Sáng sớm ngày đầu tiên của năm mới, Dương Tranh Minh lái xe chở Đào Khê đến một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Bởi tối qua, Đào Khê nói với ông rằng cậu muốn tảo mộ cho Phương Tuệ. Nghĩa trang nằm giữa núi và sông, trời còn sớm, nghĩa trang im ắng được bao quanh bởi làn sương mù màu trắng. Đào Khê và Dương Tranh Minh phải đi rất lâu mới đến được mộ của Phương Tuệ. Đây là lần đầu tiên Đào Khê nhìn thấy mẹ của cậu, dẫu cho bị ngăn cách bởi một ngôi mộ. Dương Tranh Minh nhìn Phương Tiên một lúc rồi đi đến một nơi khác cách mộ của bà không xa, để lại Đào Khê nói chuyện riêng với Phương Tuệ.
Đào Khê đặt một bó hồng trắng trước tấm bia, cánh hoa trắng như tuyết còn đọng vài giọt sương mai. Cậu ngồi xuống nhìn tấm bia, vươn tay vuốt ve những nét chữ lạnh lẽo được khắc trên bia đá. Tấm ảnh của Phương Tuệ trên bia mộ vừa được đổi cách đây không lâu. Trong ảnh, một đôi mắt xinh đẹp, dịu dàng nhìn những người đến nơi này thăm bà. Người đến đây mỗi năm một bị thời gian hao mòn, ấy kia người trong bức hình vẫn mãi ở cái tuổi đẹp đẽ nhất của cuộc đời.
Đào Khê lặng thầm nhìn rất lâu như thể cậu và người đàn bà trong bức ảnh đang nhìn nhau. Cậu nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi, con đến thăm mẹ rồi đây, mẹ có nhìn thấy con không?” Trong nghĩa trang chỉ có thể nghe thấy tiếng gió xì xào và tiếng chim hót nho nhỏ. Rất lâu sau, cậu mớ tiếp tục nói, “Mẹ ơi, con về rồi đây.”
“Ông bà ngoại đối xử với con rất tốt, tối hôm qua con còn ăn cơm cùng ông bà nữa và bà ngoại nấu cho con rất nhiều đồ ăn ngon.”
“Bà ngoại nói con và mẹ đều thích uống rượu gạo do bà ủ nên con mới uống thêm một chén nữa, coi như con uống cho mẹ chén rượu này.”
“Bây giờ con sống rất tốt, bên con còn có người con thích, anh ấy cũng rất thích con, vì anh ấy nên con mới đến đây và anh ấy là người đưa con trở về nhà.”
“Giờ con đang học vẽ với ông nội Kiều. Ông ấy nói là ông có một học sinh nữ rất giỏi, con biết đó là mẹ mà, sau này con sẽ cố gắng để trở thành niềm kiêu hãnh của ông như mẹ vậy.”
“Mẹ ơi, con cảm ơn vì mẹ đã luôn ở trên trời phù hộ cho con.”
“Con nhớ mẹ rất nhiều, mong rằng mẹ sẽ hạnh phúc khi ở trên kia.”
Sương mù dần dần phai nhạt, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua làn sương trắng mỏng manh. Đào Khê đứng lên, chậm rãi cúi người xuống đối diện tấm bia.
Trên đường về nhà, cả hai cha con đều im lặng, Dương Tranh Minh lái xe, nhạc trên xe không mở, Đào Khê vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một hồi im lặng, cậu đột nhiên hỏi Dương Tranh Minh: “Tại sao lại là làng Đào Khê Loan ạ?”
Lúc đến đây, nhờ Dương Tranh Minh, cậu đã hơi rõ lý do tại sao Phương Tuệ bỏ nhà mà đi.
