Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 36: Hèn hạ vô sỉ



Sau khi no nê rượu thịt, khách khứa lần lượt trở về uyển cư dành cho khách nghỉ ngơi.

Bởi vì lượng khách đông đúc nên uyển cư được sắp xếp rất trật tự, chúng đệ tử Cửu Uyên đi trước dẫn đường. Khách đều là người có mặt mũi và và biết hành xử, cho nên uyển cư không phân nam nữ nghiêm ngặt. Thật ra Huyền môn không giữ nhiều thành kiến với nữ giới như thế gian, chưa kể nữ tu có thể lên được tới địa vị này càng không dễ chọc, cứ nghĩ tới Mộc Cuồng Dương đi thì biết.

Vì vậy đương nhiên không cần quá mức cẩn thận bảo vệ làm gì.

Húc Họa được sắp xếp ở góc tây nam của uyển cư, bởi vì người đông chỗ ít, lần này không phải mỗi người một viện riêng mà mỗi người một phòng, giống nhà ở tập thể của đệ tử ngoại môn hơn.

Chẳng qua phòng ở được chuẩn bị cực kỳ chu đáo, tông môn đứng đầu Huyền môn đương nhiên sẽ không để mấy chuyện nhỏ nhặt này làm mất khí thế của mình.

Sau đi bước vào, Húc Họa nhìn thấy bên trong có sẵn phòng tắm, thư phòng, thậm chí còn có một gian bếp nhỏ, bày biện trang hoàng vô cùng tinh tế. Người hầu của nàng được sắp xếp ở một chỗ khác, và đó đương nhiên là ý của Hề chưởng viện.

Vì sao à… không cần nói cũng hiểu. Dẫu gì nếu nửa đêm người hầu phát hiện Khôi thủ nhà mình mất tiêu, làm ầm lên thì sẽ khó xử lắm.

Húc Họa ngồi trong phòng luyện công một lúc, tất nhiên không thể ngay bây giờ lẻn vào Khổ Trúc Lâm trộm tình rồi, khoa trương như vậy không phải ý kiến hay, vẫn nên lựa lúc đêm khuya vắng người, bốn bề yên tĩnh thì hơn.

Lý trí nghĩ vậy nhưng chẳng hiểu sao lòng vẫn có chút thấp thỏm chờ mong, Húc Họa đẩy cửa sổ ra, trăng sáng như nước.

Ngẫm lại cảm giác mong ngóng này cũng hay hay ấy nhỉ… Nhân gian tuyệt vời biết bao… Nhưng sao bên ngoài vẫn còn ồn ào quá vậy… Chừng nào mới có thể tới lúc đêm khuya vắng người, trăng lạnh gió cao đây?

Sương Trọng Cư.

Tái Sương Quy vẫn khăng khăng không cho Thiên Cù Tử trở về Khổ Trúc Lâm, “Tối nay trăng rất đẹp, sư đồ chúng ta cùng đánh cờ thâu đêm đi.”

Thiên Cù Tử vô cùng bất đắc dĩ, “Sư tôn, hai tay ta đều bị thương.”

Tái Sương Quy bày bàn cờ ra, “Hai tay bị thương thì không thể đánh cờ à? Sao lúc quấn quýt với giai nhân trông ngươi hùng hổ lắm mà!”

Đương nhiên là có cách, thuật pháp điều khiển vật từ xa nhiều không đếm xuể, cầm một con cờ rõ ràng không thành vấn đề. Thiên Cù Tử đành nói: “Theo ý sư tôn đi vậy.”

Sắc mặt quạu quọ của Tái Sương Quy hơi dịu đi, rốt cuộc bày xong bàn cờ. Thiên Cù Tử đánh cờ mà không tập trung… vì sao Húc Họa vẫn chưa tới?

Húc Họa đang tựa người bên bệ cửa sổ, chống cằm nhìn trăng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Húc Họa giật mình, giờ này mà còn có người gõ cửa?! Không thể nào.

Sự kiện nàng thanh trừ thợ săn Ma khôi ở Quỷ Vụ Thạch Lâm chắc hẳn đã sớm lan truyền khắp Huyền môn, trước mắt ngoại trừ Tiên tông Cửu Uyên, e rằng có rất nhiều tông môn khác tự tiện thu mua Ma khôi. Ma khôi bây giờ quý hơn vàng, muốn bọn họ tự nguyện nhả ra là chuyện trong mơ. Nàng chính là kẻ có khả năng trở mặt thành thù bất cứ lúc nào, ai sẽ tới gõ cửa phòng nàng chứ?

