Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 60



Lúc Đào Khê bước vào trong phòng, Phương Tổ Thanh trên giường bệnh và Diệp Ngọc Vinh ngồi bên cạnh đều nhìn cậu. Khoảnh khắc ánh mắt của hai ông bà cụ chạm vào cậu, dường như cậu cảm thấy một sự rung động khẽ khàng, đôi mắt mang theo những cảm xúc nặng nề ấy bỗng khiến cậu không được tự nhiên. Trong giây lát, cậu nghẹn lời, cứ đứng yên một chỗ không biết nên xưng hô thế nào hay nói gì. May mà Dương Tranh Minh ở bên cạnh đã giúp cầm lấy giỏ hoa quả trong tay cậu rồi đặt lên đầu giường, bảo Phương Tổ Thanh: “Là Đào Khê mua cho ba ạ.”

Diệp Ngọc Vinh vội vàng đứng lên, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Đào Khê, đôi mắt bà đã đỏ hoe. Bà cụ bước đến gần Đào Khê hai bước nhưng lại không dám đi tới trước mặt cậu mà chỉ vẫy tay với cậu, cất giọng dịu dàng: “Cháu à, tới đây ngồi đi.”

Phương Tổ Thanh mặc bộ quần áo của bệnh nhân, trên mu bàn tay vẫn còn cắm kim truyền dịch, gương mặt già nua mang theo dấu vết của bệnh tật, cả người dường như già hẳn đi chỉ sau một đêm. Lúc nhìn thấy Đào Khê bước vào, bàn tay đang cắm kim cứ run lên không ngừng. Đào Khê bước tới bên cái ghế bên giường bệnh và ngồi xuống trước ánh mắt của ba người. 

Dương Tranh Minh lấy thêm một chiếc ghế nữa tới, muốn dìu Diệp Ngọc Vinh ngồi xuống nhưng bà không ngồi mà quay lưng lại, nâng mu bàn tay khẽ lau nước mắt, sau đó rót một cốc nước ấm đưa cho Đào Khê và ân cần hỏi cậu đã ăn sáng chưa, có cảm thấy đói hay không. Giống như lúc ở trong phòng họp ngày hôm qua, Đào Khê vươn hai tay nhận lấy cốc nước, khẽ nói cảm ơn. Cậu có thể cảm nhận được sự ân cần mà dè dặt của hai ông bà, cũng cảm nhận được sự hổ thẹn sâu sắc và nặng nề đằng sau ấy. Cậu đáp lại từng câu nói và từng hành động của họ, bởi vì dường như chỉ cần cậu thể hiện ra một chút kháng cự và chống đối thì e rằng Diệp Ngọc Vinh sẽ buồn bã mà rơi lệ mất. Cậu cầm lấy ly nước ấm mà Diệp Ngọc Vinh rót cho mình, cúi đầu uống một ngụm.

Cuối cùng Diệp Ngọc Vinh cũng ngồi xuống bên cạnh cậu. Ánh mắt hai ông bà rơi trên người cậu, Đào Khê cảm thấy cái nhìn đó như mang theo sức nặng vậy, cậu cuộn tròn ngón tay, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì. Rõ ràng là người thân ruột thịt, ấy thế mà cũng như những người xa lạ.

Bầu không khí gượng gạo này duy trì được tầm mười giây thì Phùng Tổ Thanh cất tiếng nói chuyện. Ông cụ nói có vẻ hơi mất sức, nhưng vẫn cố gắng hắng giọng, hỏi thăm Đào Khê như bao phụ huynh khác: “Cháu đã xin phép thầy cô ở trường cho nghỉ chưa?”

Đào Khê gật đầu đáp: “Cháu xin rồi ạ.”

Hai ông bà nhìn kỹ cậu bé mười bảy tuổi trước mặt, đôi mắt ấy thực sự rất giống với cô con gái của họ. Lúc nhìn thấy cặp mắt này ở phòng họp ngày hôm qua, bọn họ còn cảm thấy có chút kinh hãi nhưng giờ phút này họ lại thấy trái tim tràn đầy sự đau khổ không thể kể xiết. Diệp Ngọc Vinh dời mắt, bà lấy khăn tay ra lau khóe mi rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Đào Khê. Cậu không phản kháng, chỉ rũ mắt xuống.

Diệp Ngọc Vinh cúi đầu nhìn tay của Đào Khê, khóe mắt dần đỏ hoe. Đôi bàn tay thon gọn này giống hệt với con gái bà, là đôi tay sinh ra để cầm cọ vẽ chứ không nên phải chịu đựng bất cứ sự cay đắng vất vả nào. Bà không dám tưởng tượng mười bảy năm qua cháu ngoại của mình đã phải trải qua cuộc sống như thế nào. Sau một khoảng lặng dài đằng đẵng, Đào Khê nghe thấy giọng nói run rẩy của bà ngoại mình: “Cháu à, những năm qua, những năm qua cháu đã phải chịu ấm ức rồi.”

Còn chưa nói dứt lời, những giọt nước mắt khẽ lăn xuống từ đôi mắt ảm đạm của bà, rơi trên mu bàn tay của Đào Khê. Đào Khê khẽ co rúm lại như thể bị bỏng, khóe mắt cũng hơi cay cay. Cuối cùng cậu chỉ im lặng lắc đầu.

“Người nhà kia, họ đối xử tốt với cháu chứ?” Diệp Ngọc Vinh không kìm được mà hỏi điều mình thắc mắc nhất, ánh mắt bà thiết tha nhìn cậu, giọng nói còn mang theo cả sự mong đợi. Phùng Tổ Thanh ngồi trên giường bệnh cũng hướng ánh mắt nặng nề của mình lên gương mặt của Đào Khê, trong lòng cũng thầm hỏi câu tương tự.

Đào Khê không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào. Cuộc sống mười bảy năm qua dường như chỉ thoáng qua trong tâm trí cậu. Quá nhiều cảm xúc chồng chất ứ đọng lại, chúng đè nén lên yết hầu và lưỡi của cậu, cuối cùng cậu chỉ nói: “Cháu vẫn luôn sống rất tốt.”

Nhưng dường như câu trả lời này lại không thể an ủi được hai ông bà. Bọn họ im lặng, Dương Tranh Minh đứng bên cạnh cũng không nói gì. Tối hôm qua họ đã nghe Tô Vận kể rất nhiều chuyện về Đào Khê, họ còn không kịp ngạc nhiên tại sao thư ký nhà họ Lâm lại biết nhiều chuyện như vậy. Bọn họ biết gia đình kia nghèo khó đến mức nào, ba nuôi đi làm thuê bên ngoài quanh năm, có một cô em gái mắc bệnh, biết rằng thành tích của Đào Khê rất tốt, còn thi được hạng cao nhất toàn huyện, nhờ vào dự án giúp đỡ của nhà họ Lâm mới có thể tới học tại Nhất Trung Văn Hoa, và cũng biết cậu thừa hưởng năng khiếu hội họa của mẹ, mặc dù đã để lỡ mất rất nhiều năm nhưng vẫn có thể lọt vào vòng trong của cuộc thi hàng đầu cả nước.

Một đứa trẻ muốn có một cuộc sống tốt đẹp thì không thể thiếu công nâng đỡ của bậc cha mẹ. Đứa trẻ của bọn họ đã bước đi trên con đường gập ghềnh nhất trên đời và trở thành một người xuất sắc. Nhưng con đường này lẽ ra phải là một con đường bằng phẳng và êm ả. Cậu bé đã bước đi một mình trên con đường này suốt mười bảy năm, băng đèo vượt suối, trải qua bao khó khăn gian khổ mới có thể về tới nhà nhưng bọn họ lại chỉ đứng đó chứng kiến đứa trẻ mà họ nuôi lớn suýt chút nữa đã phá hủy đi tương lai và triển vọng của cậu bé ấy. Thậm chí, bọn còn còn dùng những suy nghĩ tính toán của người lớn mà muốn ép cậu ký vào “Đơn thông cảm”, những điều khoản đền bù mà họ cho là đầy chân thành giờ trở nên thật đáng mỉa mai làm sao. Đó là những thứ mà đáng lẽ cậu phải có ngay từ khi sinh ra, nay lại bị họ dùng như một điều kiện để ép buộc cậu thỏa hiệp. Quá đỗi sai lầm và đáng hận. Bọn họ hận Quách Bình vô cùng, và cũng hận chính bản thân mình không kém.

Hôm nay, đứa bé ấy vẫn bằng lòng đến hỏi thăm bọn họ, nói với bọn họ rằng bản thân cậu sống rất tốt. Diệp Ngọc Vinh ngoảnh mặt đi, không đành lòng hỏi thêm, gương mặt già nua nhăn nheo của Phùng Tổ Thanh trở nên xanh xao, đôi mắt đục ngầu mang theo niềm bi thương cùng sự hối hận. Ông cụ run rẩy duỗi bàn tay cắm kim truyền dịch về phía Đào Khê. Đào Khê do dự giây lát rồi nắm lấy bàn tay của Phùng Tổ Thanh, nghe thấy ông cụ tóc hoa râm trước mặt nói bằng giọng khàn khàn.

“Cháu à, ông ngoại xin lỗi cháu. Cháu có thể trách ông, hận ông. Là ông có lỗi với con gái mình, có lỗi với cháu mình. Ông đã hứa với con bé sẽ nuôi dạy con trai nó thật tốt, để thằng bé lớn lên thật khỏe mạnh và hạnh phúc. Nhưng ông lại để thằng bé chịu khổ sở một mình bên ngoài nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới về được đến cửa nhà mà vẫn bị ông già này làm cho tủi thân oan ức…”

Ông cụ nói được một nửa thì rơi lệ. Ngoại trừ cái chết của con gái mình, vị giáo sư trước nay luôn nghiêm túc cẩn trọng này chưa từng khóc đau đớn như vậy. Ông cụ nắm chặt tay Đào Khê, khom lưng xuống như thể muốn xin lỗi. Đào Khê cảm nhận được sự run rẩy khó lòng kìm nén của bàn tay già nua kia, sự hổ thẹn đè nặng và bao vây lấy cậu mà chẳng chừa chút kẽ hở rồi làm cậu cảm thấy lồng ngực quá đỗi ngột ngạt, đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh nói với ông cụ: “Ông không có lỗi với cháu, cháu sẽ không trách móc hay oán hận ông. Thật đó, những năm ấy con sống rất tốt.”

Nhưng tâm trạng hai ông bà vẫn rất kích động. Diệp Ngọc Vinh không kìm nén được nữa, bà thử vươn tay ra kéo chàng trai trước mặt vào lòng. Đào Khê không kháng cự, cứng ngắc ngả người vào vòng tay của Diệp Ngọc Vinh. Từ trước đến nay cậu chưa từng được bà nội ôm. Lúc này cậu giống như một đứa trẻ con lần đầu tiên được người lớn ôm vào lòng, chân tay luống cuống không biết nên làm sao. Diệp Ngọc Vinh nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cứng đờ của cậu, giống như lúc bà nội ôm em gái Đào Lạc trước kia vậy.

Cậu nghe thấy tiếng bà ngoại khóc lóc nói với mình: “Xin lỗi cháu, là bà ngoại không tốt, bà đã không đưa cháu mình về nhà sớm hơn. Cháu bà muốn về nhà, bà cũng không biết, để mặc thằng bé ở bên ngoài một mình lâu như vậy…”

Hầu kết Đào Khê cuộn lên xuống, cậu ngắm chặt hai mắt, những giọt lệ chan chứa trong hốc mắt lặng lẽ thấm đẫm vai áo bà ngoại. Dương Tranh Minh nhìn hai người già cùng một đứa trẻ trước mặt mình, đôi mắt đỏ hoe từ lâu giờ cũng rơi nước mắt.

Một đời người có bao nhiêu cái mười bảy năm, liệu những tháng năm còn lại của ông bà cụ có thể thêm được một lần mười bảy năm nữa không? Số phận đã trêu đùa ta tàn nhẫn như vậy, mà cuối cùng, những năm tháng đó sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ quay trở lại nữa.

Đào Khê không biết bà ngoại ôm cậu khóc bao lâu, cuối cùng cậu và Dương Tranh Minh cùng trấn an hai ông bà. Diệp Ngọc Vinh lau đi dòng lệ rồi lại nắm tay cậu hỏi rất nhiều điều, hỏi về chuyện hồi nhỏ của cậu, cậu có bị ốm lần nào không, có ăn ngon không, rồi ở trường có bị bắt nạt không… Thực ra những điều trong quá khứ này chẳng có ý nghĩa gì để nhớ lại. Đào Khê chọn ra chũng câu chuyện bình thường rồi trả lời đơn giản cho họ nghe.

Bọn họ không nhắc đến Quách Bình, cũng không đề cập tới Dương Đa Lạc. Người đầu tiên khiến bọn họ hận thấu xương tủy, mà người thứ hai lại là đứa trẻ do chính họ nuôi dưỡng, trong lòng bọn họ rối như tơ vò, không biết nên làm thế nào mới phải. Đào Khê nhận thấy được sự lảng tránh của hai ông bà, không nói gì. Cậu nói chuyện với hai người một lúc, nhìn sắc mặt mệt mỏi của Phùng Tổ Thanh thì định xin phép ra về. Lúc cậu vừa đứng lên thì bỗng nghe thấy tiếng cửa mở. Cậu quay người lại, thấy Dương Đa Lạc đang đứng ở ngoài cửa, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Dương Đa Lạc nhìn chằm chằm Đào Khê hai giây, sau đó chần chừ lướt ánh mắt qua ba người còn lại trong phòng bệnh, gương mặt cậu ta không chút biểu cảm. Ngay giây tiếp theo liền xoay người nhấc chân rời đi.

“Dương Đa Lạc!” Phùng Tổ Thanh ngồi trên giường bệnh nghiêm giọng gọi, hét xong thì cổ họng vang lên những tiếng ho dữ dội.

Lưng Dương Đa Lạc cứng đờ, cậu ta dừng bước nhưng cũng không quay đầu. Diệp Ngọc Vinh định bước tới kéo Dương Đa Lạc lại, thấy Phùng Tổ Thanh ho khan thì chỉ đành chạy tới khom người vuốt lưng cho ông cụ. Dương Tranh Minh sải bước tới trước mặt Dương Đa Lạc, nắm lấy cánh tay của cậu ta, lạnh lùng nói: “Con còn định trốn tránh đến bao giờ?”

Ông ta vốn muốn hỏi Dương Đa Lạc định trốn tránh không nhận sai đến bao giờ, mà cậu ta thì lại hiểu thành một ý khác. Cậu ta giãy mạnh khỏi tay Dương Tranh Minh, nhìn ông ta rồi cười khẩy: “Không phải con đẻ của ông ở đây rồi sao? Hay là ông muốn tổ chức lễ nhận người thân nữa nên gọi tôi lại trao lại thân phận cho cậu ta?”

Sắc mặt Dương Tranh Minh khó coi vô cùng. Hôm qua, khó khăn lắm ông ta mới liên lạc được với Dương Đa Lạc, chỉ nói chuyện Phùng Tổ Thanh bị bệnh nên bảo cậu ta tới bệnh viện nhưng cậu ta từ chối. Ông ta không ngờ rằng hôm nay Dương Đa Lạc lại đến, lại còn gặp phải Đào Khê cũng đang ở đây. 

Ông ta cố gắng kìm nén cơn giận, trầm giọng nói với Dương Đa Lạc: “Trước tiên chúng ta không nói về chuyện này, chỉ nói tới “chuyện tốt” mà con làm thôi. Vu khống Đào Khê ăn cắp tranh, suýt chút nữa hủy đi tư cách dự thi của người ta, chỉ chuyện này thôi lẽ nào không đáng để con nói xin lỗi với cậu ấy sao?!”

Cuối cùng Phùng Tổ Thanh cũng dứt được cơn ho. Sau nỗi bi thương, ông cụ lại cảm thấy phẫn nộ không thôi, sắc mặt tái xanh bất thường, ngón tay ông run rẩy chỉ vào Dương Đa Lạc quát: “Cháu còn không mau tới đây nhận sai đi?!”

Ông cụ thực sự rất tức giận, ông nhận ra rằng dường như Dương Đa Lạc đã sớm biết về thân phận của Đào Khê. Ông từng không thể hiểu vì sao Dương Đa Lạc lại hãm hại một bạn học không liên quan gì đến mình như vậy, giờ mọi chuyện đã rõ ràng, điều này càng khiến ông phẫn nộ hơn. Đối mặt với người ông luôn yêu thương mình từ khi còn nhỏ, Dương Đa Lạc không thể thốt ra câu mỉa mai, cậu ta cắn chặt môi, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào sàn nhà nhưng vẫn không nhúc nhích.

Cuối cùng Diệp Ngọc Vinh cũng không đành lòng, bà đau xót khuyên nhủ: “Lạc Lạc, làm chuyện sai thì phải biết ăn năn nhận sai, cháu đã mắc phải lỗi lớn như vậy thì nên chân thành xin lỗi Đào Khê mới đúng.”

Đào Khê đứng trong phòng bệnh, thờ ơ nhìn một màn kịch khôi hài này. Cậu sờ điện thoại trong túi, hối hận vì đã không rời đi sớm hơn. Dương Tranh Minh trầm mặt xuống không nói gì, Diệp Ngọc Vinh vẫn cố gắng thuyết phục. Khoảng ba phút sau, Dương Đa Lạc cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Đào Khê, từ từ bước về phía cậu, đứng cách cậu có một bước chân. Ánh mắt Đào Khê bình tĩnh nhìn gương mặt tái nhợt phía trước. Trước đây cậu đã từng không dám nhìn người này, tựa như chỉ cần nhìn kỹ thêm một giây thôi thì cậu sẽ không thể nào che giấu được sự ghen ghét cùng không cam lòng trong mắt của bản thân. Còn giờ phút này, cậu nhìn vào đôi mắt giống hệt Quách Bình kia, nó giống cậu của trước kia, tràn ngập phẫn hận và căm hờn.

“Mày cố ý làm vậy, có đúng không?” Đôi môi tái nhợt của Dương Đa Lạc khẽ mấp máy, giọng nói không quá lớn nhưng đủ để tất cả mọi người có thể nghe thấy.

Đào Khê cau mày, không nói gì mà chỉ nhìn Dương Đa Lạc, ánh mắt lạnh lùng.

“Dương Đa Lạc!” Dường như Phùng Tổ Thanh vô cùng đau lòng, ông không ngờ rằng Dương Đa Lạc vẫn khăng khăng không chịu tỉnh ngộ như vậy, Diệp Ngọc Vinh cũng sốt ruột đến mức thở dài không ngừng.

Dù sao thằng bé cũng là đứa trẻ mà bọn họ nuôi nấng từ bé đến lớn, dù có thất vọng và tức giận đến đâu thì tình cảm suốt mười bảy năm cũng không thể biết mất trong một sớm một chiều. Họ không muốn làm tổn thương Dương Đa Lạc, cũng không muốn thằng bé sai càng thêm sai, đến nỗi chẳng thể thỏa hiệp mâu thuẫn với Đào Khê. Cuối cùng, bọn họ không còn lập trường để bảo vệ Dương Đa Lạc nữa.

Dương Đa Lạc làm ngơ trước những lời nhắc nhở lo lắng của hai ông bà, cậu ta như nhớ lại điều gì đó, nhìn chằm chằm vào Đào Khê, nói với giọng chắc chắn: “Mày đã biết từ lâu rồi. Từ lúc tới Nhất Trung Văn Hoa, ngày đầu tiên gặp tao mày đã biết rồi.”

Cậu ta hơi ngừng lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười, nói tiếp: “Mày cố ý lấy lòng Lâm Khâm Hòa, cố ý tiếp cận Dương Tranh Minh, cố ý làm trò trước mặt tao. Mày đề cập với mẹ La chuyện muốn tham gia cuộc thi Mỹ thuật, chuyện mày là học trò của Kiều Hạc Niên, bởi vì mày biết những điều này sẽ khiến tao kích động. Mày cố ý vẽ tranh dự thi trước mặt Từ Tử Kỳ trong ký túc xá, bởi vì tối hôm đó mày đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tao và Quan Phàm Vận, có đúng vậy không?!”

Dương Đa Lạc càng nói càng nhanh, nói xong những lời cuối cùng, lồng ngực cậu ta phập phồng mãnh liệt, ánh mắt như đâm xuyên qua cơ thể Đào Khê, muốn khoét da xẻo thịt cậu vậy.

“Con đang nói bậy bạ gì vậy!” Gân xanh trên trán Dương Tranh Minh nảy lên, không nhịn được mà bước tới nắm lấy cánh tay Dương Đa Lạc kéo về sau nhưng lại bị cậu ta giãy ra lần nữa.

Dương Đa Lạc vẫn nhìn Đào Khê đăm đăm, hai máu đỏ ngầu, điên cuồng nói tiếp: “Mày đến đây lâu như vậy, có bao nhiêu cơ hội trước mắt mày nhưng mày vẫn không chịu nói ra, bởi vì mày không cam lòng! Mày sợ cho dù bọn họ có nhận lại mày cũng sẽ không đuổi tao đi, vì vậy mày tính kế trả thù tao, phải vậy không?!”

Phùng Tổ Thanh nghe những lời nói xằng nói bậy này thì tức tới mức ho dữ dội. Diệp Ngọc Vinh vừa giận vừa sốt ruột, từ trước tới nay bà cụ chưa bao giờ nói một lời nào nặng nề với Dương Đa Lạc, nhưng giây phút này cũng không nén nổi sự thất vọng tràn trề mà trách mắng:

“Lạc Lac! Từ nhỏ ông bà đâu có dạy cháu như vậy, cháu làm chuyện sai trái tại sao còn muốn oán trách người khác? Không có ai ép cháu phải làm sai cả!”

Nhưng Dương Đa Lạc vốn chẳng nghe lọt tai, cậu ta tin rằng Đào Khê cố ý muốn trả đũa mình, nhìn chòng chọc vào Đào Khê không hề có ý muốn nhún nhường, như thể đang bắt Đào Khê phải thừa nhận chuyện đó. Nhưng từ đầu đến cuối Đào Khê vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, cậu phớt lờ những câu hỏi lặp đi lặp lại của Dương Đa Lạc, chỉ bảo: “Dương Đa Lạc, cậu nên tới thăm mẹ ruột của mình.”

Đồng tử Dương Đa Lạc co rút lại như thể nghe thấy điều gì khiến cậu ta vô cùng chán ghét và sợ hãi, cậu ta cắn răng nói: “Là Đào Kiên bảo mày tới khuyên tao sao? Tao nói cho mày biết, bà ta có chết tao cũng không tới thăm!”

Đào Khê nhìn vẻ mặt như đang tránh rắn rết của Dương Đa Lạc, nhớ tới người đàn bà vẫn đang nằm trên giường bệnh đợi được nhìn thấy con đẻ của mình, trong lòng bỗng dâng lên nỗi xót xa vô lý: “Tôi chỉ cảm thấy không đáng thay cho mẹ cậu. Bà ta vì cậu mà cướp đi tên của tôi, để cậu lấy đi mười bảy năm cuộc đời tôi, nhưng cậu lại chỉ có thể sống một cách nực cười như vậy.”

“Tao nực cười lắm sao?” Dường như Dương Đa Lạc bị những lời này kích thích, cậu ta điên cuồng gào lên, “Mày tưởng tao muốn cái tên này, muốn cái loại cuộc sống như vậy lắm à?!”