Quá khứ từ lâu đã phủ đầy bụi, một vài lời kể khó mà tả hết được mọi chuyện. Cậu chỉ biết là rất nhiều năm về trước, Dương Tranh Minh vẫn còn là học trò giỏi nhất của Phương Tổ Thanh. Bởi ba mẹ mất sớm, được sư phụ chăm sóc nuôi nấng, nên ông và con gái của sư phụ âm thầm nảy sinh tình cảm. Đáng lẽ đây vốn nên là câu chuyện tình cảm mà mọi người đều ngưỡng mộ nhưng kết cục của nó lại thành thế này. Không có hận thù, cũng chẳng có sự phản bội, tất cả chỉ là do sự giằng xé của tình yêu. Vòng xoáy đấy cuốn Phương Tuệ vào sâu vào giữ cơn lốc, ép bà đi đến bước đường cùng. Bà mang thai con của người mình yêu, để giữ lại mạng sống của cậu dẫu cho bị ba mẹ từ chối, ngay cả bạn thân nhất của bà cũng bỏ qua lời cầu xin của bà mà nhốt bà ở ngoài cửa nên cuối cùng, Phương Tuệ mới quyết định chạy trốn. Xưa nay Phương Tuệ ai nói gì nghe nấy, một khi bà đã cứng đầu cứng cổ cố chấp, chắc chắn sẽ không quay đầu lại lần nào nữa. Bà mang theo lòng tin đã mất đến làng Đào Khê Loan và một đi không trở về.
Nhưng sao lại là làng Đào Khê Loan? Đào Khê hỏi Dương Tranh Minh điều này.
Xe từ từ tấp vào ven đường. Cậu nhìn Dương Tranh Minh cúi thấp đầu, ngón tay siết chặt vô-lăng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh dữ tợn tựa hồ đang trải qua một nỗi bi thương, hối hận vô hạn. Một lúc sau ông mới nói chuyện, giọng ông trở nên khàn khàn.
“Trước đây, ba rất thích nhiếp ảnh, ba chụp rất nhiều bức phong cảnh và mẹ con… Mẹ của con rất thích hoa đào bên suối ở làng Đào Khê Loan, ba đã hứa với mẹ con sẽ cùng cô ấy đến đây vẽ tranh.”
Những tác phẩm nhiếp ảnh của ông ở dòng suối Đào Khê Loan kia đã từng được chú ý trong một thời gian ngắn. Đó là tác phẩm mà ông tự hào nhất.
Khi đó mọi người đều sốt ruột đi khắp nơi tìm kiếm Phương Tuệ, bất cứ nơi nào Phương Tuệ đi đến họ đều sẽ tìm qua. Thế nhưng ông lại lỡ quên mất nơi này, ông quên mất ánh mắt ngóng chờ của Phương Tuệ, cũng quên luôn cả lời hứa qua loa của bản thân.
Đào Khê nghe xong, im lặng không nói gì. Cậu nghĩ đến lúc mà mẹ của cậu vẫn còn ở làng Đào Khê Loan, hẳn là mẹ rất chờ mong Dương Tranh Minh đến đây nhưng cuối cùng, bà vẫn không thể chờ đợi được người sẽ dẫn nàng trở về nhà cho đến cuối đời.
“Xin lỗi.” Dương Tranh Minh đột nhiên nói, ánh mắt đỏ bừng nhìn Đào Khê, “Ba không đến Đào Khê Loan tìm mẹ con mà ba cũng chẳng đến Đào Khê Loan tìm con.”
Đào Khê không có đáp lại Dương Tranh Minh, cậu hạ cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài cửa xe, gió lạnh giữa những dãy núi tràn vào, nhưng lồng ngực cậu cứ như nghẹn lại, cảm giác ngột ngạt này khiến cậu khó chịu. Cậu đã nghe quá nhiều lời xin lỗi rồi nên dù có nhận được nhiều câu xin lỗi hơn nữa cũng chẳng thể đưa mẹ của cậu quay về, cũng chẳng thể đem lại mười bảy năm dài đằng đẵng mà cậu đã bỏ mất trong suốt quãng thời gian qua. Mà cái tên Đào Khê được Quách Bình tùy tiện đặt này như trở thành một câu tiên tri, và cũng như là một câu chuyện cười mà định mệnh giáng xuống cho cậu.
Trên đường đi về nhà sau đó, cả hai người không nói thêm câu nào. Đào Khê về nhà một mình, vừa vào cửa đã thấy Lâm Khâm Hòa đang đứng cạnh chiếc ghế sofa trong phòng khách nhìn cậu. Anh mặc một chiếc áo len màu xanh xám, cầm một cuốn sách trong tay, hẳn là trong lúc đợi cậu anh vẫn luôn đọc sách. Đào Khê thay cởi giày, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Khâm Hòa. Cậu không nói gì, Lâm Khâm Hòa cũng không hỏi, cứ thế mà nắm cổ tay cậu, kéo cậu ôm vào trong lòng. Cậu vùi mặt vào chiếc áo len mềm mại, ấm áp trên vai Lâm Khâm Hòa, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dựa vào lồng ngực của anh. Cậu hít một hơi thật sâu như một chú chim nhỏ sau một ngày dầm mưa dãi nắng quay về tổ, cảm giác nặng nề trong lòng vơi đi không ít.