Húc Họa đi tới mở cửa phòng, chưa kịp lên tiếng đã sững sờ. Người đứng bên ngoài rõ ràng chính là hóa thân của Thiên Cù Tử. Nàng vội vàng nhìn trái nhìn phải, cũng may hôm nay Huyền môn đón tiếp rất nhiều khách, có một hai người lạ mặt là chuyện bình thường, hóa thân của Thiên Cù Tử lảng vảng trong uyển cư dành cho khách cũng sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.

Húc Họa để Thiên Cù Tử vào phòng thấp giọng hỏi: “Chẳng phải đã hẹn gặp nhau ở Khổ Trúc Lâm ư? Sao Hề chưởng viện lại…”

Thiên Cù Tử đi tới giữa phòng, do dự hồi lâu mới nói: “Ta… đợi hồi lâu cũng không thấy Khôi thủ tới, cho nên lo lắng trong lòng.” Chàng vừa dứt lời, một rặng mây đỏ liền bao trùm cả khuôn mặt.

Húc Họa cúi đầu nhìn mũi chân mình, không nói lời nào.

Sau một lúc Thiên Cù Tử mới rốt cuộc mở miệng hỏi: “Trưởng tộc không đến, vì có việc bận sao?” Hay là… đã đổi ý rồi? Chàng không dám hỏi thẳng nghi hoặc trong lòng, sợ nhận lấy cái gật đầu xác nhận của Húc Họa.

Húc Họa đi tới bên cửa sổ, tiếp tục hóng gió ngắm trăng, “Thật ra cũng chẳng bận gì. Chỉ là…” Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật: “Tới sớm quá thì giống như nóng vội, không đủ thận trọng.”

Trong lòng Thiên Cù Tử như được rót mật, ngọt đến lịm người. Chàng đi tới sau lưng Húc Họa, chần chừ một lúc mới thấp giọng nói: “Bất cứ lúc nào, Khổ Trúc Lâm chỉ có thể hân hoan mừng rỡ vì Khôi thủ giá bước mà thôi.”

Húc Họa khẽ cắn môi dưới, tựa như đang cố kìm để không nhoẻn môi cười.

Trăng gió trải dài vô tận, bổn tôn của Thiên Cù Tử đang ở Sương Trọng Cư đánh cờ với Tái Sương Quy vừa hạ một nước cờ lạc.

Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói của các chưởng môn tông chủ, đều là trụ cột của Huyền môn, ở đây đương nhiên sẽ khó tránh khỏi tìm thấy người quen. Bây giờ không lợi dụng mở mang mối quan hệ, làm thân với nhiều người hơn thì còn chờ đến khi nào nữa chứ? Vì vậy số người cùng sánh vai nhau đi dạo trong uyển cư nhiều vô số kể.

Thật không biết khi nào mới có thể yên tĩnh lại.

Yết hầu khẽ nhúc nhích, Thiên Cù Tử đề nghị: “Đêm cũng khuya rồi, hay là để Thiên Cù Tử hầu Khôi thủ đi nghỉ ngơi.” Không đúng! Sai lời thoại rồi!! Hề chưởng viện phản ứng cũng nhanh, lập tức bồi thêm một câu: “Trưởng tộc là khách ở xa tới, Thiên Cù Tử đương nhiên phải lấy cương vị chủ nhà tận tình tiếp đãi.”

… Trưởng tộc Ma khôi cảm thấy nghẹn lời.

Lấy cương vị chủ nhà tận tình tiếp đãi!! Hôm nay khách tới Tiên tông Cửu Uyên nhiều như mây, chẳng lẽ y định tận tình tiếp đãi toàn bộ, lần lượt từng người một tới hết luôn à?

Mà Hề chưởng viện cũng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình ngay khi lời vừa ra khỏi miệng. Hai người nhìn nhau, lúng túng vô cùng.

Húc Họa đành nói: “Nhưng… nơi này ồn ào quá, lại không thể dùng trận cách âm, chỉ sợ lát nữa tiếng động… sẽ khiến người khác chú ý…” Ai nha, nói thêm nữa thì sẽ xấu hổ chết tổ tiên luôn đó!!!

Hề chưởng viện nói: “Vấn đề đơn giản thôi. Lúc trước không bố trí trận cách âm là vì lo xảy ra chuyện sẽ không ai hay biết. Ta đóng lại pháp trận ở đây rồi thiết lập lại trận khác là được. Không… không tốn nhiều thời gian đâu.”

