hà Trạch Sinh rót cho cô một ly sữa bò, Triệu An Chi ngây người, nhận lấy, uống một ngụm, là sữa bò thuần chất.

“Sao lại là sữa bò?”

Hà Trạch Sinh khụ khụ, lại sờ sờ cái ót, có chút co quắp mà nói: “Tủ lạnh chỉ có cái này.”

Triệu An Chi nhìn mặt mày quen thuộc của anh, nghĩ thầm, việc đem anh trở thành đồng học cũ cũng không phải quá khó. Cô nhìn Hà Trạch Sinh cầm một ly sữa bò ngây ngốc đứng ở nơi đó thì nhịn không được nói: “Anh cũng ngồi đi, đứng đó làm gì?”

“À, được,” Hà Trạch Sinh ngốc lăng mà lên tiếng, rồi ngồi xuống bên tay phải cô, ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.

Triệu An Chi thầm mắng anh là đồ ngốc, rõ ràng anh giữ cô lại nhưng chẳng nói gì, ai biết mục đích của anh là gì chứ? Vì thế cô đành mở miệng hàn huyên: “Phòng này là anh thuê hay mua?”

Hà Trạch Sinh nói: “Mua, nhưng chủ yếu bố mẹ anh chi tiền, chứ anh cũng mới đi làm.”

Triệu An Chi gật gật đầu, nhìn cách trang hoàng thì nói: “Căn hộ này của anh diện tích và trang hoàng đều phù hợp.”

Hà Trạch Sinh giống như có chút hưng phấn: “Em thích căn hộ này hả?”

Triệu An Chi cảm thấy câu hỏi này có chút vi diệu, nói thích cũng không phải, nói không thích cũng không phải, đành phải nói: “Em cảm thấy phòng ở này của anh khá tốt, em cũng muốn tiết kiệm tiền mua một căn như thế này.”

Hà Trạch Sinh cười nói: “Anh giúp em.”

Triệu An Chi nhăn nhăn cái mũi.

Hà Trạch Sinh lại nói: “Nếu em thích thì có muốn nhìn qua chút không?”

Hà Trạch Sinh đều đã đứng lên, Triệu An Chi cũng không tiện cự tuyệt anh nên liền đi theo.

Gần với phòng khách nhất là một căn phòng rất lớn, đồ vật bên trong chủ yếu ba màu đen trắng và xám, dựa vào tường là một cái giường rất lớn, cùng với một cái giá sách, trong góc phòng bên kia là một cây dương cầm, bài trí không khác gì căn phòng ở An Khánh của anh. Rất rõ ràng đây là phòng ngủ của Hà Trạch Sinh.

Lại đi vào trong một chút là một cái phòng nhỏ một chút, Hà Trạch Sinh đem nó thành thư phòng, Triệu An Chi nhìn giá sách đầy tràn kia thì có chút hâm mộ.

Phòng ngoài cùng cũng rất lớn, chỉ để một cái giường và một cái bàn, không có quá nhiều đồ, vừa nhìn đã thấy là giành cho khách sử dụng. Nhưng trong phòng này lại có phòng tắm riêng, con có ban công đi thông với bên kia. Lúc Triệu An Chi nhìn đến nhà tắm riêng thì sửng sốt một chút, nhưng nghĩ lại thì căn hộ rộng thế này có thiết kế như thế cũng không lạ. Nghĩ đến đây, Triệu An Chi nói: “Kỳ thật em tính toán thuê nhà ở đây, đã liên hệ chủ nhà đến xem nhà. Vừa rồi hẳn là em nhìn nhầm nhà, mới ấn chuông cửa nhà anh. Em phải đi đây, chủ nhà nói chỉ rảnh từ 9 giờ đến 11 giờ, nếu để lỡ thì không biết khi nào mới có thể đến xem phòng.”

Hà Trạch Sinh chợt ngừng lại.

Triệu An Chi lại nói: “Em muốn xem chính là căn hộ 1004, anh đã gặp qua chủ nhà chưa? Đó alf người thế nào?”

Hà Trạch Sinh nói: “Người đó rất tốt, nếu em nguyện ý ở lại thì người đó sẽ rất vui vẻ, cũng sẽ đối xử tốt với em.”

Nghe anh khen một nữ hài tử khác như vậy, trong lòng Triệu An Chi ngũ vị trần tạp, nhưng vẫn cười nói: “Anh nói thế thì em an tâm rồi, hiện tại em liền đi đến đó xem.”

Triệu An Chi vừa xoay người, di động liền vang lên, cô vừa nhìn thấy số điện thoại thì phát hiện là chủ nhà kia, nghĩ đối phương chờ sốt ruột nên vội nhận cuộc gọi và nói: “Ngại quá, trên đường tôi gặp chút việc, tôi đến tiểu khu rồi, lập tức sẽ đến ngay, phiền cô chờ một chút.”



“Anh sẽ chờ, em có nguyện ý ở lại không?”

Tiếng Hà Trạch Sinh từ phía sau truyền đến, vẫn trầm thấp động lòng người như cũ.

Triệu An Chi kinh ngạc xoay người.

