Tống Hân Nghiên nghĩ lại vẫn còn sợ hãi: “Anh không nói thì em cũng không dám ăn nữa đâu.”
Thẩm Duệ đưa tay cọ mũi cô, cưng chiều nói: “Cái đồ ham ăn như em thì chê cái gì.”
“Em còn lâu mới ham ăn, em nghĩ đây là bữa cơm đầu tiên bà ấy nấu cho em, em không thể bỏ qua được nên mới ăn nhiều hơn một chút, ai biết được lại ngộ độc thực phẩm?” Tống Hân Nghiên giải thích, cho dù đồ ăn bà nấu rất tệ nhưng cô vẫn ăn mà không hề đổi sắc mặt, bởi vì cô quá khát vọng sự ấm áp này.
“Đồ ngốc! Thẩm Duệ khẽ thở dài, anh cảm thấy chua xót.
Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, cô hỏi: “Anh vội vàng trở về thế này sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Chuyện bên kia đã xử lý ổn thỏa chưa?”
“Vẫn chưa, lát nữa anh sẽ trở lại thành phố Z, em tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt vào, sau khi ra viện, thì về Đồng Thành với thư ký Nghiêm, đợi mấy hôm nữa anh sẽ về.” Thẩm Duệ nhớ tới cô gái đáng thương kia, trái tim anh lại nhói lên.
“Vâng.” Tống Hân Nghiên cụp mắt, cô cũng không biết hiện tại mình đang có cảm giác gì, cô bị ốm, anh vội vàng trở về thăm cô, cô rất cảm động. Nhưng nghe nói anh vẫn phải đi tiếp, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Hình như cô ngày càng ỷ lại anh, điều này thật sự tốt hay sao? Chẳng may có một ngày nào đó, bọn họ không thể không chia tay, liệu cô có sống tiếp được hay không?
Thấy tâm trạng của cô đi xuống, Thẩm Duệ đang định nói gì đó, phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi mua cháo về rồi đây.”
Thẩm Duệ gật đầu, anh đỡ Tống Hân Nghiên dậy: “Em dậy ăn chút gì đi, đói bụng cả đêm, dạ dày cũng trống không.”
Anh lót đệm sau lưng cô, Thẩm Duệ nhận cháo từ tay Nghiêm Thành, cháo vẫn còn đang nóng hổi, anh múc một thìa lên môi thử nhiệt độ rồi mới đưa tới miệng Tống Hân Nghiên: “Nào, há miệng.”
Tống Hân Nghiên nhìn Nghiêm Thành vẫn đang đứng bên cạnh, cô có chút khó xử, vươn tay lấy cái thìa: “Em tự ăn được.”
Thẩm Duệ tránh tay cô, không vui nói: “Bây giờ em đang rất yếu, anh đút cho em.” Dứt lời, anh liếc Nghiêm Thành một cái, Nghiêm Thành biết điều nhanh chóng đi ra ngoài.
Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ, chỉ đành há miệng ăn cháo, nuốt cháo xong, dạ dày cô bắt đầu cảm thấy ấm áp. Thẩm Duệ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, lông mày nhíu chặt cũng dần giãn ra. Rất nhanh, bát cháo đã trông thấy đáy.
Thẩm Duệ đặt bát lên tủ đầu giường, anh lấy khăn giấy lau miệng cho cô, sau đó nói: “Em nằm xuống nghỉ một lát, đợi em ngủ thì anh sẽ đi.”
Tống Hân Nghiên nghe lời nằm lên giường, cô đưa tay nắm lấy bàn tay anh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Trong lòng cô không nỡ, nhưng lại sợ bản thân mình quá dính người, nên chỉ đành miễn cưỡng chịu đựng.
Thẩm Duệ đặt tay cô lên môi, anh cũng không buông tay cô ra, hô hấp của cô gái nhỏ dần đều đặn, anh biết cô đã ngủ rồi. Anh đặt tay cô xuống rồi vén chăn lại cho cô. Đặt một nụ hôn lên trán, anh xoay người định rời đi.
