Tin hóa thân Thiên Cù Tử sắp ký khế ước với Doãn Như Bình đương nhiên cũng rất nhanh tới tai Ma tộc. Lệ Không Kiêu trầm ngâm nói: “Theo lý thì Tiên tông Cửu Uyên đang lúc rối loạn, mà chưởng viện ký khế ước luôn là chuyện lớn, không nên vội vàng như thế. Chưa kể thời gian ngắn như vậy, làm sao phát hết thiệp mời kịp lúc được?”
Doanh Trì cười khẩy, “Vẫn chưa nhìn ra được à? Khôi thủ đào ra quá nhiều thứ rồi, có người không nhịn nổi nữa.”
Lệ Không Kiêu nói: “Nhưng với tu vi của Húc Họa bây giờ, cho dù Tiên tông Cửu lập bẫy dụ nàng ta đến thì thế nào? Có thể diệt trừ nàng ta chắc?”
Sau khi nói ra câu này, ánh mắt lão dần trở nên là lạ, “Trừ phi…”
Lão và Doanh Trì nhìn nhau, Doanh Trì chậm rãi tiếp lời: “Trừ phi Thủy Không Tú thật sự có biện pháp diệt trừ Húc Họa.”“Không khéo đến vậy chứ.”
Lệ Không Kiêu thắc mắc: “Chẳng biết Khôi thủ có cách gì đối phó không.”
Doanh Trì cười giễu, “Nếu Thiên Cù Tử quả thật cùng Doãn Như Bình ký khế ước, cho dù chỉ là hóa thân thì mặc kệ có đối sách hay không, nàng ấy cũng nhất định sẽ tới đó.”
Lệ Không Kiêu nghe ra được vị chua trong câu nói này của Doanh Trì, cũng chỉ đành nói: “Xem ra Thủy Không Tú cực kỳ không muốn nguyên nhân chết của cha mẹ và huynh trưởng mình bị bại lộn, đã thế chúng ta càng phải giúp y một tay.”
Doanh Trì gật đầu, mặc dù thân ôm trọng thương, nhưng não hắn xem như vẫn hoạt động minh mẫn, “Hề chưởng viện xác định ngày ký khế ước vội vàng như thế, e rằng chưa kịp phát ra thiệp mời, chúng ta giúp hắn một tay đi.”
Ý kiến hay. Húc Họa là người dễ xúc động, nàng sẽ chẳng tay không đến núi Dung Thiên. Nàng rốt cuộc sẽ mang theo bao nhiêu phát hiện gần đây là chuyện khiến người chờ mong.
Mà bất kể nàng mang theo bao nhiêu, Tiên tông Cửu Uyên nhất định đều không hy vọng có quần chúng chứng kiến.
Lệ Không Kiêu lập tức đi chuẩn bị, rà soát xem Huyền môn bây giờ có tổng cộng bao nhiêu vị thủ lĩnh nhiều uy vọng, toàn bộ đều được Ma tộc thay Tiên tông Cửu Uyên gửi thiệp mời đến dự đại điển.
Trong lúc đó, Húc Họa quả thực đang suy nghĩ xem nên mang theo quà gì. Sự kiện trọng đại như thế, đương nhiên phải chuẩn bị một bó hoa cưới cực lớn rồi, càng kinh hồn càng tốt.
Đương nhiên núi Dung Thiên càng không có khả năng nhàn rỗi. Xưa nay đại điển chưởng viện ký khế ước đều được tổ chức ở lầu Thận Khởi, lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ. Mà muốn cải tạo lầu Thận Khởi thành lò luyện lại chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Hướng Tiêu Qua vừa hướng dẫn chưởng viện Khí tông Cửu Trản Đăng xây dựng vừa suy nghĩ. Vô luận nói thế nào thì tất cả đều do Thiên Cù Tử tự lựa chọn. Thiên Cù Tử mang thần thức của ái tử ông, nhưng không biết vì sao sau khi được đưa vào Hề gia lại mất đi ký ức. Ký ức không còn, song tính tình lại chẳng khác bao nhiêu.
Luyện hóa Húc Họa đương nhiên có thể cứu Thiên Cù Tử đó ra khỏi Nhược Thủy, nhưng trấn thủy Nhược Thủy vốn dĩ là do thằng bé đó tự nguyện, nếu dùng phương pháp như vậy cứu nó, chưa chắc nó đã vui vẻ.
Nhưng không làm thì Thủy Không Tú sẽ ra sao? Ông cũng không thể khoanh tay đứng nhìn bạn già thân bại danh liệt. Chưa kể, một khi chuyện xưa vỡ lở, Tiên tông Cửu Uyên chắc chắn mất sạch thể diện, còn có thể thống lĩnh Huyền môn kiểu gì? Nếu như mặc kệ các môn phái nhỏ mạnh ai làm theo ý mình, Huyền môn sớm muộn gì cũng bị Ma tôn thôn tính.
Ông thở dài, cuộc đời này của ông luôn phải lựa chọn giữa lấy hay bỏ, quả thực mệt mỏi vô cùng.
Nếu như bản thể Thiên Cù Tử ở đây, thằng bé đó sẽ làm thế nào?
_________oOo_________
Thời gian trôi qua, nháy mắt đã đến đêm trước ngày diễn ra đại điển ký khế ước.
Dưới chân núi Dung Thiên, tông chủ của gần như hơn nửa tông phái trong Huyền môn đều đến. Thủy Không Tú giật mình, y đương nhiên không rõ vì sao mà cũng không muốn biết, nhưng những người này đều cầm thiệp mời trong tay, xách nách quà mừng, cung kính có thừa mà đến.
Là ai suy nghĩ chu đáo thay Tiên tông Cửu Uyên như thế, chỉ trong vòng hai ngày đã phân phát thiệp mời đến mọi ngóc ngách Huyền môn?
Hừ, gần như không cần nghĩ nhiều… còn có thể là ai nữa? Vị kia của Ma tộc đúng là nặng lòng với Huyền môn, nằm trên giường mà vẫn không quên ‘nhiệt tình tương trợ’.
Khách đã tới tận thềm cửa, lại mang theo lễ vật, kiểu gì cũng không thể đuổi người ta trở về, Thủy Không Tú ngàn vạn lần không muốn, song chỉ đành cho mời khác đến chỗ ngồi.
Mà Tiên tông Cửu Uyên giăng lụa đỏ khắp chốn, rành rành là đang chuẩn bị tiệc mừng cưới. Trang trí thế này vốn dĩ để qua mắt Húc Họa, giờ lại xác định tính chân thật của thiệp mời.
Thủy Không Tú vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng nghĩ đến một chuyện khác: Lần này Húc Họa nhất định sẽ mang theo thi thể Thủy Tả Ý mà đến.
Vô luận thế nào, y cũng phải ra tay trước khi yêu nữ mở miệng nói ra chuyện cũ.
Bằng không y sẽ thân bại danh liệt ở ngay trước mặt những người này, tình cảnh của Tiên tông Cửu Uyên sẽ càng thêm tệ hại. Mọi thứ đã sẵn sàng, người không nên tới cũng đã tới, chỉ còn chờ Húc Họa nữa thôi.
Húc Họa đương nhiên chẳng đời nào vắng mặt, không chỉ đến mà còn phải ăn mặc thật lộng lẫy cơ.
Hôm sau, trời vừa hừng sáng Tiên tông Cửu Uyên đã trong tình cảnh như gặp đại địch, bày trận sẵn sàng đón quân thù.
Rốt cuộc cũng có vài vị khách nhận ra chỗ quái dị, ai đó nhỏ giọng nói: “Sao ta cảm thấy hôm nay núi Dung Thiên chẳng có tí không khí vui mừng gì vậy nhỉ?”
Một người khác tiếp lời ngay: “Suỵt… Bản thân buổi lễ này đã kỳ lạ rồi. Làm gì có chưởng viện nào ký khế ước mà tận ba ngày trước hôm đại điển mới thông báo cho bạn bè khách khứa chứ.”