Hai người giằng co trong chốc lát, Hà Trạch Sinh mở miệng trước: “Tiền phòng anh thu không cao, chỉ cần chịu phân chia làm vệ sinh. Anh lại là người quen, như vậy sẽ đảm bảo an toàn. Nơi này căn hộ lớn, đại bộ phận đều là gia đình ở, cho dù có cho thuê thì cũng không nhiều, như vậy người ở đây cũng ít hỗn tạp. Hơn nữa nếu đến chỗ ba bốn người cùng nhau thuê thì không thích hợp với em.”

Triệu An Chi đầu tiên là bị việc Hà Trạch Sinh chính là chủ nhà đánh cho một đòn, sau đó còn bị anh tẩy não mạnh mẽ, vì thế cô tự nhiên cũng cảm thấy lựa chọn này không tồi. Cô lắc đầu, muốn đem ý tưởng này vứt ra khỏi đầu.

Hà Trạch Sinh lại tiếp tục nói: “Nếu hôm nay người ở đây không phải anh mà là người khác thì em có ở lại không?”

Triệu An Chi nhìn căn hộ mà cô rất vừa lòng, nói không nên lời. Hà Trạch Sinh ra giá thuê cũng thật hợp lý, hơn nữa điều kiện căn phòng có thể nói là rất tốt.

Hà Trạch Sinh tiếp tục nói: “Không cần bởi vì anh mà bỏ qua một cơ hội tốt.”

Hà Trạch Sinh rất ít lừa dối người, nhưng lúc anh nghiêm túc lên thì cơ hồ không ai vượt qua được.

Triệu An Chi bị anh làm cho tỉnh cả người, nhớ tới quyết tâm của bản thân chỉ coi anh là bạn học, thì liền bị anh thuyết phục. Cô nghĩ đến nếu chủ nhà là nữ thì cô tự nhiên sẽ đáp ứng nhưng nếu là đàn ông thì 99% là cô sẽ cự tuyệt. Nhưng anh lại khác.

Thừa dịp Triệu An Chi dao động, Hà Trạch Sinh rèn sắt lúc còn nóng luôn, lừa cô ký hợp đồng. Trong nháy mắt hợp đồng bị Hà Trạch Sinh thu hồi thì Triệu An Chi giống như thanh tỉnh ra một chút, nhưng hợp đồng cũng ký rồi, cô đành nghẹn trở về.

Hà Trạch Sinh mặt mày đều là ý mừng, hỏi: “Chừng nào em dọn tới đây? Có muốn mua thêm gia cụ gì không?”

Triệu An Chi có cảm giác không trâu bắt chó đi cày, căng da đầu nói: “Nếu có thể thì em muốn nhanh chóng dọn vào, sau khi ổn định chỗ ở liền đến công ty báo danh.”

Hà Trạch Sinh hỏi: “Em làm ở đâu?”

Triệu An Chi trả lời: “Tứ Phương.”

Hà Trạch Sinh như suy tư gì nói: “Chỗ đó rất gần, ngay ở phía trước thôi.”

Triệu An Chi gật gật đầu.

Hà Trạch Sinh lấy ra di động nhìn nhìn thời gian, nói: “Còn thời gian, hiện tại anh giúp em đi lấy hành lý.”

Triệu An Chi có cảm giác vừa tự bán mình xong, nhưng cũng chả có lý do từ chối, lại nghĩ Hà Trạch Sinh chủ động làm cu li cho mình thì cũng không thiệt.

Hà Trạch Sinh còn có một chiếc xe.

Triệu An Chi không quá rành về xe hơi, nhưng cô nhớ mang máng là xe này rất đắt. Triệu An Chi trầm mặc nhìn chiếc xe, sao cũng là vừa tốt nghiệp mà tài sản hai người lại chênh lệch thế này.

Hà Trạch Sinh chú ý tới ánh mắt của cô thì thở dài, nói: “Xe này là bố anh mua, em đừng ghét bỏ anh ăn bám. Hai người bọn họ nói muốn mua thì anh cũng chẳng còn biện pháp. Tiền lương này của anh có bao nhiêu đâu, coi như vay cha mẹ rồi sẽ trả dần sau.”

Triệu An Chi ghét bỏ mà liếc anh một cái, nhưng trong đó phần nhiều là hâm mộ. Hà Trạch Sinh làm bộ bị trúng đạn, thương tâm mở cửa xe cho cô. Triệu An Chi cảm thán, năm tháng đúng là con dao, ngay cả Hà Trạch Sinh cũng đều học được mặt dày.



Triệu An Chi ngồi vào ghế phụ, Hà Trạch Sinh thì ngồi ghế lái, thò người qua giúp cô thắt dây an toàn. Triệu An Chi có chút không được tự nhiên, vì thế cô ngả người ra sau, ý đồ kéo giãn khoảng cách.

Hà Trạch Sinh cài giây àn toàn cho cô xong thì lập tức ngồi lại chỗ. Triệu An Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi, dùng mu bàn tay để trên hái má đang nóng bừng để hạ nhiệt độ.