Đột nhiên anh dừng bước, cúi đầu nhìn, cánh tay nhỏ bé của cô đang níu góc áo anh lại, cảm xúc trong lòng anh rất phức tạp. Anh khẽ kéo tay cô đặt lại vào trong chăn, sau đó mới xoay người rời đi.
Cửa phòng bệnh vừa đóng, bên trong đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Tống Hân Nghiên đang nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, cô khẽ thở dài nhìn lòng bàn tay trống rỗng. Tống Hân Nghiên ơi là Tống Hân Nghiên, nếu mày cứ dính người như thế thì ngay cả bản thân cũng phải chán ghét rồi.
…
Thẩm Duệ rời đi không lâu thì cửa phòng bị người khác đẩy ra, Đổng Nghi Tuyền vội vàng chạy vào, thấy Tống Hân Nghiên đang nằm trên giường bệnh, bà hổ thẹn không thôi, bà đi tới cạnh giường nắm lấy tay cô, tự trách nói: “Hân Nghiên, xin lỗi, đều do mẹ hại con.”
Tống Hân Nghiên ngủ mơ mơ màng màng, cô nghe được giọng của Đổng Nghi Tuyền thì mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt đau lòng và tự trách của Đổng Nghi Tuyền. Đổng Nghi Tuyền thấy cô tỉnh, bà vội vàng nói: “Hân Nghiên, con thấy thế nào rồi?”
“Con không sao, mẹ đừng lo lắng.” Tống Hân Nghiên vùng vằng muốn ngồi dậy, nằm cả ngày trời, xương cốt của cô sắp mềm nhũn cả rồi.
Đổng Nghi Tuyền đưa tay đỡ cô, để cô tựa lên gối đầu, bà nhìn gương mặt tái nhợt của cô, tự trách nói: “Hân Nghiên, có chỗ nào không thoải mái không, có cần mẹ đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho con không?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không cần đâu, con không sao, chỉ là vẫn còn hơi yếu, nghỉ ngơi hai hôm là ổn rồi. Mẹ không cần tự trách mình, chuyện này không liên quan gì tới mẹ cả.”
“Bác sĩ nói con bị ngộ độc thực phẩm, sao lại không liên quan tới mẹ được, trách mẹ mấy năm nay quá bận rộn, không biết nấu nướng còn đòi nấu cơm cho con ăn, xin lỗi con vì chuyện gì mẹ cũng làm không xong.” Đổng Nghi Tuyền cực kỳ áy náy, bà muốn bù đắp cho cô nhưng ngay cả bữa cơm cũng làm không xong.
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Con không cần mẹ làm gì cho con cả, chỉ cần mẹ bằng lòng ở cạnh con là được rồi.”
“Đứa trẻ ngốc.” Đổng Nghi Tuyền nghiêng người ôm cô vào lòng, cô càng không mong ước thì bà càng cảm thấy có lỗi với cô.
Hai mẹ con ôm nhau một lúc, Đổng Nghi Tuyền buông cô ra, nhìn bộ dạng còn rất yếu ớt của cô, bà nói: “Vậy con nằm thêm đi, mẹ ở đây với con, buổi tối con có muốn ăn gì không, mẹ đi mua cho con.”
Tống Hân Nghiên vẫn lắc đầu, trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, hai người ở chung có chút lúng túng, Tống Hân Nghiên nói: “Mẹ kể cho con những chuyện xảy ra ở nước Mỹ đi.”
“Không có gì cả, đều là chuyện đã qua rồi.” Đổng Nghi Tuyền nhớ lại những chua cay mà bà đã đi qua, thật sự là không dám nhớ lại, bà cũng không muốn để con gái mình biết mấy năm nay bà đã sống chật vật ở Mỹ thế nào.
“Nhưng mà con muốn nghe, mẹ kể cho con có được không?” Ánh mắt Tống Hân Nghiên nhìn bà đầy khẩn cầu.
“Được thôi.” Đổng Nghi Tuyền đành gật đầu, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để bà thân thiết được với cô, bà ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn vào hư không, nhớ lại hồi ức, bắt đầu kể lại những năm tháng đắng cay của bà khi ở Mỹ.