Húc Họa cắn cắn môi không nói gì, Hề chưởng viện lại cứ phải hỏi tới: “Chẳng hay ý Khôi thủ thế nào?”

Bất kể chuyện gì cũng phải trưng cầu ý kiến, Hề chưởng viện chưa bao giờ là người độc đoán cả, đặc biệt là với người trong lòng mình.

Húc Họa đành đáp: “Vậy… cứ theo ý Hề chưởng viện đi.” Lúc nói mấy chữ cuối, giọng nàng đã nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được.

Hề chưởng viện lập tức thi lễ nói: “Trưởng tộc chờ một lát.”

Chàng nhanh chóng đóng lại mắt trận ở nơi này, Húc Họa tiến lên hỗ trợ, thoáng cái tất cả mọi âm thanh đều biến mất. Húc Họa yên tâm hơn được một chút, Thiên Cù Tử lại nói: “Thiên Cù Tử xin được giúp Khôi thủ thay y phục.”

Húc Họa đỏ ửng mặt, dựa vào ánh trăng che giấu, cũng sẵn lòng vứt thể diện sang một bên luôn, “Vậy… làm phiền Hề chưởng viện.”

Thiên Cù Tử đưa tay cởi dây lưng nơi hông nàng, “Là vinh hạnh của tại hạ.”

Có điều trước giờ Ma khôi Họa Thành luôn yêu thích vật dụng cầu kỳ hoa lệ, phục sức của Khôi thủ càng khỏi phải nói, trong ngoài tổng cộng mười hai lớp, vô cùng phức tạp. Mà Hề chưởng viện lại không giỏi cởi đồ người khác.

Hồi lâu sau, Húc Họa: “…”

Hề chưởng viện: “…”

Còn tiếp tục như vậy thì tới hừng đông cũng chưa cởi xong, Khôi thủ Ma khôi không thể làm gì khác hơn, đành nói: “Không phiền Hề chưởng viện, để bổn tọa… tự thay quần áo đi.”

Mặt hóa thân của Thiên Cù Tử gần sắp bốc cháy tới nơi rồi, Húc Họa chậm chạp thay đồ, Thiên Cù Tử xoay người đưa lưng về phía nàng, đối diện với cửa phòng mà nhìn không chớp mắt. Thần Ma Chi Tức cười đến lăn lộn, Húc Họa xám xịt mặt, tóm nó lên vứt ra ngoài cửa sổ.

Nói thế nào thì Húc Họa vẫn đã quen mặc rồi cởi loại y phục này, một lát sau nàng nói khẽ: “Xong rồi.”

Hề chưởng viện nghe vậy liền khẽ run, chậm rãi xoay người lại, dưới ánh trăng thân thể mỹ nhân như phát sáng, trong trẻo, thánh khiết không tì vết. Hề chưởng viện chỉ liếc một cái liền lập tức quay mặt đi. Chàng tận lực kiềm chế nhịp thở, bước tới xốc chăn giường lên, “Mời Khôi thủ lên giường trước.”

Đã tới nước này Húc Họa cũng không khách khí nữa làm gì, nhẹ nhàng chui vào dưới chăn.

Thiên Cù Tử cúi người, từ tốn áo bào cầu kỳ của nàng lên rồi chỉnh tề treo lên móc áo cạnh gường, động tác vô cùng cẩn thận và chuyên chú.

Mái tóc đen của Húc Họa trải rộng trên gối, mỹ nhân phủ chăn kín người, chỉ để lộ khuôn mặt xinh đẹp vô song ở mép chăn. Bổn tôn của Hề chưởng viện ở Sương Trọng Cư trong nháy mắt bị máu dồn lên não, đành phải dựa vào đánh cờ miễn cưỡng che giấu sự khác lạ của mình.

Tái Sương Quy nghi ngờ gọi: “Huyền Chu?”

Thiên Cù Tử cố thu hồi vẻ bần thần, đứng phắt dậy, “Sư tôn thứ tội, đệ tử thật sự vô tâm đánh cờ với sư tôn, xin được cáo lui.”

Tái Sương Quy nghiêm nghị quát: “Đứng lại.”

Thiên Cù Tử vẫn không dừng bước, nhanh chóng đi về gian phòng mình thường tạm trú ở Sương Trọng Cư. Tái Sương Quy đuổi theo, mặt mũi rõ ràng không vui, nhưng thấy chàng không trở về Khổ Trúc Lâm thì cũng chẳng can thiệp nữa.