Ánh mắt cậu ta lướt qua gương mặt của ba người còn lại, bỗng bật cười thành tiếng” “Vĩnh viễn trở thành một bóng hình để người ta tìm kiếm một người đã chết, tao đã chịu đựng quá đủ cuộc sống như này rồi!”

Ba người lớn nghe vậy thì thay đổi sắc mặt.

“Dương Đa Lạc, con có biết mình đang nói gì không!” Dương Tranh Minh cau chặt mày, lạnh lùng cắt ngang.

“Chẳng lẽ không phải sao?” Dương Đa Lạc nhìn Dương Tranh Minh, ánh mắt sắc bén, “Không phải các người đã sớm thất vọng vì tôi không giống bà ấy sao?”

Có vẻ như cậu ta đã kìm nén suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để bùng phát, tự cười một mình: “Đúng, tôi lớn lên không giống với bà ấy, tôi không biết vẽ, Kiều Hạc Niên không chịu nhận tôi làm học trò, nhưng tôi có thể làm được gì chứ? Tôi cũng đã cố gắng học rất lâu nhưng vẫn không học nổi. Ngoài miệng thì các người nói với tôi rằng không sao, không cần vội vã làm gì, trên trên mặt nào có che giấu được sự thất vọng về tôi chứ!”

Lồng ngực Dương Đa Lạc phập phồng mãnh liệt, đôi mắt đỏ au, khuôn mặt tái nhợt vương đầy nước mắt.

“Lạc Lạc, ông bà không hề…” Diệp Ngọc Vinh không thể tin được mà nhìn đứa trẻ bọn họ nuôi từ nhỏ đến lớn đang đứng trước mặt mình đây, bà không biết rằng thằng bé lại oán hận bọn họ đến như vậy.

Nhưng Dương Đa Lạc chưa trút hết nỗi uất ức của mình, cậu ta khóc đến nỗi gương mặt cũng hơi vặn vẹo: “Những người họ hàng cười nhạo sau lưng tôi, nói tôi không phải là con ruột, là do các người ôm nhầm về. Các người luôn nói rằng đây chỉ là lời nói đùa, đừng để trong lòng, nhưng có ai biết được là tôi đã sợ hãi lắm không!”

“Mỗi lần tới bệnh viện lấy máu tôi đều sợ, sợ các người âm thầm đi làm xét nghiệm huyết thống. Mỗi lần gặp phải ác mộng tôi đều mơ thấy bản thân mình là giả, các người tìm được con ruột về thì lập tức vứt bỏ tôi!” Dương Đa Lạc chỉ vào Đào Khê, nở một nụ cười khó coi, “Bây giờ thì Dương Đa Lạc thật đã quay về rồi, thỏa mong ước của mấy người rồi đấy, cũng chẳng cần phải tỏ ra thất vọng với tôi nữa, chuyện này không phải rất tốt đẹp sao?”

Hai ông bà nhìn Dương Đa Lạc với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt kinh ngạc, khẽ hé môi nhưng lại không biết nên nói gì. Dương Tranh Minh cau mày im lặng. Cuối cùng, những cảm xúc trong Diệp Ngọc Vinh vẫn là xót xa. Bà cầm một tờ khăn giấy muốn đi tới lau nước mắt cho Dương Đa Lạc nhưng bỗng nghe thấy Đào Khê nãy giờ luôn im lặng cất tiếng.

“Cậu đổ hết sai lầm lên đầu người khác, còn bản thân thì chẳng có tội lỗi gì. Dường như cả thế gian này đều có lỗi với cậu vậy, giờ cậu muốn bọn họ phải cảm thấy áy náy vì mình sao?”

Tiếng nghẹn ngào của Dương Đa Lạc ngừng lại.

Đào Khê lạnh lùng nhìn Dương Đa Lạc như thể đang nhìn một đứa trẻ con chỉ biết khóc ăn vạ, nhàn nhạt hỏi: “Mười năm qua, bọn họ đã đối xử với cậu như nào, trong lòng cậu biết rõ hơn ai hết. Cậu có dám nói với những người mà cậu gọi là ông, là bà suốt bao năm qua rằng họ đã có lỗi với cậu ở đâu không?”