Hà Trạch Sinh đem điện thoại đến trước mặt Triệu An Chi, nói: “Chúng ta hiện tại cũng coi như là bạn cùng phòng, em ghi số cho anh đi?”

Triệu An Chi xuất ngoại một chuyến quay về liền đổi số điện thoại, WeChat cũng thay đổi, giờ phút này thuê phòng của người ta, ngồi xe của người ta, còn muốn người ta làm cu li cho thì đành phải cho anh số. Đúng là cưỡi lên lưng cọp thì không xuống được.

Hà Trạch Sinh thu điện thoại về lập tức kết nối, lưu số. Nhìn những cách thức liên lạc mà năm đó cô cắt hết nay lại được anh thu về từng cái một thì trong lòng Hà Trạch Sinh có một loại thỏa mãn đã lâu chưa có.

Đồ của Triệu An Chi đều ở chỗ Triệu Miểu Miểu. Lúc cô đến lấy đồ thì Triệu Miểu Miểu không ở nhà, nếu không cô không biết làm sao giải thích với Triệu Miểu Miểu. Hà Trạch Sinh đi theo cô lên lầu, thấy cô dọn ra mấy cái rương thì cũng kéo một cái xuống. Triệu An Chi không phải người đứng xem người khác làm việc, bàn thân cô cũng tự mang một cái rương xuống lầu. Hà Trạch Sinh đã đi đến chỗ ngoặt, quay đầu lại thấy thì nhíu mày nói: “Em cứ để đó, lát nữa anh lên đưa xuống là được.”

Triệu An Chi sửng sốt, cũng không dám động nữa. Một lát sau bóng dáng Hà Trạch Sinh đã biến mất, Triệu An Chi nghĩ, sao mình lại nghe lời anh ta thế nhỉ? Thế là cô vác vali kia xuống lầu. Cái vali đó rất nặng, nhưng không đến nỗi cô không bê được. Triệu An Chi dùng hai tay loay hoay một lúc cũng đưa được nó xuống lầu. Qua mỗi tầng lầu cô lại dừng lại nghỉ một chút, bởi thế cô chưa xuống đến tầng trệt tì đã thấy Hà Trạch Sinh trở lại. Anh thấy cô nghẹn đỏ bừng mặt, thở hồng hộc, muốn mắng cô hai câu nhưng lại luyến tiếc, cuối cùng chỉ thở dài một hơi.

Những việc lúc trước Hà Trạch Sinh làm đều khiến Triệu An Chi có cảm giác xấu hổ và khó chịu, nhưng lúc này anh chỉ đứng dưới bậc thang, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, tay cũng chưa động, chỉ nhìn cô từ từ mà thở dài, bộ dạng đó giống như đang cảm thán trong lòng.

Triệu An Chi cúi đầu, nghe thấy Hà Trạch Sinh nói: “Em mang đến đây được rồi, còn lại để anh đưa xuống.”

Triệu An Chi “Ân” một tiếng.

Đem hành lý của Triệu An Chi bỏ vào cốp xe xong, Hà Trạch Sinh không vội về nhà mà đem xe đi đến cửa hàng nội thất.

Triệu An Chi: “……”

Hà Trạch Sinh giải thích nói: “Gia cụ trong phòng kia của em quá ít, cũng không có tủ áo, em xem còn thiếu cái gì thì chúng ta trực tiếp mua luôn.”

Triệu An Chi hỏi: “Không phải anh chỉ rảnh từ 9 giờ đến 11 giờ sao?”

Hà Trạch Sinh nói: “Đó là với khách trọ thôi, anh không muốn bị quấy rầy vào giờ ăn trưa.”

Triệu An Chi ngại ngùng nói: “Kia……”

Hà Trạch Sinh đã lập tức đánh gãy lời cô: “Em thì khác.”

Trong lòng Triệu An Chi nghĩ, có cái quỷ gì mà không giống nhau.

Cuối cùng hai người mua một đống lớn đồ vật trở về, phân thành vài lần mới dọn lên được. Lần cuối Hà Trạch Sinh dọn đồ lên thì bị bác gái ở nhà đối diện ngăn lại.

“Tiểu Hà, cháu tìm được người ở cùng rồi hả?”

Hà Trạch Sinh nhấp miệng cười, có chút thẹn thùng, nhưng biểu tình lại thực thỏa mãn.

Bác gái kỳ thật có chút bất mãn, lúc Hà Trạch Sinh nói muốn tìm bạn cùng phòng thì bà đã đề cử cháu gái mình. Bà ta nhìn trúng tiền thuê nhà không cao, thứ hai là nhìn trúng Hà Trạch Sinh, có chút ý tưởng gần quan được lộc. Nhưng Hà Trạch Sinh đã cự tuyệt, nói không tìm bạn nữ ở cùng, nhưng bà vừa rồi thấy bạn cùng phòng anh rõ ràng là nữ mà.

Hà Trạch Sinh quay đầu lại nhìn cửa con chưa đóng, Triệu An Chi ở bên trong vội vàng dọn dẹp, thì nhỏ giọng nói: “Không phải bạn cùng phòng cháu, mà là bạn gái cháu, mới từ nước ngoài về.”