“Buổi chiều có muốn đi ra ngoài đạp xe không?” Lâm Khâm Hòa hỏi.
Đào Khê gật đầu lia lịa, cậu không muốn chết ngạt ở trong nhà luôn đâu.
Hôm nay thời tiết rất tốt, một ngày có nắng hiếm thấy vào mùa đông. Họ đạp xe đi đến thật nhiều nơi trong thành phố Văn Hoa, Lâm Khâm Hòa dẫn cậu đến trường tiểu học, trường trung học và cả trường mẫu giáo ngày xưa anh từng học nữa. Lúc đến trường mẫu giáo, những người bạn nhỏ cũng tan học. Lâm Khâm Hòa và Đào Khê đứng ở cạnh cổng, những bậc phụ huynh đến đưa đón con nhỏ không ngừng nhìn hai người thanh niên này.
Một bà lão đứng cạnh Đào Khê hỏi cậu: “Cháu đến đây đón em trai hay em gái sao?”
Cậu thuận miệng bịa chuyện: “Cháu tới đón em trai ạ, thằng bé lớp lớn rồi.”
Bà lão hào hứng, nói cháu gái của bà cũng lớp lớn, tên là Vân Vân gì đó. Bà còn nói Đào Khê đẹp như vậy, chắc chắn em trai cũng rất đẹp. Sau đó bà lão hỏi Đào Khê tên em trai là gì, có khi cháu gái của bà quen biết với thằng bé không chừng.
Đào Khê suy nghĩ một chút, nở một nụ cười: “Tên là Lâm Khâm Hòa ạ, cháu gái của bà có bao giờ nhắc đến thằng bé chưa ạ?”
Lâm Khâm Hòa ở bên cạnh đang ngồi trên xe đạp quay đầu liếc Đào Khê một cái.
“Ôi chao, tên dễ nghe thật đấy, nhưng mà bà chưa nghe cháu gái kể về người bạn nhỏ đấy bao giờ.” Bà lão vô cùng tiếc nuối than thở, rồi lại tiếp tục hỏi Lâm Khâm Hòa ở bên cạnh, “Chào anh chàng bảnh trai, cháu cũng đến đón em trai hay em gái sao?”
Lâm Khâm Hòa không tỏ vẻ gì, gật đầu một cái: “Đến đón em trai ạ.” Vừa nói xong, không đợi bà lão hỏi thêm, anh đã tiếp tục nghiêm túc nói, “Lớp lớn mẫu giáo, tên là Đào Khê ạ.”
Đào Khê vui gần xỉu luôn rồi, nói với bà lão: “Em trai của tụi cháu chung một lớp đấy ạ.”
“Tốt thật đấy, hai anh trai quan hệ tốt như vậy thì hai em trai lớn lên với nhau từ nhỏ có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Bà lão hâm mộ cảm thán, bỗng dưng bà nghe thấy tiếng cháu gái gọi mình bèn vội vàng đi đón cháu.
Hai người nhân cơ hội đạp xe đi, trên đường, Đào Khê nhịn không nổi nên cười phá lên, cười cho đến khi Lâm Khâm Hòa nhìn cậu vài lần, rồi bỗng dưng chẳng biết cái đầu cậu nhảy số kiểu gì lại hỏi Lâm Khâm Hòa một câu: “Hầy, anh thông mình như vậy, sao lúc đi học không nhảy lớp nhỉ?” Cậu nghĩ với trí thông minh Lâm Khâm Hòa, nhảy lên tận bốn, năm lớp cũng chả thành vấn đề.
Lâm Khâm Hòa theo không kịp bộ não đang nhảy số của Đào Khê, anh hoang mang nói: “Hồi tuổi học, giáo viên của anh có đề nghị đến chuyện này rồi nhưng mẹ của anh không đồng ý.”
“Cũng may là anh không nhảy lớp.” Đào Khê cảm thán một tiếng, đôi mắt tràn đầy ý cười chói lòa nhìn Lâm Khâm Hòa, “Nếu không thì làm sao mà em còn có thể cùng anh đi đến nhà trẻ được cơ chứ.”