Khách A vừa dứt lời, khách B cũng nhỏ giọng phân tích: “Hơn nữa, đối tượng Hề chưởng viện ký khế ước với là Doãn cô nương thì càng quái lạ hơn. Chẳng lẽ mọi người chưa từng nghe nói ai mới là người có quan hệ dây dưa không rõ với Hề chưởng viện sao?”
Hóng hớt tin lá cải luôn có tác dụng làm phấn chấn tinh thần hơn hẳn, câu này vừa được nói ra, lập tức có thêm mấy cái đầu bu lại.
Đám người đang nói hứng khởi thì thình lình có tiếng hô vang: “Khôi thủ Họa Thành đến mừng Hề chưởng viện ký khế ước!”
Xung quanh lập tức yên tĩnh tuyệt đối, Thủy Không Tú đứng dậy, nhìn thấy nhóm người Húc Họa chen chúc đứng bên dưới, đang chậm rãi bước lên bậc thang uốn lượn dẫn đến lầu Thận Khởi. Hôm nay nàng không mặc trang phục Khôi thủ thường thấy mà mặc một bộ váy dài bằng tơ màu bạc, khoác thêm áo choàng ôm sát người, châu ngọc đính trên người phát ra tiếng ting tang, hương hoa quế nồng nàn lan tỏa theo từng bước chân.
Ban đầu đùa bỡn Doanh Trì, quyết chiến với hắn ở trên tường thành Họa Thành, nàng cũng ăn mặc thế này.
Vì sao? Bởi vì Trận tu tác chiến luôn ăn vận rất cầu kỳ, đống trang sức nhỏ lớn trên người bọn họ đều là lá chắn của pháp trận.
Thật nhiều pháp bảo Khí tông, và hầu như đều được chế tác thành đồ trang sức dành cho phái nữ.
Không một ai tiếp tục nói chuyện, tiệc mừng hôm nay e sắp biến thành tiệc buồn rồi.
Húc Họa mỉm một nụ cười rồi hỏi: “Thủy tông chủ, nếu hôm nay là đại điển ký khế ước của Hề chưởng viện và Doãn cô nương, vì sao không hề thấy mặt hai nhân vật chính?”
Nàng dừng lại ở bậc thang cuối cùng, không tiến thêm nữa.
Thủy Không Tú lãnh đạm nói: “Nhân vật chính đương nhiên vẫn đang chuẩn bị, nếu Khôi thủ đã đến thì mời nhập tọa trước.”
Húc Họa nhìn thoáng qua chỗ ngồi đặc biệt dành cho mình, cách rất xa khách khứa còn lại. Nàng mỉm cười, “Không cần. Nói thật, bổn tọa cũng không muốn tham gia đại điển này, cho nên đứng ở đây quan sát từ xa là đủ.”
Ồ? Thủy Không Tú cười lạnh, “Khôi thủ cẩn trọng thật.”
Húc Họa mỉm cười, “Đương nhiên rồi. Chẳng qua hôm nay bổn tọa đến đây, mặc dù xem lễ là giả, nhưng tạng lễ lại là thật!”
Tới rồi? Thủy Không Tú không khỏi bất ngờ, vốn tưởng đối phương phải chờ đến lúc ký khế ước mới lấy pháp bảo ra, ai ngờ lại thẳng thừng vào đề thế này…
Húc Họa đương nhiên biết mình phải hành động càng nhanh càng tốt, Thủy Không Tú sẽ không bao giờ cho nàng quá nhiều thời gian để vạch trần chân tướng.
Dù sao ngồi ở đây đều là thủ lĩnh các phái của Huyền môn cả. Nàng nói thật nhanh: “Chư vị, hôm nay bổn tọa tặng lễ, một là thi thể của sư tôn Thủy tông chủ, đại trưởng lão Thủy Tả Ý!”
Mọi người xôn xao, cái gì? Ngay cả sư tôn chân truyền của người ta ngươi cũng đào lên?