Dương Đa Lạc cắn chặt môi không nói gì. Phùng Tổ Thanh thở dài, ngoảnh mặt đi lau nước mắt.  Những lời nói của Dương Đa Lạc thật sự đã khiến bọn họ đau lòng.

“Cậu và bọn họ có tình cảm nhiều năm như vậy, cho dù họ có biết cậu không phải là cháu ruột mình đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc cậu. Không phải là cậu không biết điều này, cậu chỉ là không thỏa mãn với nó, cậu không cam lòng để tôi mang đi dù chỉ một chút ít, có đúng không?”

Đào Khê nhìn thẳng vào Dương Đa Lạc, nhưng cậu ta vẫn im lặng chẳng nói năng gì.

Cậu chậm rãi tiến đến gần Dương Đa Lạc một bước, nhìn vẻ mặt phẫn hận không cam chịu của cậu ta, lạnh lùng nói: “Dương Đa Lạc, điều khiến bọn họ thất vọng không phải vì cậu không giống mẹ của tôi, mà vì bọn họ đã nuôi nấng cậu bằng cả trái tim, dành cho cậu rất nhiều sự yêu thương, nhưng đổi lại cậu chỉ học được sự ích kỷ và thù hận. Cậu nói tôi không cam lòng, nhưng cậu như này có gì đáng để tôi không cam lòng chứ?”

Dương Đa Lạc bỗng ngước mắt lên nhìn cậu. Đào Khê coi như không thấy sự phẫn uất trong ánh mắt Dương Đa Lạc, cậu cảm thấy vô cùng chán ngán với trò hề này rồi, chỉ chào tạm biệt hai ông bà một cách ngắn gọn rồi bước ra ngoài phòng bệnh. Mới đi chưa được bao lâu thì Dương Tranh Minh đuổi tới từ phía sau, nắm lấy cánh tay cậu nhưng rồi nhanh chóng buông ra.

Đào Khê dừng bước, nhìn Dương Tranh Minh, khách sáo hỏi: “Chú còn có chuyện gì sao?”

Dương Tranh Minh nhìn đôi mắt lạnh nhạt của Đào Khê, trong lòng có cảm giác phức tạp lẫn lộn, ông ta nói với cậu bằng giọng có chút lấy lòng: “Chuyển về nhà đi con, ông bà ngoại và ba đều hy vọng con có thể trở về, trong nhà đã sắp xếp phòng rồi.”

Trong phòng bệnh thoang thoáng vọng ra tiếng khóc, Đào Khê im lặng không trả lời.

Dương Tranh Minh thấy Đào Khê không nói gì thì nói thêm: “Nếu con ở không quen thì ba vẫn còn một căn nhà nữa. Con có ý kiến gì thì cứ nói với ba, con cảm thấy như nào là thoải mái thì hãy sắp xếp như thế. Chỉ cần con bằng lòng quay về ở.”

Đây là dự định ban đầu của bọn họ, đứa trẻ của họ không có lý do gì mà phải sống ở bên ngoài cả. Cứ để Đào Khê quay về Phương gia ở trước đã. Nếu Đào Khê không thể quên được thì Dương Tranh Minh sẽ để cậu sống trong căn nhà mà ông ta mới mua trước đó. Sau này, phần bất động sản đó đương nhiên sẽ thuộc về Đào Khê. Dương Tranh Minh mong Đào Khê có thể đồng ý, nhưng lại thấy tầm mắt cậu hướng về cuối hành lang. Giây phút đó, đôi mắt cậu bỗng lấp lánh như ánh sao đêm. Dương Tranh Minh cảm thấy hơi hoảng hốt, Phương Tuệ đã từng nhìn ông ta với đôi mắt sáng ngời như vậy.

“Cảm ơn, nhưng không cần phải phiền phức đến vậy.”

Dương Tranh Minh nghe Đào Khê nói vậy thì sững sờ. Đào Khê nói lời tạm biệt với ông ta rồi bước nhanh về phía bên kia hành lang.