Lâm Khâm Hòa nghe vậy chỉ biết cười cười, trong lòng thầm nghĩ thật may là Đào Khê không hỏi anh vì sao La Trưng Âm không đồng ý cho anh học nhảy lớp.
Kết quả là một giây sau, Đào Khê bỗng dưng nghiêm túc nói với anh: “Đợi một thời gian nữa, chờ mẹ của anh trở nên khá hơn, em sẽ đến thăm cô ấy.”
Cậu biết La Trưng Âm đang tĩnh dưỡng trong viện dưỡng lão, đại khái là bởi vì bà phát hiện căn bệnh trầm cảm của mình bỗng dưng tái phát.
Ngón tay Lâm Khâm Hòa siết chặt ghi đông, anh không ngờ rằng Đào Khê sẽ tỏ ý muốn gặp La Trưng Âm, anh im lặng một lúc rồi nói: “Ừ, mẹ cũng rất muốn gặp em.”
Mãi đến khi trời sắp tối, hai người chậm rãi đạp xe dọc theo bờ con sông xanh biếc về nhà. Đào Khê đạp xe muốn đứt cả hơi, hai chân giẫm bàn đạp gian nan vô cùng,thế mà Lâm Khâm Hòa đạp xe vẫn vô cùng vững chãi, nhìn khỏe re. Cậu có chút không phục, dùng sức đạp mấy phát đuổi theo.
Cậu thở hổn hển với Lâm Khâm Hòa: “Sau này em dẫn anh đi tới Đào Khê Loan, chắc chắn lúc đó anh sẽ không lợi hại bằng em đâu.”
Lâm Khâm Hòa nhìn khuôn mặt Đào Khê bởi vì chảy mồ hôi mà đỏ ửng lên, khóe môi anh cong lên: “Không phải vì địa điểm thay đổi mà thể lực cũng thay đổi theo đâu.”
Đào Khê dừng xe, một chân chống xuống đất, cảm thấy lời nói này của Lâm Khâm Hòa có ý gì đó nhưng nghĩ mãi vẫn không ra ý trong câu nói này là gì. Lâm Khâm Hòa đạp xe cách một khoảng không xa rồi dừng lại, quay đầu xe nhìn lại, chờ người đang xoay lưng về phía dòng sông dưới bầu trời hoàng hôn. Đào Khê nhìn cảnh tượng đó, mấy giây sau lại dùng sức đạp xe chạy đến bên Lâm Khâm Hòa.
Kỳ nghỉ Tết Dương lịch kết thúc đồng nghĩa với việc sẽ không có những kỳ nghỉ dài khác trước kỳ thi cuối cùng, đợt thi học kì lần này vẫn sẽ dựa theo thứ hạng mà chia lớp như lần trước. Cho dù là lớp số 1 của khối 11 trường Nhất Trung Văn Hoa vẫn vô cùng căng thẳng đối với kì thi học kì này nên Đào Khê cũng chỉ biết dồn hết sức lực vào học tập mà thôi.
Tất Thành Phi nói cho Đào Khê biết một tin đồn, nói rằng Từ Tử Kỳ và Dương Đa Lạc lớp số hai đã nghỉ học rồi. Nghe cô Tất Ngạo Tuyết của cậu ta nói rằng trong hồ sơ còn bị ghi lại, chắc là chuyện này sẽ đi theo suốt cả cuộc đời. Cậu ta hỏi cậu có phải là liên quan gì đến cuộc thi CAC gì đấy không. Đào Khê chỉ nói không biết làm Tất Thành Phi tò mà muốn chết. Rõ ràng là trước đây cậu ta đã thấy cha của Dương Đa Lạc đến đây tặng quà cho Đào Khê rất nhiều lần, chẳng lẽ Đào Khê vẫn chưa tha thứ cho ông ấy sao?
Không lâu sau, kết quả của cuộc bình chọn cuộc thi CAC đã có, không phụ sự mong đợi của mọi người, Đào Khê giành được giải nhất quốc gia. Đây chính là kết quả tốt nhất mà cậu nhận được sau chuỗi ngày phong ba bão táp, cậu dùng tiền thưởng mời các bạn học ăn cơm để cảm ơn họ vì lúc trước đã giúp đỡ và cổ vũ cho cậu.