Thủy Không Tú sẽ cho phép nàng nhiều lời sao? Y lập tức nói: “Húc Họa, ngươi là thánh kiếm, mang trọng trách trên người mà lại cự tuyệt không chịu trấn giữ Thiên Hà Nhược Thủy; hại Thiên Cù Tử chưởng viện Âm Dương viện của Tiên tông Cửu Uyên ta không thể không tự mình vào tháp trấn thay! Thánh kiếm trấn giữ Nhược Thủy chính là thiên mệnh, Tiên tông Cửu Uyên há có thể cho phép ngươi tự tiện đào thoát?!”
Thượng khách đều ngây người, có người hiểu liền nhỏ giọng giải thích: “Thôi rồi, thế này là sắp đánh nhau rồi?”
Húc Họa đập trả lại: “Thủy Không Tú, ngươi sát hại sư tôn chân truyền của mình, còn ép nàng ấy cùng ngươi sinh ra con gái riêng! Sau khi kế nhiệm vị trí tông chủ lại kéo ca ca ruột ra ngoài cho chó gặm, gi3t ch3t cha mẹ ruột, người như ngươi không đáng tự xưng là cao thủ đệ nhất Huyền môn! Còn dám ở đây dõng dạc nói về thiên mệnh với địa mệnh?!”
Những lời này như một quả pháo khổng lồ nổ tung giữa đám người, phát ra khói lửa kinh thiên động địa.
Tất cả mọi người đều chết trân… Cái, cái gì?!
Thủy Không Tú cười lạnh, “Hôm nay bất kể ngươi có giải biện gì cũng đừng hòng rời khỏi núi Dung Thiên.” Y vừa dứt lời, chín pháp trận từ linh mạch hộ sơn của núi Dung đều nhất tề dồn về đây, bao vây Húc Họa ở giữa. Húc Họa trở tay rút cổ kiếm sau lưng, chính là chân thân thánh kiếm của nàng!
Cùng lúc đó Thủy Không Tú cũng giơ tay trái lên, Tái Sương Quy lập tức ra hiệu cho toàn bộ tân khách lùi lại. Lầu Thận Khởi rùng rùng chuyển mình, đột nhiên biến thành một lò luyện khổng lồ.
Húc Họa quan sát bốn phía một lượt, rồi hỏi: “Ngươi dự định ở đây luyện hóa bổn tọa?”
Thủy Không Tú nói: “Không thì ngươi cho rằng là gì?”
Húc Họa trái lại có hơi tò mò, “Lúc xưa dùng lò của Hướng gia bảo luyện hóa bổn tọa còn mất hết ngàn năm, cái lò đơn sơ tạm bợ này của ngươi có thể mảy may tổn thương bổn tọa sao?”
Thủy Không Tú cười lạnh, “Ngươi cứ thử liền biết ngay có thể hay không!”
Húc Họa vẫn giữ nụ cười trên mặt, rồi bỗng nhiên chém một kiếm vào kết giới của lầu Thận Khởi, toàn bộ pháp trận lập tức rúng động.
Nàng nói: “Sau khi chứng kiến bộ mặt thật của ngươi bị vạch trần, bổn tọa đương nhiên sẽ tới thử một phen.”
Nàng quả thật hiếu kỳ, theo lý thì Thủy Không Tú sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện mình không nắm chắc. Chẳng lẽ lão thật sự có biện pháp luyện hóa nàng?
Có vấn đề, dường như nàng đã quên mất điều gì đó…
Ngờ vực trong lòng, nhưng nàng vẫn vung tay lên ra hiệu cho thị vệ sau lưng mình, “Cởi y phục Thủy Tả Ý ra!”
Thị vệ lập tức động thủ, Thủy Không Tú quay đầu nói to với Hướng Tiêu Qua: “Nhanh lên!”
Hướng Tiêu Qua thoáng do dự, ngay sau đó đám đông ồ lên kinh hoàng, trên thi thể của Thủy Tả Ý chằng chịt vết thương. Người có mặt ở đây đều không phải là tu sĩ kiến thức nông cạn, liếc qua liền biết những vết thương kia cũ mới đan xen, hơn nữa có rất nhiều vết chỉ xuất hiện sau khi chết.
Nhất thời tiếng bàn tán nổi lên bốn phía!
Hướng Tiêu Qua bất đắc dĩ đành nổi lửa, trong nháy mắt cả tòa lầu đã chìm trong biển lửa, nhiệt độ xung quanh tăng vọt. Thi thể của Thủy Tả Ý tuy đã ngọc hóa, nhưng vẫn không chịu được nhiệt cao thế này, chỉ chốc lát đã hóa thành tro bụi.
Chứng cứ bị hủy, Thủy Không Tú vừa thở phào một hơi thì Húc Họa lại mỉm cười, giật mặt nạ của thị vệ Ma khôi bên cạnh mình ra. Người kia không phải là thị vệ, cũng không phải là Ma khôi… mà chính là phu nhân của Doãn Tụ Duyên, Thủy Hàm Ảnh!
Đám đông kinh hãi, Doãn Tụ Duyên đứng phắt dậy, “Phu nhân!”
Húc Họa đều giọng nói: “Thủy tông chủ, nếu như ngươi không muốn nghe bổn tọa nói, vậy thì nghe một vài lời của con gái ruột do ngươi và đại trưởng lão Thủy Tả Ý sinh ra đi vậy!”
Thủy Không Tú giật mình, lúc yêu nữ đến y đã lệnh cho đệ tử tra xét, nhưng vẫn không ngờ đến chiêu này.
Hướng Tiêu Qua vẫn luôn đứng ngoài quan sát, giờ đã không thể nhìn tiếp nữa, bèn vội quay đầu hỏi: “Thiên Cù Tử đâu rồi?”
Cùng lúc đó, bên trong Thiên Hà Nhược Thủy, Thiên Cù Tử gian nan đi từng bước một, đã lục lọi rất nhiều ngóc ngách.
Bốn bề đều là bóng tối vô tận, không có một tia sáng. Bên trong Nhược Thủy cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng hốt. Chàng muốn nhanh tìm đươc tâm trận của thần kính Vạn Hồi, không phải vì không chịu được tịch mịch, mà vì trong lòng cứ bất an một cách khó hiểu.
Người nọ gây thị phi thành tính rồi, bây giờ vắng chàng, không biết nàng sẽ quấy ra chuyện gì nữa. Chưa kể còn mấy đứa bé, không biết chúng thế nào rồi.
Còn về tông môn, chàng trái lại chẳng suy nghĩ nhiều. Những gì làm được chàng đã dốc toàn lực làm rồi, Thủy tông chủ đã thoát khỏi khốn cảnh, vận mệnh tôn môn thế nào đều là thiên ý, chàng chẳng còn nợ nần gì ai.
Nơi này có đầy đủ thời gian để chàng chiêm nghiệm lại bản thân, nhưng chàng không có thời khắc nào thả lỏng. Liên tục lục lọi, song kết quả đều là thất vọng. Nhưng chàng nhanh chóng phát hiện có một phương pháp hiệu quả hơn, pháp bảo đàn tranh sau lưng chàng tên là Hàn Ti Vũ Trúc, âm thanh của nó không bị nước Nhược Thủy cản trở.
Chưa kể tiếng đàn k1ch thích gợn sóng, có thể thăm dò xa đến vài dặm, thậm chí mấy chục dặm. Trận tâm của thần kính Vạn Hồi vậy mà lại ở trong nước, phát hiện này làm chàng phấn chấn. Bởi chàng không muốn mất hơn năm trăm năm mày mò trong đây giống như Thủy tông chủ. Tầng tầng gợn sóng dập dờn lan tỏa, nhanh chóng truyền về tin tức, trước mặt trống trải nên có chướng ngại liền nhận ra ngay.
Chàng nhanh chóng dò ra vị trí của trận tâm.
