Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 202: Đừng đè em, anh nặng quá (1)



Tống Hân Nghiên đang định ấn vào thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị ai đó mở ra, tay Tống Hân Nghiên rung lên, bút ghi âm rơi xuống đất, cô vội vàng cúi người nhặt lên. Tay to kia cầm máy ghi âm nhanh hơn cô, anh cau mày nói: “Đứng ở cửa làm gì, là người giữ cửa à?”

Anh đưa tay ra và kéo cô vào phòng ngủ, lập tức đi đến bên cạnh giường lớn. Tuy giọng điệu dữ tợn nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, Tống Hân Nghiên cũng không còn tức giận nữa, trong lòng cũng dường như được quét mật, cô nhìn bóng lưng cao lớn của anh. Ánh đèn chiếu vào người anh, xung quanh anh tạo thành những vòng tròn hào quang.

Đến bên giường, Thẩm Duệ ném cây bút ghi âm trên tay vào ngăn kéo của chiếc bàn đầu giường, quay lại bế cô lên, ném cô lên giường. Tống Hân Nghiên bật cười: “Ơ kìa, em vẫn chưa cởi giày ra mà.”

Thẩm Duệ thuận thế đè lên người cô.

Bàn chân to đá vào bàn chân nhỏ của cô, đá giày cô rơi xuống. Tống Hân Nghiên ở dưới thân anh vặn vẹo cơ thể, bị anh đè ép làm cho không thở nổi vì áp lực của anh: “Đừng đè em mà, anh nặng quá.”

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô, dưới ánh đèn vàng, nụ cười của cô có chút mê ly. Anh đưa tay ra ôm mặt cô, chăm chú nhìn vào sâu trong mắt cô, không hiểu sao anh lại xúc động thốt lên: “Nghiên Nghiên, anh yêu em!”

Tống Hân Nghiên bị sốc, dừng lại không giãy dụa nữa, cô bàng hoàng nhìn anh, trái tim xao động. Nghe anh nói yêu qua điện thoại, cảm giác trống trải quá không thể nào nắm bắt được. Nhưng khi anh nhìn cô trìu mến, thể hiện tình yêu của mình, cảm giác rộn ràng và vui sướng trong lòng giống như nước biển, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác ập đến, cô còn tưởng rằng mình bị ảo giác: “Anh nói gì cơ?

Thẩm Duệ bị cô nhìn chằm chằm như vậy, anh nhận ra điều mình vừa nói, tai anh chợt đỏ lên, anh càng đè mạnh xuống, giọng điệu xấu xa nói: “Đè chết em.”

Cơ thể của Tống Hân Nghiên chợt nhẹ đi. Cô quay lại nhìn người đàn ông đang ủ rũ nằm bên cạnh, cô lập tức lật người, nằm ở trên ngực anh, mỉm cười nhìn anh: “Ưm, có người mắc cỡ này, đây đâu phải là lần đầu tiên anh tỏ tình với em đâu, nói lại lần nữa cho em nghe nào.”

Thẩm Duệ nhắm mắt, phớt lờ cô.

Tống Hân Nghiên nắm lấy cánh tay anh lắc lắc, nhẹ giọng cầu xin: “Anh tư, anh tư à, nói lại đi, người ta thật sự rất muốn nghe.”



Thẩm Duệ nóng lên vì hành động của cô. Anh mở mắt ra nhìn cô. Dưới ánh đèn, má cô nhuộm một lớp đỏ thẫm, đôi môi đỏ mọng ướt át kiều diễm,dục vọng trong lòng anh càng nhiều, anh khàn giọng nói: “Em muốn đêm nay không ngủ à?”

Tống Hân Nghiên không nhận ra mối nguy hiểm, cô ôm chặt lấy cánh tay anh: “Anh tư, làm ơn nói lại lần nữa đi mà, anh tư…"

Giọng nói của cô khiến người ta nổi hết da gà, đôi mắt phượng của Thẩm Duệ đầy lửa, anh đột nhiên xoay người đè cô xuống dưới, vươn tay kéo đồ ngủ của cô, thở gấp: “Nói mà không nghe, anh làm cho em nghe.”

Má Tống Hân Nghiên đỏ như tôm luộc, anh nhanh chóng cởi hết đồ ngủ ném xuống gầm giường, cô hét lên: “Không muốn, không muốn, anh tránh ra đi.”

Thẩm Duệ cúi người hôn lên môi cô, nhiệt độ nóng rực đè lên người cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh vốn định tha cho em, là do em tự chuốc lấy.”

Thân thể Tống Hân Nghiên mềm nhũn bởi nụ hôn của anh, nhưng khi cô nghĩ đến việc anh cao hứng, đêm nay không phải ngủ, cô cảm thấy kinh hãi. Nhìn thấy anh đang nằm trên ngực cô, cô đột nhiên nói: “Thẩm Duệ, hình như trên người anh có mùi.”

Thẩm Duệ từ ngực cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như ngọc lưu ly, trên đôi môi mỏng vẫn còn lưu lại vệt nước, anh cau mày, giơ tay ngửi cơ thể, tự hỏi: “Mùi gì? Sao anh không ngửi thấy gì nhỉ?”

Tống Hân Nghiên cố nén cười, vẻ mặt bối rối nói: “Hình như có mùi trứng thối.”

Thẩm Dự bị lời nói của cô làm cho cay mắt, đột nhiên buông cô ra, đứng dậy rời giường. Ban ngày bị ném trứng thối vào người, anh trở về phòng tắm cả tiếng đồng hồ để tắm rửa cho sạch sẽ, nhưng mùi hôi như bám theo khiến anh khó chịu.

Lúc này bị cô nói vậy, mặt anh tối sầm, anh nhặt quần áo của mình và mặc vào, xoay người bước ra khỏi cửa.

Tống Hân Nghiên kéo chăn bông mỏng che đi thân thể trần trụi của mình, nhìn anh bước ra khỏi phòng ngủ mà không nói một lời, cô cắn chặt môi, dường như cô đã chọc vào nỗi đau của anh, cô vội vàng hét lên: “Thẩm Duệ, anh đi đâu đấy?”

Thẩm Duệ không dừng lại, lập tức mở cửa và đi ra ngoài, sau vài giây, giọng nói như đang nghiến răng của anh từ trong phòng vang lên: “Đi tắm.”



Tống Hân Nghiên nghĩ đến dáng vẻ tức muốn hộc máu của anh, cô cười ngã người lên giường, Sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ? Làm cho cô càng muốn yêu anh nhiều hơn một chút nữa.

Nửa giờ sau, Tống Hân Nghiên ngồi trên giường đợi đến mức mơ màng muốn ngủ, Thẩm Duệ vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Cô đứng dậy bước giường, đi đến đứng bên ngoài phòng tắm, bên trong nghe thấy tiếng nước chảy, cô gõ cửa: “Thấm Duệ, anh ngủ trong bồn tắm à?”

Bên trong không có tiếng gì, thậm chí cả âm thanh của nước cũng dừng lại. Tống Hân Nghiên chờ đợi, thấy anh không trả lời, cô đẩy cửa và nói: “Vậy em vào nhé”.

Một làn hơi nóng xông thẳng vào mặt, Tống Hân Nghiên thăm dò thì thấy mặt đất nổi bọt trắng xóa. Cô nhìn theo bọt nước, thấy Thẩm Duệ đang nằm trong bồn tắm, trong bồn tắm có rất nhiều bọt vẫn còn tràn ra, cô ngẩn người: “Anh đã cho bao nhiêu sữa tắm vào vậy?”

Thẩm Duệ nâng mí mắt lên, liếc nhìn cô một cách phẫn uất, giống như một người phụ nữ đang oán giận, nói: “Nguyên chai.”

“... Anh phí phạm quá đi.” Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn anh, cô chỉ muốn anh dừng lại, họ yêu nhau không cần phải lên giường làm mấy chuyện đó mới gọi là yêu nhau, cũng có thể không làm gì ôm nhau mà ngủ thôi cũng được mà.

So với việc làm tình, cô thích nằm nhìn nhau ngủ hơn, tình yêu thuần khiết sẽ dễ lay động lòng người hơn.

“Không phải em chê anh có mùi trứng thối sao?” Giọng Thẩm Duệ càng thêm phẫn uất, lúc anh chuẩn bị vận sức chờ phát ra thì đột nhiên nghe thấy cô nói như vậy, đúng là dễ làm anh cụt hứng không lên nổi thật.

Tống Hân Nghiên cười lớn, cô bước vào, đến bên bồn tắm, cô nói: “Anh không phải là phụ nữ mà cũng để ý đến mấy chuyện này hả?”

“Em chê anh thẳng thừng như vậy. Nếu là người phụ nữ nào khác đã bị an ném ra khỏi giường từ lâu rồi, vì là em nên anh tự mình ném mình ra khỏi giường đấy.”

Thẩm Duệ giận dữ nhìn cô, anh duỗi cánh tay ra trước mặt cô: “Ngửi đi, xem còn có mùi không?”