Một nhóm học sinh cấp ba bị tra tấn sắp điên điên vì ôn thi bu lại một chỗ ăn uống linh đình rồi quậy tưng bừng cả đêm ở KTV. Do không có ba mẹ, thầy cô quản lý nên các nam sinh nổi máu liều gọi hơn ba mươi lon bia. Đào Khê cũng muốn uống nhưng Lâm Khâm Hòa không cho phép. Anh đưa cho cậu một lon soda đào, thế là cậu uống một hơi không nghỉ.
Trong phòng có lò sưởi rất ấm, chiếc đèn tròn đầy màu sắc chả biết do ai mở lên chói lòa, lòe loẹt khiến người ta hoa cả mắt. Trong không gian, mùi bia lẫn mùi nước trái cây lẫn lộn vào nhau, xen lẫn là tiếng cười đùa, náo nhiệt đầy sức sống của những thiếu niên.
Giữa cuộc sống ồn ào và náo nhiệt, Đào Khê bỗng giật mình nhớ lại. Cậu nhớ đến ngày này năm ngoái, khi ấy cậu mang trên người biết bao nhiêu chiếc áo len cũ, soi đèn pin nằm ngoài hành lang kí túc mười người, lạnh đến nỗi hai hàm răng va vào nhau cầm cập cầm cập. Mà dù lạnh đến mấy vẫn ráng xem buổi phát sóng trực tiếp từ Nhất Trung Văn Hoa cho bằng được. Khi đó điều duy nhất khiến cậu vững vàng gắng gượng lại, chính là ánh trăng sáng cách xa ngàn dặm ngoài kia đang ở trên màn ảnh.
Cậu nhìn các bạn học Văn Hoa đang múa may quay cuồng, rồi lại nhìn người thiếu niên mặt đẹp trai và tuấn tú kia. Anh đeo một chiếc tai nghe, ngón tay thon dài viết vời gì đấy trên máy tính bảng và mang lại cảm giác như bản thân mình không ở KTV mà là đang ở thư viện vậy. Đào Khê xích lại gần, hóa ra đó chính là bài viết tiếng anh do cậu bị Lâm Khâm Hòa ép viết. Sau đó là những dòng chữ màu đỏ sửa bài lít nha lít nhít, số chữ đỏ ấy có khi còn nhiều bằng số từ của bài văn mà cậu viết nữa ấy chứ.
“… Thầy Lâm ơi, chi bằng thầy viết cho em một bài văn khác luôn đi.” Đào Khê nói với vẻ khó khăn.
Lâm Khâm Hòa bị đầu Đào Khê cản trở tầm mắt, anh nhấc tay nắm chặt cằm của Đào Khê đẩy sang hướng khác, viết tiếp cho đến câu phê bình cuối cùng rồi nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Bài văn mẫu viết xong rồi, em có thể tham khảo ở đây.”
“?”
Đào Khê vừa muốn nói gì đó lại đột nhiên bị Tất Thành Phi và lớp trưởng kéo từ ghế sofa đến quầy bar trong tay tự dưng bị nhét vào một chiếc micro vừa được Tất Thành Phi cầm. Xung quanh, những người khác ồn ào hô lớn: “Hát một bài đi! Hát một bài đi!”
Tâm trạng Đào Khê đang tốt, cậu thoải mái chọn một ca khúc, là một bài tiếng anh cũ tên là “Fly me to the moon”, trước đây cậu rất thích bài hát này nên đã ghi hẳn lời ra giấy và thuộc hết cả bài luôn. Giọng hát của cậu cũng chỉ là tạm ổn, chẳng qua là do màu giọng hay và giai điệu của nhạc nên cũng chẳng ai buồn cười hay la ó gì cả nên Đào Khê cứ thế mà hài lòng hát tiếp. Lâm Khâm Hòa cũng chẳng đọc nổi bài văn mà mình vừa sửa nữa rồi. Gương mặt vốn luôn lạnh nhạt nửa ẩn nửa hiện giữa những tia sáng chói lòa, ánh mắt anh xuyên qua những dải ánh sáng đầy màu sắc rực rỡ đặt lên người cậu, vừa chăm chú lại vừa dịu dàng.
Hát xong, Đào Khê trở về ngồi bên cạnh Lâm Khâm Hòa, vừa định hỏi anh thấy cậu hát có hay không thì thấy ngón tay anh vẫn viết lách gì đấy.
“Thầy Lâm ơi, nếu thầy sửa bài cho em ở bữa tiệc của em thì em sẽ tịch thu máy tính bảng của thầy đó.”
