Húc Họa cảm thấy không hiểu nổi, đây cũng chẳng phải là chuyện xưa rất được hoan nghênh gì, trái lại nếu Thủy Tả Ý là do Thủy Không Tú giết, nàng mới dễ tiếp thu hơn. Nàng nghe theo gợi ý của Thiên Cù Tử gọi Thủy Không Tú tới đây, một mặt đương nhiên để thỏa mãn tính hóng hớt của mình, nhưng mục đích chính là muốn nhục nhã y, trả đũa vì y đã dám mai mối lung tung cho người của nàng.
Chẳng qua chuyện xưa phát triển vượt khỏi dự liệu, nàng hỏi: “Vậy tại sao xưa nay ngươi không nói ra? Làm tất cả mọi người đều cho rằng cái chết của Thủy Tả Ý có liên quan tới ngươi? Nếu như cô ta chung chạ với đệ tử khác mới xảy ra chuyện, ngươi muốn rửa sạch hiềm nghi phải cực kỳ dễ mới đúng.”
Thủy Không Tú nhìn nàng, chỉ nói: “Đều đã là quá khứ, còn cái gì đáng nói?”
Húc Họa khẽ lắc đầu, “Thực ra ngươi không muốn bôi xấu thanh danh của cô ta đúng không?” Cả Hướng Tiêu Qua lẫn Hướng Nam đều cho rằng Thủy Tả Ý chết là do y, chứ đừng nói chi là người khác trong Tiên tông Cửu Uyên. Nhưng y lại khăng khăng như ngầm thừa nhận, chưa từng mở miệng thanh minh; ngay cả với người thân cận nhất cũng không nói thật.
Thủy Không Tú hơi buồn cười, “Thanh danh? Cô ta còn thanh danh gì ư?”
Nhưng dẫu là thế, y vẫn im lặng không nói, bảo toàn thể diện cuối cùng cho cô ta.
Xé toạc lớp màn che cuối cùng này xong, Thủy Không Tú bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Thủy Tả Ý là vết sẹo xấu xí y luôn không muốn để người khác nhìn thấy, nhiều năm qua thậm chí với Hướng Tiêu Qua cũng không có ý định bày ra. Một mực che giấu, cuối cùng phô bày mới phát hiện, thì ra cũng chỉ có thế.
Có khó chịu, nhưng phần nhiều đều là hồi tưởng. Thời gian quả thật kỳ diệu, ân oán hận thù chồng chất dường ấy mà cuối cùng chỉ còn những ký ức vụn vặt sót lại, bóng hình người đi rồi đã phai nhạt rất nhiều.
Y cúi đầu uống trà, “Ngươi còn muốn hỏi cái gì, mau hỏi đi.”
Y giờ đã như lợn chết không sợ nước sôi rồi.
Húc Họa vẫn chưa thỏa mãn, kêu lên: “Đáng tiếc quá trời ơi! Sao lúc đó ngươi không dùng hồn mãnh lưu giữ hồn chủng của cô ta?! Kỳ tài như thế mà bổn tọa không có cơ hội gặp gỡ!”
Thủy Không Tú rốt cuộc hết nhịn nổi, trợn mắt trừng nàng một cái… Lưu hồn chủng lại để hai ngươi bắt tay kết giao à? Nếu thật làm thế, không chừng kết cục hôm nay của Thiên Cù Tử mới thật sự là cái khiến người ta chờ mong đấy!
Nghĩ tới đó, y vậy mà cũng thấy buồn cười, sau đó thử hỏi: “Gặp rồi thì thế nào? Cũng học theo chơi thử trên người Thiên Cù Tử một phen?”
Bên trong Nhược Thủy, Thiên Cù Tử bỗng nhiên sinh ra linh cảm chẳng lành.
Húc Họa cười hì hì, “Sao có thể chứ? Phu quân nhà ta, ta thương còn không kịp, sao nỡ đánh.”
Thủy Không Tú nổi da gà đầy người, “Bao giờ thân thể Cuồng Dương mới hồi phục hoàn toàn?”
Bấy giờ Húc Họa mới nghiêm túc lại, “Thân thể Đao tu vốn mạnh mẽ, cần nhiều thời gian thai nghén hơn chút, chắc phải chừng năm ngày nữa.”
Thủy Không Tú gật đầu, “Nếu như không còn chuyện gì khác, ta đi đây.”
Húc Họa nhún vai, “Bổn tọa đúng là càng ngày càng mềm lòng. Mà thôi, ngươi đi đi.”
Đối phương có thể buông tha mình như thế, Thủy Không Tú thật sự hơi bất ngờ, lần đầu tiên ý thức được câu nói kia của Thiên Cù Tử miêu tả Húc Họa cũng không phải là thuận miệng nói ra: Miệng mạnh lòng mềm. Trong trí nhớ của y, thánh kiếm trấn nhập Nhược Thủy kia xưa tuyệt nhiên không có chỗ nào đủ gọi là mềm lòng.
Thủy Không Tú hỏi: “Ngươi thật sự thích Thiên Cù Tử ư?”
Húc Họa vùi đầu pha trà, “Không thì ngươi cho rằng thế nào? Nếu không phải vì chàng, ngươi nghĩ hôm nay mình còn có thể trở ra ư?”
Đương nhiên là không, Họa Thành bây giờ đã hòa làm một thể với Húc Họa. Bất kể người xâm nhập sở hữu tu vi nghịch thiên cỡ nào, một khi đặt chân vào trong Họa Thành, sinh tử đều do nàng quyết định.
Thủy Không Tú cảm thấy khó hiểu, “Thích còn bắt hắn thay ngươi trấn giữ Nhược Thủy? Ngươi có biết pháp trận của Nhược Thủy sẽ liên tục tiêu hao tu vi của tu sĩ, đến khi thần hồn tan biến không?” Đây cũng là điều y mãi canh cánh trong lòng, là lý do vô luận thế nào y cũng không hy vọng hóa thân của Thiên Cù Tử có bất kỳ liên hệ gì với Húc Họa.
Húc Họa vẫn không ngẩng đầu lên: “Ta biết chứ. Nhưng khi đó ta cho rằng, muốn chàng vào Nhược Thủy còn phải tốn nhiều sức lực hơn, ai ngờ… Nếu như chàng là người chỉ nghĩ cho bản thân giống Thủy tông chủ thì đỡ rồi, bây giờ chắc ta đã dễ xử hơn.”
Thủy Không Tú giật mình, Húc Họa đứng lên, thong thả đi tới gần y, “Thỉnh thoảng có phải ngươi sẽ nghĩ rằng, nếu như Thủy Tả Ý không đối xử với ngươi tốt như vậy mà chỉ để lại sự ghê tởm đáng hận thù, mọi thứ sẽ hoàn hảo hơn?”
Thủy Không Tú không trả đáp lại, đương nhiên y từng nghĩ thế. Nếu thật sự được như vậy, chắc hẳn y hôm nay đã khác. Con người có một mối hận để theo đuổi, ước muốn luôn đơn giản hơn nhiều.
Y im lặng, Húc Họa cũng không hỏi dồn. Thiếu niên trước đây tay cầm thánh kiếm, mặc kệ thần hồn có khả năng tan biến vẫn liều lĩnh tìm kiếm ánh sáng cho con đường trước mặt, nhiều năm sau đó quay đầu ngẫm lại, mới phát hiện người cũ đã thành mây khói, trước mắt chẳng còn lại gì.
Húc Họa nói khẽ: “Thật may, Thủy Không Tú, may mà ta không giống ngươi.”
Thủy Không Tú đứng dậy rời khỏi Họa Thành, Húc Họa cũng đứng dậy, không chút chậm trễ chạy thẳng đến Hướng gia bảo.
Hướng gia bảo, Hướng Tiêu Qua hiếm khi không có ở lò kiếm, ông đang ngồi trong thư phòng, trước mặt chất đống các loại bản vẽ. Lúc Húc Họa xông vào, ông không buồn động cả mí mắt, hiển nhiên đã sớm tê liệt trước sự vô lễ của nàng rồi.
Húc Họa nói: “Phụ thân, nữ nhi lại tới đây!” Không hề có chút tự giác mình là khách không mời mà tới.
Hướng Tiêu Qua dường như không hề tò mò với dụng ý đến của nàng, chỉ hỏi: “Con của Thiên Cù Tử giờ đang ở đâu?”
Ông vốn cho rằng đồ lười nhác như Húc Họa nhất định đã đứa trẻ đến núi Dung Thiên, có khả năng nhất là giao cho Tái Sương Quy nuôi dưỡng. Nhưng vô luận thế nào, ông vẫn phải hỏi một câu cho rõ.
Húc Họa nhướng mày, “Đứa trẻ? Đang ở Họa Thành! Sớm biết phụ thân đại nhân muốn gặp thì đã ôm tới cho người nhìn rồi!”
Hướng Tiêu Qua yên lòng được một chút, thái độ đối với nàng cũng hòa nhã hơn… Rốt cuộc còn biết con mình mình phải nuôi, chưa tới mức hết thuốc chữa. Ông hỏi tiếp: “Tên nó là gì?”
Hơ… Húc Họa phất phất tay, “Biết có con là được rồi, không cần để ý tới mấy tiểu tiết đó. Phụ thân đại nhân, hôm nay con gái tới đây là có chuyện muốn nhờ.”
Hướng Tiêu Qua nhíu mày, “Nói.”
Húc Họa tiến tới, “Bây giờ thần thức ta đã trở thành Họa Thành, chúng ta có thể nghĩ cách dùng thánh kiếm hay thứ gì đó tương tự trấn áp Nhược Thủy, giúp Thiên Cù Tử thoát ra.”
Hướng Tiêu Qua yên lòng hơn chút nữa, rốt cuộc nha đầu này cũng còn nhớ rằng Thiên Cù Tử đang ở trong Nhược Thủy. Ông nói: “Ta có nghĩ tới, nhưng Nhược Thủy cần vật sống trấn giữ, nếu không có thần thức của ngươi, thánh kiếm hết linh thì còn tính là vật sống sao?”
Nghe vậy Húc Họa hơi phiền não, Hướng Tiêu Qua bỗng nói: “Mấy ngày qua vi phụ vẫn luôn tra cứu pháp trận của cửa sông Nhược Thủy, có nghĩ ra một cách, nhưng khá nguy hiểm.”
Húc Họa chớp chớp mắt, Hướng Tiêu Qua tiếp lời: “Họa Thành đã hòa thành một thể với ngươi, nếu như luyện hóa cả tòa thành trì rồi đưa vào trong pháp trận, không chừng có thể được.” Dứt lời, tựa như sợ Húc Họa phản đối, ông vội bổ sung: “Thập Vạn Đại Sơn dồi dào linh khí, sơn thủy trong Họa Thành đều có thể hấp thu nhiều linh khí hơn. Mặt khác, có thể dùng pháp trận duy trì giúp linh khí tuần hoàn liên tục, sau đó, thần mộc Bất Hủ có thể xuyên qua pháp trận, trở thành cầu nối liên lạc với thế giới bên ngoài.”
Hướng Tiêu Qua trải một bản vẽ ra, trên đó là địa đồ của cửa sông Nhược Thủy và Họa Thành. Ông chỉ vào nơi hai pháp trận giao thoa, nói: “Chúng ta chỉ cần chuyển trận tâm ra ngoài pháp trận, bảo đảm cung cấp linh khí liên tục, như vậy thần mộc Bất Hủ có thể trở thành cửa ra vào của Họa Thành. Cho nên Ma khôi bên trong cũng không cần phải rời khỏi Họa Thành, sinh hoạt như bình thường.” Dứt lời ông ngẩng đầu lên nhìn Húc Họa, dường như đang chờ nàng cân nhắc.
Ai ngờ Húc Họa lập tức gật đầu, “Vậy thì cứ thử xem.” Giọng nàng cực kỳ quyết đoán, không chút do dự.
Hướng Tiêu Qua không khỏi ngạc nhiên, “Ngươi cứ thế tín nhiệm ta như vậy?”
Húc Họa nói: “Cũng không hẳn, thẳng thắn mà nói thì ta chẳng tin tí nào. Ta chỉ muốn Thiên Cù Tử ra ngoài sớm hơn một chút thôi.” Hướng Tiêu Qua khẽ nhướng mày, nàng cười nói tiếp: “Lúc trước ta cho rằng chỗ chán nhất là cửa sông Nhược Thủy, bây giờ mới phất hiện, thì ra nhân gian không có chàng mới là chán nhất.”
Trên mặt Hướng Tiêu Qua thoáng hiện ra vẻ xúc động, Húc Họa lại nói: “Hôm nay ta cùng Thủy Không Tú thân mật hàn huyên cả buổi, sau đó vẫn luôn tự hỏi, thời gian là gì?”
… Ngươi chắc chắn mình không hiểu lầm nghĩa của bốn chữ ‘thân mật hàn huyên’ chứ? Hướng Tiêu Qua hỏi: “Vậy ngươi đã nghĩ ra đáp án chưa? Thời gian là gì?”
Húc Họa mỉm cười, “Thời gian là lời dối lừa, nó che mắt ngươi, khiến ngươi cảm thấy mình yêu rất nhiều, mà đường còn rất dài, rất xa…”
Hướng Tiêu Qua giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng, lát sau nói: “Lúc luyện hóa thân thể, đau khổ là chuyện khó tránh khỏi, những điều này ngươi đều đã trải qua, vi phụ không cần dài dòng nhiều lời nữa. Nhưng lần này ngươi có thể tin tưởng vi phụ, ta tuyệt đối không có lòng hại ngươi, mà ngược lại còn chắc chắn sẽ dốc toàn lực bảo vệ ngươi được bình yên vô sự.”
Húc Họa bình thản như không, “Đau khổ thế nào, bổn tọa đều chịu được, phụ thân không cần lo lắng.”
Hướng Tiêu Qua bỗng nhiên cảm thấy thỏa mãn một cách hiểu, bèn nói: “Trở về chuẩn bị đi, mặc dù không thể cam đoan tuyệt đối không có bất kỳ sơ hở nào, nhưng vẫn nắm chắc được bảy phần.”
Húc Họa đứng dậy định đi, Hướng Tiêu Qua chợt bảo: “Đệ đệ ngươi ở bên ngoài, lần trước còn hỏi thăm ngươi đấy. Nếu đã tới thì nói với nó một tiếng đi.”
Húc Họa ngạc nhiên, “Hở? Chẳng phải phụ thân cấm ta không được tới gần hắn trong vòng một trượng sao?”
Hướng Tiêu Qua hừ lạnh một tiếng, Húc Họa bước nhanh ra ngoài, vậy mà thật sự đi tìm Hướng Mang. Hướng Mang cũng hết sức bất ngờ, Húc Họa không trò chuyện nhiều, chỉ đưa tay vỗ vỗ vai hắn rồi đi.
Hướng mang đi vào thư phòng, thắc mắc: “Cha, Khôi thủ tới ạ? Ngài ấy đến lúc nào? Sao không nghe đệ tử thông bẩm nhỉ?”
Hướng Tiêu Qua nhìn đứa con trai khờ khạo này của mình, không khỏi thở dài, “Nha đầu đó cũng không tính là người ngoài, ra vào vốn dĩ không cần thông bẩm. Hướng Mang, vi phụ lại phải luyện một món thánh khí, lần này con tới giúp một tay.”
Hướng Mang kinh ngạc đến ngây người, xưa nay phụ thân rèn pháp bảo chưa bao giờ cho phép hắn nhúng tay vào cả. Hắn không nhịn được hỏi lại: “Phụ thân, chẳng phải người nói không muốn con theo trường phái Khí tông sao?”
Hướng Tiêu Qua nói: “Khí tu tu luyện quá dựa dẫm vào ngoại vật, mặc dù tiến triển thần tốc, nhưng cũng rất dễ rơi vào cảnh mãi giẫm chân tại chỗ. Vi phụ từng cho rằng, kim khí bất luận được tinh luyện thế nào, mặc kệ hao tốn bao nhiêu tâm huyết, thì công cụ vẫn là công cụ, vẫn là vật chết trời sinh, vô tình vô nghĩa. Thế nhưng, hôm nay mới biết rằng ta đã sai rồi. Đừng hỏi nhiều nữa, đến đây đi.”
_________oOo_________
Ở Họa Thành, Húc Họa triệu tập toàn bộ nhóm Thái Sử Trường Lệnh lại, thông báo chuyện sắp luyện hóa Họa Thành.
Con tim nhỏ của Thái Sử Trường Lệnh hiển nhiên đập như trống chầu, lão nói ngay: “Nhất định phải luyện hóa Họa Thành sao? Ngộ nhỡ thất bại, ngài sẽ thế nào? Ma khôi sẽ ra sao?”
Húc Họa nói: “Họa Thành vốn là chân thân của ta, nếu như luyện hóa thất bại, ta sẽ dùng thánh kiếm chống đỡ, gánh chịu toàn bộ hậu quả. Tới lúc đó, Ma khôi trong thành đành giao hết cho ngươi chứ còn gì nữa. Chẳng phải ngươi luôn muốn thống lĩnh Họa Thành à? Chúc mừng nha, có cơ hội được toại nguyện rồi.”
Thái Sử Trường Lệnh trừng mắt lườm nàng, trước kia lão đương nhiên muốn thống lĩnh Họa Thành, nhưng giờ còn không phải vì lo lắng cho yêu nữ nhà ngươi sao?
Niệm quân hỏi: “Khôi thủ khăng khăng làm vậy, là vì muốn cứu Hề chưởng viện ra khỏi Nhược Thủy ư?”
Húc Họa nói: “Đó là lý do lớn nhất, ngoài ra còn một phần nhỏ là vì muốn giải quyết chuyện Nhược Thủy một cách triệt để. Mặc Dù Thiên Cù Tử có thể chống đỡ một thời gian, nhưng tu vi con người nói gì cũng không ngăn nổi bị pháp trận bào mòn. Trong khi đó Họa Thành lại khác, Họa Thành đầy đủ sơn thủy, mây gió sương khí không thiếu, có thể tự cung tự cấp linh khí, chưa kể chúng ta còn có một nguồn linh mạch, hoàn toàn có thể chịu đựng mức tiêu hao của pháp trận. Đương nhiên, quan trọng nhất là ta đã xem xét Thập Vạn Đại Sơn rất kỹ, nơi đó mây ngàn gió đỉnh, linh khí không hề thua kém so với núi Dung Thiên. Dời đến đó đối với tộc Ma khôi mà nói thì chỉ có ích không có hại.”
Những lời này cho thấy nàng đã cân nhắc chu toàn rồi. Mấy người Thái Sử Trường Lệnh không còn biết nói gì thêm. Sau đó Húc Họa lại bảo: “Đương nhiên luyện hóa sẽ khó tránh khỏi chút xác suất xảy ra vấn đề. Nếu như Ma khôi Họa Thành giảm mạnh, hoặc là luyện hóa thất bại, bổn tọa chỉ có thể dùng chân thân thánh kiếm trở về Nhược Thủy, y theo hẹn ước đã lập với Sắc Vô Phi, vĩnh viễn không thể trở lại nhân gian. Cho nên, ngộ nhỡ có vấn đề gì, vị trí Khôi thủ sẽ do Vân Kiểu kế nhiệm.”
Thái Sử Trường Lệnh lập tức nói: “Khôi thủ chỉ có do Ma khôi thuần huyết đảm nhiệm.”
Húc Họa liếc nhìn lão, rồi nói: “Ngươi tốt nhất nên làm theo sắp xếp của bổn tọa, thằng bé này đủ trí lực đảm đương trọng trách.”
Thái Sử Trường Lệnh hừ một tiếng, “Ngươi tốt nhất nên nguyên hình nguyên viện quay lại thì hơn.”
Húc Họa phất tay, “Tất nhiên.”
Bấy giờ tiểu ác ma đứng một bên mới mở miệng: “ Sư tôn yên tâm, nếu như người bị nhốt trong Nhược Thủy, đồ nhi sẽ tới phá núi cứu người.”
Cảm ơn ngươi nhé! Húc Họa lườm nó, “Không muốn kế thừa tam quân Ma khôi à?”
“Ừ ha!” Tiểu ác ma gãi gãi đầu, “Vậy đồ nhi kế thừa Niệm thúc thúc trước rồi tới cứu người sau.”
… Quả nhiên là thằng con có hiếu.
Niệm quân lần đầu tiên trong đời thành khẩn căn dặn: “Khôi thủ nhất định phải bình an trở về.”
Hề Vân Thanh ôm nhóc gai tôm, đến thời khắc cuối cùng mà Húc Họa vẫn không nhớ đặt cho thằng bé một cái tên.
Trên Thập Vạn Đại Sơn, bốn người Thủy Không Tú, Hướng Tiêu Qua, Cửu Trản Đăng và Điển Xuân Y tập hợp lại. Luyện hóa tốt nhất là do Trận tu và Khí tu phối hợp, mà bốn người bọn họ đã là nhân tài kiệt xuất nhất Huyền môn bây giờ rồi. Nếu bốn người này phối hợp mà còn luyện hóa Họa Thành thất bại, vậy chỉ có thể trách ý trời.
Thiên Cù Tử vẫn không yên lòng, “Luyện hóa thành trì một phương, hơn nữa còn là thành trì đã kết hợp với cao thủ đã hóa thần, xưa nay chưa từng có ai thử qua. Các người không thấy làm vậy hơi nóng vội ư? Ít nhất cũng phải thử nghiệm một hai lần xem xét mức độ khả thi đã. Huống hồ, quá trình luyện hóa nhất định đau đớn tột cùng…”
Chàng mới nói được một nửa liền bị Hướng Tiêu Qua ngắt lời: “Ta biết ngươi quan tâm Húc Họa, nhưng nếu nha đầu kia không tình nguyện, ta vốn dĩ sẽ không nghĩ ra được ý tưởng táo bạo như vậy. Thiên Cù Tử, chuyện đã đến nước này, ta phải thừa nhận mắt nhìn của ngươi đúng; nhưng ngươi hẳn cũng nên có chút lòng tin với nha đầu kia.”
Thiên Cù Tử kinh ngạc, Thủy Không Tú đang cùng Điển Xuân Y kiểm tra pháp trận, nghe vậy bèn nói: “Thiên Cù Tử, cô ta đang dự định hồi sinh Thủy Tả Ý để kết nghĩa kim lan rồi giao lưu trao đổi một phen.”
“Cái gì?!” Thiên Cù Tử thất thanh kêu lên, nói không sợ hãi là không thể nào. Đàm Yên là người thế nào, tất cả đều rõ hơn ban ngày. Hóng hớt nghe cho vui rất thú vị, nhưng thật sự liên kết tới người yêu mình thì thật sự khủng b0 vô cùng. Thiên Cù Tử thấy da đầu như sắp nứt ra, “Chuyện này… sao lại thành như thế?!”
Đám người nín cười, vẫn là Hướng Tiêu Qua thấy tâm trạng chàng hỗn loạn, bèn lên tiếng nói: “Chớ nghe y bịa chuyện, thần thức của Thủy Tả Ý đã tan biến từ lâu, thân thể của thành tro bụi rồi, cho dù Húc Họa có năng lực thông thiên thì hồi sinh cô ta kiểu gì?”
Nghe vậy Thiên Cù Tử mới hơi yên lòng. Thực ra chàng đều biết những chi tiết này, chỉ là nhất thời quá quan tâm nên bị hoảng loạn. Lúc ấy Đàm Yên ở Tiên tông Cửu Uyên thật sự nổi danh đình đám, nếu Húc Họa bắt tay với cô ta, trời mới biết hai người họ sẽ nghĩ ra trò gì.
Tất cả đều cố nhịn cười, Điển Xuân Ý và Cửu Trản Đăng liếc mắt nhìn nhau. Chờ Thủy Không Tú đi kiểm tra chỗ khác của pháp trận, Cửu Trản Đăng mới thầm thì: “Tông chủ vậy mà có thể trêu chọc Thiên Cù Tử.”
Điển Xuân Y cũng nhỏ giọng nói: “Ngài ấy mà cũng biết nói đùa, uống nhầm thuốc rồi sao?” Tiên tông Cửu Uyên từ trên xuống dưới, nào có ai từng thấy tông chủ đùa bỡn người khác bao giờ?
Hướng Tiêu Qua mỉm cười nói: “Vết thương trên người khá hơn, tính tình đương nhiên cũng sẽ tốt hơn theo.”
Thiên Cù Tử hỏi: “Xát thêm muối là có thể giúp vết thương cũ khá hơn ư?”
Hướng Tiêu Qua trừng mắt lườm chàng, “Từ khi ở cùng nha đầu kia, ngươi trở nên thất đức hơn nhiều đấy.”
Giọng điệu ông hệt như đang dạy dỗ con trai, Thiên Cù Tử cười khẽ, “Y bắt hóa thân của ta kết thân với cháu ngoại y thì không thất đức sao?”
Được rồi, cãi không lại thì nên ngậm miệng. Hướng Tiêu Qua hừ một tiếng, Thiên Cù Tử lại buồn bã nói thêm: “Phụ thân rõ ràng biết hết thảy mà vẫn ngồi yên một nhìn cũng không được xem là thất đức?”
Lời lẽ chất vấn, nhưng hai tiếng ‘phụ thân’ này lại khiến người khác thấy lòng ấm áp.
Hướng Tiêu Qua không để ý tới chàng nữa… Trong lòng lại thầm nói: bởi vì khi đó ta không quá tin tưởng mắt nhìn của ngươi.