Thiên Cù Tử chật vật đóng cửa phòng lại, nhịp thở trong nháy mắt tăng cao. Hóa thân và bổn tôn vốn không khác gì nhau, hóa thân có tâm trạng cảm xúc gì chàng đều cảm nhận được. Nhất là sau khi số hồn được chia cho hóa thân lên tới một tỷ lệ nhất định, toàn bộ cảm giác của hóa thân đều được chuyển về cho bổn tôn.

Lửa tình nóng bỏng trào dâng gần như nhấn chìm chàng.

Tại uyển cư dành cho khách, được người bên gối dốc sức hầu hạ lấy lòng, Húc Họa cảm thấy thoải mái vô cùng. Hết đợt thỏa mãn này đến đợt thỏa mãn khác chồng chất lên nhau, nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve phần tóc mai bị mồ hôi thấm ướt của Thiên Cù Tử, rướn người lên đáp lại bằng một nụ hôn dài miên man.

Thiên Cù Tử hôn trả lại vô cùng mãnh liệt, chỉ có ở thời điểm này, Hề chưởng viện mới bộc lộ sự bá đạo không cho phép bất kỳ thách thức nào vốn có ở nam giới,

Đôi uyên ương đang chìm trong tình nồng, thế rồi bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.

Hai người: “…”

Lúc này sẽ là ai chứ? Tiểu ác ma sao?

Vốn định mặc kệ, nhưng tiếng đập cửa bên ngoài vẫn ngoan cố không ngừng, Húc Họa đành phải đẩy Thiên Cù Tử ra, vội vàng vớ quần áo mặc vào, khỏi nghĩ tới mười hai lớp kia đi, nàng chỉ khoác bừa một tấm áo choàng ngủ đơn giản mà thôi.

Thiên Cù Tử hơi thở dốc, thật sự không cam tâm cứ vậy từ bỏ đêm đẹp, cho nên khàn giọng nói: “Bất kể là ai, cứ đuổi đi hết.”

Húc Họa *ừ* khẽ, dù sao đâu phải chỉ mình Hề chưởng viện không cam tâm, nàng cũng tiếc chết đây này. Thì ra chỉ cần trong lòng có ý, giao hoan sẽ chính là một chuyện tiêu hồn thực cốt như vậy.

Húc Họa bình ổn lại nhịp thở, khép áo choàng lại tử tế rồi đi ra mở cửa.

“Ai đấy?” Nàng hé cửa ra một chút, thò nửa đầu ra nhìn.

Người đứng bên ngoài lại không phải ai khác mà chính là Mộc Cuồng Dương!!!

Húc Họa kêu thầm một tiếng ‘hỏng bét’, quả nhiên Mộc Cuồng Dương liền đẩy cửa xông vào.

Húc Họa vội vã chạy theo, Mộc Cuồng Dương cười ha hả, “Ngủ say như chết vậy, ta gõ cửa cả buổi rồi đấy!”

Húc Họa vừa mở cửa, Thiên Cù Tử ở trên giường liền nghe thấy giọng Mộc Cuồng Dương ngay. Chạy là không kịp rồi, cũng may quần áo trên người đã mặc được một nửa, chàng xoay người xuống giường, chỉ do dự một thoáng rồi chui tọt vào gầm giường.

Húc Họa kêu khổ trong lòng, song vẫn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười, “Đêm khuya mà Cuồng Dương vẫn chưa nghỉ sao? Còn có tinh thần như vậy.”

Mộc Cuồng Dương nói: “Đương nhiên là tới tìm cô uống rượu rồi. Đi thôi.” Vừa nói nàng vừa kéo tay Húc Họa định xuống núi.

Húc Họa vội vàng ngăn lại: “Cuồng Dương, đêm nay không thể.” Nàng bịa đại một lý do, “Hôm nay bổn tọa không có tâm trạng, mong Cuồng Dương thông cảm.”

Mộc Cuồng Dương kinh ngạc, “Vì sao?”

Húc Họa tỏ vẻ sầu não, “Ma tôn Doanh Trì nhục nhã ta ở trước mặt mọi người, e rằng bây giờ khắp Huyền môn đều đang râm ran mấy lời bậy bạ về ta. Làm sao ta còn vui vẻ uống rượu được nữa? Đành xin Cuồng Dương cho ta cáo lỗi một đêm để bình tâm lại.”

Mộc Cuồng Dương vẫn hết sức ngạc nhiên, “Không phải chứ? Hôm nay lúc Thiên Cù Tử vì cô ta mặt, chẳng phải cô vẫn tỉnh rụi đấy sao? Cô mà nói thì ta đã chặt gã Quỷ Dạ kia thành thịt băm rồi.”

Húc Họa vội vàng nói: “Vạn chúng nhìn trừng trừng, khó tránh khỏi việc phải duy trì dáng vẻ. Chuyện giấu mình gặm nhấm bi thương sau lưng người, chắc hẳn Cuồng Dương cũng hiểu.”

Mộc Cuồng Dương đương nhiên hiểu cái gì gọi là giữ hình tượng trước mặt người ngoài, nhưng vẫn cảm thấy là lạ chỗ nào đó. Nàng chun hít hít, đột nhiên kêu lên: “Không đúng, trong phòng cô có mùi gì vậy?!” Nếu người tới là bất kỳ ai khác, cho dù là Tái Sương Quy thì bây giờ cũng đã biết điều lui ra ngoài rồi, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại là một Mộc Cuồng Dương dây thần kinh thô không hiểu chuyện nam nữ.

Cô nàng này không chỉ không lui ra mà ngược lại còn lủi thẳng vào trong.

Chăn giường hơi lộn xộn, Mộc Cuồng Dương nhìn lướt quanh phòng, mùi lạ càng lúc càng rõ, mặc dù có hương thơm trên người Húc Họa che đậy, nhưng với tu vi cỡ Mộc Cuồng Dương, giác quan có thể nói là cực kỳ linh mẫn.

Cô nàng nói ngay: “Không đúng! Đích thực là có người! Cô đứng yên đó chớ động, ta gọi người tới lục soát ngay bây giờ!”

Lục soát cái rắm á! Húc Họa cuống quýt giữ cô nàng lại, “Cuồng Dương đừng vội như thế!” Thật sự muốn lôi hóa thân của Thiên Cù Tử ra trước mặt bàn dân thiên hạ sao… trời đất thánh thần ơi!

Húc Họa đau sọ nhức não.

Và Thiên Cù Tử ở dưới gầm giường đau sọ nhức não càng dữ hơn.

Gần đây phòng thủ ở núi Dung Thiên rất chặt chẽ, bây giờ Mộc Cuồng Dương chỉ cần hô một tiếng, đệ tử canh phòng sẽ xông vào ngay lập tức cho mà xem. Sau đó… e rằng sẽ hơi bị mất mặt… Không, e rằng không chỉ ‘hơi hơi’ thôi đâu…

Húc Họa túm chặt tay Mộc Cuồng Dương, khẩn khoản nói: “Cuồng Dương như vậy hơi quá đáng đấy. Chẳng phải ta cũng chỉ là ‘có phúc cùng thưởng’ thôi sao?”

“Hả?” Mộc Cuồng Dương ngẩn người.

Húc Họa hỏi: “Hai ngày trước ta có cho cô viên đan dược, cô không dùng ư?”

Mộc Cuồng Dương vẫn chưa hiểu, “Dược kia à, đương nhiên có dùng chứ! Sư tôn ta dùng hợp hơn nên ta tặng cho y rồi.”

Sư tôn nhà ngươi… Húc Họa lộ vẻ mặt quái dị, “Đại trưởng lão Phó Thuần Phong? Không thấy y hơi già sao?”

Sắc mặt Mộc Cuồng Dương càng kỳ quái hơn, già mới cần ích khí bổ nguyên chứ, “Vẫn đâu đến nỗi mà, không cho y dùng được sao?”

Húc Họa vỗ vỗ trán, “Cũng không hẳn là không được. Vậy y dùng rồi à?”

Mộc Cuồng Dương lắc đầu, “Vẫn chưa, y là loại người không thích vô duyên vô cớ dùng dược lung tung. Ta chỉ muốn bày tỏ chút lòng hiếu thảo thôi, cô cũng biết mà.”

Ngươi con mẹ nó hiếu thảo thật. Phó Thuần Phong đúng là đồ xui tám kiếp mới có đứa đệ tử như ngươi.

Húc Họa nói và lòng đầy thương cảm lẫn chờ mong đối với tương lai của Phó đại trưởng lão, “Thôi, bây giờ cô về trước đi, ngày mai ta sẽ uống rượu với cô. Không thì cô đi dỗ sư phụ cô uống dược kia đi.”

Mộc Cuồng Dương bày vẻ mặt lo lắng thật lòng, “Nhưng trong phòng cô có người thật mà.” Cô nàng ra sức hít hít mũi, cảnh giác nói: “Chưa kể mắt trận ở nơi này của cô còn bị đóng. Sao Thiên Cù Tử và Điển Xuân Y lại có thể sơ ý như vậy, Húc Họa, cô lập tức đổi phòng khác đi.” Nơi này là uyển cư dành cho khách của toàn bộ Tiên tông Cửu Uyên, không chỉ thuộc riêng Âm Dương viện, cho nên trận pháp phòng thủ ở đây do ba nhánh Trận tông, Khí tông và Âm Dương viện phụ trách.

Có thể lặng lẽ đóng mắt trận ở đây, tên tặc này thật sự không đơn giản.

Cảm nhận được cô nàng rút đao cầm trong tay đi tới gần, hóa thân của Thiên Cù Tử đành phải bò ra khỏi gầm giường.

Mộc Cuồng Dương lập tức chỉ vào chàng, “Tặc tử phương nào?! Dám đến núi Dung Thiên làm càn?!”

Húc Họa vỗ trán cái *bộp*, mặc dù Mộc Cuồng Dương cảm thấy kẻ trước mặt trông khá quen, nhưng cô nàng dám chắc chắn rằng mình chưa từng gặp y bao giờ, vì vậy tức giận quát to: “Nhận chết đi!”

Húc Họa cuống quýt giữ cô nàng lại, “Cuồng… Cuồng Dương…” Nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết mở miệng thế nào, cuối cùng đành đi tới trước mặt hóa thân của Thiên Cù Tử. Hóa thân của Thiên Cù Tử như đọc được suy nghĩ của Húc Họa, giơ tay ôm lấy nàng, cúi xuống đặt lên môi nàng một cái hôn thật nồng thắm.

Không còn cách nào khác, Mộc Cuồng Dương mà ra tay thật thì hóa thân của lão thất phu có khả năng không chịu nổi cả một đao của chưởng viện Đao tông.

Mộc Cuồng Dương trợn tròn hai mắt, vẻ mặt như vừa bị trúng một chưởng. Húc Họa đỏ mặt ấp úng: “Người này… Cuồng Dương…”

Mộc Cuồng Dương ngây thơ bị đả kích mạnh, chột dạ rời khỏi phòng, Húc Họa liền đuổi theo, dặn: “Ngày mai cùng uống rượu nhé.”

Mộc Cuồng Dương cũng không biết mình có đáp lại hay không nữa, mơ mơ màng màng đóng cửa phòng lại cho tỷ muội tốt, sau đó vác đầu óc nặng chì nhưng chân lại nhẹ hẫng rời khỏi uyển cư dành cho khách.

Bị quấy nhiễu, hứng thú của Húc Họa liền vơi bớt phần nào. Thiên Cù Tử đương nhiên cảm nhận được, nhưng bốn chữ ‘có phúc cùng hưởng’ trong câu vừa rồi nàng nói với Mộc Cuồng Dương thật sự làm chàng lâng lâng khó tả.

Tâm trạng không quá tệ, song chàng vẫn tự giác móc ra một ly Linh Ẩm đưa cho Húc Họa, “Nơi đây… xác thực hơi ồn ào. Không bằng phiền Khôi thủ cùng ta tới Khổ Trúc Lâm, nhé?”

Húc Họa đỏ ửng mặt, vừa vặn nàng cũng muốn tắm rửa, cho nên đáp: “Khách tùy theo chủ, cứ theo ý của Hề chưởng viện đi.”

Biết mỹ nhân xấu hổ, Thiên Cù Tử nói: “Đông người nhiều tai mắt, ta đi trước một bước đây.”

Húc Họa gật đầu, Thiên Cù Tử chỉnh sửa lại y phục ra ngoài, song vừa mới mở thì lại bị tóm chặt. Húc Họa quay phắt lại, không ngờ bên ngoài lại có một người đứng chờ sẵn, vẫn là người quen: Doanh Trì!

Thiên Cù Tử giật mình, hóa thân chỉ có ba thành tu vi, lại bị bắt lúc mất cảnh giác, thật sự rất khó chống lại một kích của Doanh Trì. Thất sách quá rồi.

Trước khi Húc Họa kịp lên tiếng, Doanh Trì giữ đã chặt cổ hóa thân của Thiên Cù Tử, nhanh như chớp phong bế linh lực của đối thủ, sau đó lách mình bước vào, còn tiện tay khép cửa phòng lại.

Húc Họa nhướng mày nói: “Gan của Ma tôn đúng là to bằng trời, dám xâm nhập Cửu Uyên ngay ở thời điểm diễn ra Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến.”

Doanh Trì không hề có vẻ gì là đang căng thẳng, ngược lại còn vô cùng ung dung, “Trưởng tộc quá khen, Khôi thủ cũng thật hăng hái, tới núi Dung Thiên làm khách mà vẫn không quên thâu hoan hưởng thụ.”

Húc Họa: “Chuyện này dường như chẳng liên quan gì với Ma tôn thì phải.”

Doanh Trì đấm một quyền vào ngực hóa thân của Thiên Cù Tử, linh lực đã bị phong ấn, hóa thân lập tức hộc ra một búng máu. Húc Họa hơi biến sắc, “Doanh Trì, ngươi chớ quá đáng!”

Doanh Trì nói: “Trưởng tộc rốt cuộc cũng nổi giận, đúng là hiếm thấy.” Hắn nhấc cổ hóa thân của Thiên Cù Tử lên ngắm nghía, “Chỉ vì gã? Bổn tôn rất hiếu kỳ, đây rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể làm khách quỷ của Khôi thủ vậy?”

Húc Họa chỉ cảm thấy tên Ma tôn này vô vị cực độ, “Sai Quỷ Dạ đến đây chịu chết, bất chấp hiểm nguy trùng trùng lẻn vào Tiên tông Cửu Uyên, sau đó rình ngoài cửa phòng bọn ta tới tận nửa đêm, Ma tôn làm tất cả những chuyện này chỉ vì muốn thăm dò tình hình của ta?”

Doanh Trì cười khẩy, “Cứ cho là vậy đi.” Hắn quay lại dò xét hóa thân của Thiên Cù Tử, kẻ này nhìn sơ thì thấy khá quen mặt, nhưng cũng như Mộc Cuồng Dương, hắn có thể khẳng định mình chưa từng gặp kẻ này bao giờ.

Thân là Ma tôn, đối với các nhân vật lớn của Huyền môn, hắn vốn rõ như lòng bàn tay.

Vậy mà hắn lại không hề có bất kỳ ấn tượng nào về kẻ này.

Hắn hỏi: “Ngươi xuất thân từ môn phái nào, tên họ là gì?” Hắn không cam tâm, thật sự không cam tâm!

Hiện giờ gần như toàn bộ lực lượng chính của cả Huyền môn đều đang tụ tập ở núi Dung Thiên, cho nên có rất nhiều khả năng. Thế nhưng tu vi của kẻ này nhìn qua cũng chẳng cao thâm gì lắm, gã rốt cuộc có sở trường gì mà lại lấy được lòng của nàng?

Thiên Cù Tử vẫn khá trấn định, tuy hóa thân bị phong ấn linh lực, thần thức không cách nào trở về bổn tôn, nhưng chỉ cần hóa thân chết, chàng sẽ lập tức có thể thoát khỏi sự khống chế của Doanh Trì ngay. Chẳng qua tu ra được hóa thân không hề dễ, để chết mất thì rất đáng tiếc. Không ngờ Doanh Trì lại lớn gan đến vậy, quả nhiên vẫn nên mang Húc Họa trở về Khổ Trúc Lâm thì hơn.

Chàng nói: “Doanh Trì, đêm nay ngươi có thể tự mình đến đây, thật sự không thể nào tốt hơn nữa.” Rồi chàng nhìn về phía Húc Họa, “Xin Khôi thủ rời khỏi đây trước.”

Húc Họa cũng cảm thấy chàng nhất định có cách xử lý Doanh Trì, nàng không có đây sẽ càng dễ cho chàng hành động hơn. Nếu Tiên tông Cửu Uyên có thể bắt giữ Doanh Trì, vậy đêm nay đúng là không lỗ vốn chút nào.

Nghĩ vậy, nàng liền xoay người chuẩn bị đi, ai ngờ Doanh Trì lại chọc tay thẳng vào ngực Thiên Cù Tử, chân Húc Họa cứng ngắc, không dám động nữa.

Doanh Trì nói: “Dường như Khôi thủ đã quên hiện giờ nơi này do ai định đoạt.”

Hắn ngoáy ngón trỏ trong lồng ngực hóa thân của Thiên Cù Tử, máu ồ ạt chảy ra, thấm ướt ngoại bào màu trúc xanh của chàng.

Húc Họa thở dài, Doanh Trì làm gì cản chân được nàng, nhưng e rằng nàng vừa đi, hóa thân của Thiên Cù Tử sẽ đi đời nhà ma ngay. Nàng hỏi: “Chỉ là đệ tử của một môn phái nhỏ mới xuất hiện mà thôi, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Doanh Trì vẫn giữ chặt hóa thân của Thiên Cù Tử, chầm chậm gia tăng sức ngoáy, “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Hóa thân của Thiên Cù Tử bật ra tiếng kêu đau đớn, hóa thân này tu không hề dễ, chàng đương nhiên phải nghĩ cách bảo vệ, “Doãn Tự Văn của Tảo Tuyết Trai.

Tảo Tuyết Trai là một môn phái nhỏ, và Doãn Tự Văn chính là đại đệ tử của trai chủ. Chàng đưa ra một thân phận như thế, Doanh Trì nhất thời khó phân được thật giả. Hắn đưa tay sờ soạn dò xét xương cốt toàn thân của hóa thân, “Trưởng tộc Họa Thành, bổn tôn thật sự không rõ, gã này rốt cuộc có điểm gì tốt vậy?”

Húc Họa nói: “Doanh Trì, nếu như ngươi còn không đi, e rằng hôm nay sẽ phải để lại mạng ở đây.”

Doanh Trì như không nghe thấy, lặp lại câu hỏi khi nãy: “Húc Họa, gã có chỗ nào tốt?”

Húc Họa hiểu rõ về sự cố chấp hèn hạ của Doanh Trì hơn ai hết, cho nên nói: “Không có y cũng sẽ có người khác, chỉ cần không phải ngươi thì là ai cũng tốt.”

“Tại sao?! Ta và nàng đã từng ý hợp tâm đầu như vậy!” Doanh Trì gào lên, nhưng nơi này vừa được Thiên Cù Tử đích thân bố trí trận pháp cách âm, vì vậy không một âm thanh nào lọt được ra ngoài.

Húc Họa cười khẩy, “Tại sao à? Tiểu nhân hèn hạ và quân tử lỗi lạc, Ma tôn chắc chẳng đần mà không biết so sánh chứ?”

“Quân tử lỗi lạc?” Doanh Trì nhấc gối thúc vào bụng hóa thân của Thiên Cù Tử làm chàng kêu lên đau đớn, thù của Quỷ Dạ rốt cuộc lại được đòi lại tại đây. Doanh Trì nói: “Được, vậy bổn tôn sẽ xem gã lỗi lạc đến mức nào, và ánh mắt của Khôi thủ có gì độc đáo.”

Ngươi muốn làm gì?! Húc Họa hỏi: “Sao hả, Ma tôn muốn dùng y làm con tin, buộc ta cho một đêm hoan hảo à?” Nàng chẳng xa lạ gì thủ đoạn hèn hạ của Doanh Trì, “Doanh Trì, ngươi hẳn biết hèn hạ vô sỉ sẽ không bao giờ đổi được tình sâu thắm thiết cả.”

Doanh Trì chỉ nâng hóa thân của Thiên Cù Tử lên ngang tầm mắt mình, tỉ mỉ quan sát chàng một lúc lâu rồi nói: “Cũng là một tấm da mặt tốt đấy. Nếu Khôi thủ cảm thấy bổn tôn cầu hoan là hèn hạ vô sỉ, vậy bổn tôn muốn xem thử vị quân tử lỗi lạc này của Khôi thủ sở hữu tình sâu thắm thiết thế nào.”

Hắn vuốt ve sườn mặt hóa thân của Thiên Cù Tử với ánh mắt u ám âm trầm. Húc Họa bỗng thấy rợn sống lưng… tên điên này muốn làm gì hả?!

Thiên Cù Tử hiển nhiên vẫn chưa nhận ra sự bất ổn, chỉ chán ghét nghiêng đầu tránh tay hắn.

Doanh Trì mỉm cười nói tiếp: “Trưởng tộc nghĩ sao nếu bổn tôn hoan hảo với gã một đêm?” Hắn nâng cằm Thiên Cù Tử lên, nhẹ nhàng vuốt ve, “Ngoan ngoãn thuận theo, để Khôi thủ trải nghiệm cảm giác chứng kiến quân tử của mình bị chà đạp nhân phẩm. Sau khi xong chuyện bổn tôn sẽ tha cho ngươi một mạng, sao hả?”

Húc Họa: “…”

Thiên Cù Tử: “…”