Đào Khê giận dỗi nói, lần nữa lại gần xem, cậu phát hiện trên màn hình máy tính bảng không phải là bài văn hỏng của cậu mà là một bức tranh sơn dầu, phía trên có một câu tiếng anh:
“You are all I long for
All I worship and adore.”
“Em là tất cả những gì anh chờ đợi
Tất cả những gì anh tôn thờ và yêu mến.”
Là những câu từ cậu vừa cất lên, lời bài hát tiếp theo là…
Lâm Khâm Hòa đặt máy tính bảng trước mặt cậu, nhìn cậu qua khóe mắt, giọng điệu thản nhiên: “Là những gì anh muốn nói với em.”
Đào Khê nhận lấy chiếc máy tính bảng, nhìn chăm chú vào lời bài hát, tự dưng mặt đỏ chót như quả cà chua.
Bay lắc hết cả một đêm, sau khi nhét cả đám người say xỉn kia lên từng chiếc taxi, Đào Khê mới đi cùng Lâm Khâm Hòa về nhà. Cậu vẫn còn rất phấn khích, cả quãng đường về nhà cứ mãi ngân lên từng lời ca của bài hát ấy, đến lúc tắm xong, nằm lên giường rồi vẫn chưa chịu yên tĩnh. Cậu nép mình vào trong lòng của Lâm Khâm Hòa, mở điện thoại ra đếm tiền thưởng. Số tiền thưởng của giải nhất thật sự rất hậu hĩnh, số dư của cậu vẫn còn rất nhiều. Đào Khê từng nói với Lâm Khâm Hòa rằng cậu muốn mua cho ông bà ngoại một thứ gì đó, cả ông thầy Kiều Hạc Niên, phải mua gì đó tặng thầy…
Một tay Lâm Khâm Hòa ôm lấy Đào Khê, tay khác lật vài trang sách, lâu lâu mới đáp lại một câu. Sau khi đếm tiền xong, Đào Khê bỗng dưng im hẳn như đang suy nghĩ gì đó. Lâm Khâm Hòa nhìn xuống màn hình điện thoại của Đào Khê và thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào dự báo thời tiết ở thành phố Văn Hoa. Người ta nói rằng vài ngày tới sẽ có đợt lạnh tràn vào, trời sẽ đổ mưa và thậm chí là có tuyết rơi…
Anh nâng tay nhéo vành tai của Đào Khê: “Đang nghĩ gì vậy?”
Đào Khê hoàn hồn, xoay người khóa ngồi ở trên đùi Lâm Khâm Hòa: “Em nhớ đến em gái của em, lần trước em có mua đồ cho nó, không biết con bé có nhận được không nữa.”
Lần trước cũng có một đợt khí lạnh tràn vào đột ngột như vậy, cậu mua một đống quần áo mùa đông và vật dụng giữ ấm nhờ Quách Bình gửi cho em gái, đồ cho Đào Lạc cũng có mà đồ cho Quách Bình cũng có. Nhưng khi ấy, cậu không biết là Quách Bình đang bị bệnh.
Lâm Khâm Hòa biết Đào Khê không chỉ nghĩ đến mỗi mình em gái. Anh nắm lấy eo của Đào Khê, ôm cậu vào lòng rồi ngập ngừng hỏi: “Có phải muốn đến bệnh viện Hán Nam thăm bà ấy không?”
Lúc trước ở bệnh viện đã gặp phải Đào Kiên một lần rồi, Đào Kiên có nói rằng nếu có thời gian thì Đào Khê hãy đến bệnh viện thăm Quách Bình một chút. Lâm Khâm Hòa biết trong lòng Đào Khê vẫn luôn vờ như không để ý đến chuyện này.
Đào Khê dựa trán lên vai Lâm Khâm Hòa, ngón tay siết lấy một góc áo ngủ của anh, cậu buồn phiền một chút rồi nói: “Không phải là em muốn đến thăm bà ấy, chẳng qua là em thấy mình nên nói rõ một vài thứ mà thôi.”
Lâm Khâm Hòa gỡ ngón tay đang vò lấy áo ngủ của cậu rồi lòng bàn tay của cả hai vào nhau, nói rằng: “Đến nhìn bà ấy đi.”
Con đường về sau còn rất dài, cũng không cần phải ngoảnh đầu nhìn lại.
*
Longuvie: Những lời bài hát tiếp theo mà Lâm Khâm Hòa muốn cho Đào Khê biết là đây nè: