Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 274: Có chịu phân rõ giới hạn với anh ta hay chưa? (2)



Một lúc lâu sau, cơ thể cô nhẹ hẳn đi, cô mở mắt ra, thấy anh đã ngồi trở lại ghế lái, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh: “Thắt dây an toàn vào.”

Tống Hân Nghiên ngó ra bên ngoài cửa sổ xe nhìn dãy núi xanh lần lượt lướt qua, cô nói: “Ba mẹ của Mỹ Hân đối xử rất tốt với em, nếu đi thì ít nhất cũng phải để em quay lại nói lời tạm biệt với họ.”

Thẩm Duệ lại châm một điếu thuốc, một đám khói xanh bốc lên từ đầu ngón tay anh, anh không hút mà để nó cháy, anh nói lời mỉa mai:” “Là đi nói lời tạm biệt với ba mẹ của Hàn Mỹ Hân hay là muốn chào tạm biệt tình mới của em?”

“Anh có thể đừng nói mấy lời ác ý đó nữa được không?” Tống Hân Nghiên tức giận trừng mắt nhìn anh, anh ngược đãi cô, gặm cô rồi căn cô, cô không muốn so đo với anh làm gì nữa, nhưng anh dựa vào cái gì mà tức giận với cô chứ?

“Anh là cái đồ xấu xa.” Thẩm Duệ quay đầu lại: “Anh ở Đồng Thành lật tung mọi ngóc ngách để tìm em, nhưng em lại không nói không rằng cùng tên trai trẻ đó chạy tới đây du sơn ngoạn thủy, nếu em quan tâm đến cảm xúc của anh thì em đã không giãm đạp lên tình cảm mà anh dành cho em như vậy rồi”

“Thẩm Duệ, em không muốn cãi nhau với anh nữa, tranh cãi chỉ làm tổn thương tinh thần chứ chẳng có ích lợi gì cả, anh có thể làm bất cứ điều gì anh thích. Khi nào trở về đến Đồng Thành, chúng ta chia tay đi” Tống Hân Nghiên nhíu mày, vất vả lắm cô mới có thể bình tĩnh lại, nhưng vì cuộc cãi vã này mà cô làm bị làm cho căng thẳng lần nữa.

Điếu thuốc trên tay đột nhiên bị anh bẻ gấy, anh quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: “Anh đã nói rồi, anh không đồng ý chia tay.”

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, một câu cũng không nói, thái độ phản kháng thụ động của cô so với khi cô chống lại anh khiến anh càng khó chịu hơn. Anh nghiến răng, lấy điện thoại di động ra rồi bấm một dãy số: “Mộ Niên, tôi đưa Hân Nghiên về Đồng Thành, anh nói với vợ anh một tiếng giúp tôi.”

Nói xong, không đợi bên kia đáp lại, anh lập tức cúp điện thoại.

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, cô nghe thấy tiếng động cơ khởi động, cô khẽ thở dài, cô vẫn phải quay lại nơi đó, đối mặt với những người và những thứ mà cô không muốn đối mặt.

Bạc Mộ Niên cúp điện thoại, quay lại nhìn Hàn Mỹ Hân đang nhìn ba cô, anh ta lạnh giọng nói: “Anh tư đã đưa Tống Hân Nghiên trở về Đồng Thành rồi, em cũng thu dọn hành lý đi, lát nữa chúng ta cũng về đó.”

“Ừm” Thấy Tống Hân Nghiên đã lâu không trở lại, Hàn Mỹ Hân cũng đoán rằng họ đã rời đi, nên cô ấy quay vào phòng thu dọn đồ đạc.

Bạc Mộ Niên nhìn bóng lưng cô ấy khuất dần sau cánh cửa, khẽ đảo mắt nhìn Liên Mặc đang đứng trong sân, đút hai †ay vào túi quân, chậm rãi bước đến bên cạnh anh ta: “Dạo gần đây anh Liên thường xuyên xuất hiện bên cạnh Tống Hân Nghiên, có vẻ như anh đang có ý đồ gì nhỉ?”



Liên Mặc quay đầu lại nhướng mày nhìn anh ta, nói: “Có câu nói suy bụng ta ra bụng người, anh Bạc là người như vậy nên mới có thể nói người khác cũng như vậy, hơn nữa nghĩ người khác như vậy thì bản thân mình có khi còn tệ hơn”

“Ha!” Bạc Mộ Niên cười lạnh một tiếng: “Có lẽ tôi không biết mục đích của việc tiếp cận cô ấy của anh, nhưng con hồ ly cuối cùng sẽ lộ ra cái đuôi của nó thôi. Làm ơn giấu cái đuôi của mình thật tốt để không bị tôi phát hiện nhé.”

Liên Mặc lắc đầu bật cười: “Anh Bạc bênh vực một người phụ nữ khác trước mặt tôi, thế anh đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của Mỹ Hân chưa?”

“Hãy nhớ kỹ thân phận của mình, đừng ảo tưởng có được những thứ không thuộc về mình, dù là sự nghiệp hay phụ nữ.” Bạc Mộ Niên cảnh cáo xong, xoay người bước vào phòng khách.

Liên Mặc nhìn theo bóng lưng của anh ta, anh ta không sợ nhún vai, một nụ cười giễu cợt thoáng qua trên môi, dù là sự nghiệp hay là phụ nữ sao?