Cùng lúc đó, trên núi Dung Thiên, Hướng Tiêu Qua đang định sai người đi mời Thiên Cù Tử, đại trận hộ sơn Liên hành vốn phụng lệnh Thủy Không Tú hợp sức với tám trận pháp còn lại giữ chân Húc Họa, giờ lại chợt xẹt qua bên cạnh ông, ném ra một phong thư.
Hướng Tiêu Qua sững sờ, thừa dịp Thủy Không Tú không chú ý phía này đón lấy bức thư, rồi lập tức quay lưng lại mở thư ra.
Là thư do Thiên Cù Tử tự tay viết, mà hai chữ đề đầu thư lại chính là… Phụ thân.
Hướng Tiêu Qua sững sờ, hình dáng Thiên Cù Tử ngồi đặt bút như hiện ra trước mắt ông. Trong thư viết rằng: Ta không hối hận lúc xưa đã vào lò tế kiếm. Sau khi lưu hồn chuyển thế, mặc dù hiểu phụ thân bị chuyện cũ giày vò, nhưng ta không muốn kéo dài nỗi đau này, cho nên đã quyết định không nói ra, một mực sống cuộc sống mới. Phụ thân à, có thể trấn giữ Nhược Thủy chính là may mắn của hài nhi, trong lòng chỉ còn canh cánh một người…
Vợ ta Húc Họa vốn ngang bướng, nhưng xin phụ thân nể mặt cháu ngoạimà bao dung thông cảm cho nàng. Hướng Nam quỳ xuống cầu xin phụ thân.
Hướng Tiêu Qua lui lại một bước, chậm rãi vịn thành ghế mới đứng vững được.
Hơn một ngàn năm qua, Thiên Cù Tử chưa từng nhắc đến chuyện gì liên quan đến Hướng Nam. Tất cả mọi người đều chỉ cho rằng quá trình xảy ra sơ sót gì đó, nên chàng đã mất hết ký ức trước đó.
Nhưng thật ra không phải vậy, chàng biết rõ mình là trưởng tử Hướng gia bảo, cho dù là chuyện gì, chỉ cần chàng mở miệng, Hướng Tiêu Qua tất sẽ đáp ứng. Nhưng hết lần này đến lần khác gặp mặt, chàng đều tỏ ra không hay không biết, chỉ để ông quên đi nỗi đau xưa.
Bây giờ chàng đào lại tình cảm phụ tử chôn giấu hơn ngàn năm qua, chỉ vì để cầu xin ông bảo vệ người mình yêu.
Húc Họa cầm thánh kiếm trong tay, nhắm vào chỗ yếu nhất của pháp trận mà bộc lộ bản lĩnh. Nơi này được dựng vội dựng vàng, nàng vẫn nắm chắc có thể thoát ra ngoài. Chỉ là không biết lão cẩu Thủy Không Tú kia rốt cuộc định dùng biện pháp gì luyện hóa nàng, tò mò quá đi.
Nhưng lúc nhát kiếm thứ ba bổ xuống, lầu Thận Khởi đột nhiên mở ra, Húc Họa cứ thể thoát ra được.
Nàng đứng trước mặt Hướng Tiêu Qua, mỉm cười nói: “Phụ thân thật là, đâu cần vội vàng như thế? Có thể lần nữa đóng cửa lại không, bổn tọa muốn xem con lừa Thủy Không Tú kia còn quỷ kế gì mà khiến lão to gan như vậy.”
Hướng Tiêu Qua đưa mắt nhìn khuôn mặt khuynh thành trước mặt mà lòng đau xót. Thằng bé kia một lòng thâm tình, nhưng người này từ trong ra ngoài đều là sắt đá, có thể hiểu được bao nhiêu phần tình cảm của thằng bé dành cho mình chứ?
Mà thôi, mặc kệ Huyền môn hay thiên hạ gì đó, thằng bé đã mở miệng rồi, ông còn có thể nói gì nữa?!
Húc Họa muốn khuấy trời quậy đất gì đó thì cứ việc đi.