Trên đường trở về thành phố, Tống Hân Nghiên không nói một lời, luôn nhắm mắt lại, dùng sự thụ động để kháng cự anh. Mùi thuốc lá thoang thoảng phảng phất trong hơi thở của cô, cũng như khí chất nam tính rõ ràng của người đàn ông, sự dữ dội và nam tính trưởng thành của anh gần như khiến cô ngạt thở. Tuy rằng cô nhắm mắt lại, nhưng không biết có phải hai ngày qua cô đã ngủ rất nhiều hay không, đến cả một chút buồn ngủ cũng không có, mắt nhắm khiến các giác quan khác nhạy bén hơn rất nhiều.

Không biết bao nhiêu lần, ánh mắt bên kia cứ như có như không liếc về phía cô, cô không nhịn được mà nói: “Anh có thể tập trung lái xe đi được không?”

“Em không nhìn anh, làm sao em biết là anh không chú ý lái xe?” Thẩm Duệ lạnh lùng liếc cô một cái, nhàn nhạt nói.

“...Tống Hân Nghiên không hề giả vờ ngủ, cô mở mắt ra, đưa tay hạ cửa kính xe, gió lùa vào, xua tan mùi nam tính của đàn ông trong xe, hô hấp bỗng chốc trở nên trơn tru hơn.

Tiếng gió rít bên tai, giây tiếp theo, cửa kính ô tô từ từ nâng lên để cách ly tiếng gió. Tống Hân Nghiên quay lại nhìn Thẩm Duệ: “Em đang hóng gió mà”

Mùa thu trời lạnh, nếu trúng gió thì rất dễ bị cảm lạnh.” Thẩm Duệ nói nhỏ, dù sao anh cũng không muốn để cô đi.

“Lạnh thì em đóng cửa lại” Tống Hân Nghiên phản đối đưa tay ra mở cửa sổ.

Thẩm Duệ nhanh chóng khóa cửa sổ lại, Tống Hân Nghiên không thể mở cửa sổ được nữa, cô buồn bực trừng mắt nhìn anh:“Thẩm Duệ, anh có thể để em yên được không?”

“Anh để yên cho em rồi em lại biến mất à?” Thẩm Duệ liếc xéo cô một cái, thấy cô không còn dáng vẻ hờ hững như vừa rồi, tâm trạng của anh cũng tốt lên rất nhiều.



Tống Hân Nghiên suy nghĩ một hồi mới hiểu ý của anh, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, cô tức giận nói: “Thẩm Duệ, anh không chọc em thì chết à?”

“Em suy nghĩ nhiều quá rồi.” Đôi môi mỏng của Thẩm Duệ khế cong lên, một nụ cười thoáng qua đôi mắt phượng, anh nói: “Nói chuyện với anh đi, lái xe một mình chán quá.”

Tống Hân Nghiên cắn môi, vô tình chạm vào nơi bị anh căn, cô rít lên một tiếng vì đau. Nghĩ đến sự tàn nhẫn vừa rồi của anh, trong lòng cô tức giận: “Anh không thể tự nói chuyện một mình được à?”

“Có một sinh vật sống đang ngồi bên cạnh anh thì hà cớ gì em bắt anh nói chuyện một mình?” Thẩm Duệ trêu chọc, thấy cô chằm chằm nhìn mình còn tốt hơn cả khi cô chỉ giả vờ ngủ mà mặc kệ anh.

“..” Tống Hân Nghiên đau đầu, vẻ bực bội vô cớ của Thẩm Duệ khiến cô mệt mỏi không biết giải quyết thế nào, người đàn ông này mặc dù vẻ ngoài bình tĩnh tự chủ nhưng bên trong lại quá ấu trĩ, thực sự khiến cho cô muốn phát điên.

Cô không muốn nói chuyện với anh, vì vậy cô bật radio và điều chỉnh kênh âm nhạc. Có giọng hát trầm ấm của một người đàn ông cất lên trong xe, đó là bài hát “How To Say l Dont Love You” của Tiêu Kính Đằng.

Ca từ gợi cảm, giai điệu buồn bã đánh trúng tim đen của

“Làm sao để nói tôi không yêu em, phải làm sao tôi mới mất hết hy vọng đây, hết lần này đến lần khác đôi ta chứng minh rằng đôi ta chỉ có cố chấp làm tổn thương nhau mà thôi, làm sao để nói tôi không yêu em, phải làm sao tôi mới có thể làm em hết hy vọng, đau thương cứ lần lượt kéo đến, còn gì để níu kéo lại đoạn tình cảm này nữa không...”

Bài hát này sến sẩm đến nỗi Tống Hân Nghiên thậm chí không dám nhìn mặt Thẩm Duệ, cô vội vàng tắt đài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay trên đầu gối năm chặt thành nắm đấm.

Thẩm Duệ liếc cô một cái, sau đó vươn tay mở đài, như thể anh muốn phản đối cô, anh nói: “Hay mà, sao không để nghe cho hết?”

Tiếng hát lại lần nữa tràn ngập trong xe, Tống Hân Nghiên không thể ngồi yên nhưng khi nó được phát lần thứ hai, Thẩm Duệ đã thực sự ngâm nga theo. Giọng anh trầm ấm, hài hòa với âm nhạc, cách hát gợi cảm, quyến rũ nhưng đoạn anh hát không phải là đoạn cao trào.

“Ôm và cảm nhận hơi thở của nhau, bồng bềnh theo làn sóng hạnh phúc cao thấp trong khoảnh khắc ấy, chìm đắm cùng nhau, hàn gắn tâm hồn...” Hát xong, anh nhìn cô chằm chằm: “Thấy anh hát thế nào?”

với sách lâu na hô sách hản quyền. Tiểu thuyết này do ReadMe chế tác và nhát hành chưa được ủy quyền không được