Anh Và Gió Xuân Đều Là Lữ Khách

Chương 8: Ngoại truyện 4



Đi ra từ công viên, chúng tôi đến trung tâm thương mại gần đó mua quà tặng, sau đó thấy thời gian hơi eo hẹp nên đón xe đến nhà anh.

Nhà Phó Thanh ở một khu chung cư chất lượng, 7 lầu.

Gõ cửa. Tôi không khỏi hơi căng thẳng, không khỏi siết chặt tay Phó Thanh.

Phó Thanh cầm ngược lại tay của tôi, khẽ cười thoải mái: “Yên tâm, mẹ của anh rất dễ chung sống, hơn nữa…”

“Anh đã sớm cho mẹ xem hình của em, mẹ rất thích em.”

“Thật sao?”

Phó Thanh gật đầu.

Tôi vẫn chưa kịp hỏi gì nhiều, cửa đã mở ra từ bên trong.

Bên trong cánh cửa là một người phụ nữ trung niên, giữ gìn rất tốt, thậm chí khóe mắt còn không thấy nếp nhăn, bà mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm, giơ tay nhấc chân đều có cảm giác phong tình vạn chủng.

Tôi không khỏi sửng sốt, một là bởi vì tôi không ngờ là mẹ chồng tương lai của mình lại đẹp như vậy, một người gần khoảng năm mươi tuổi lại có thể đẹp choáng ngợp như vậy.

Thứ hai là vì…

Không hiểu vì sao tôi cứ cảm thấy như đã gặp bà ở đâu đó rồi.

Nhất là lúc bà nhìn tôi cười.

Dì rất nhiệt tình đón tôi vào phòng, sau đó quay đầu vào bếp hô: “Lão Phó, mau ra đây, con dâu đến rồi.”

Câu “con dâu” này lập tức khiến mặt tôi đỏ bừng.

Rất nhanh trong bếp có một người đáp lời vui vẻ đi ra, trên người còn thắt một cái tạp dề, cười gật đầu chào hỏi tôi.

Đây chính là ba Phó, mắt sáng mày ngời, Phó Thanh giống cha mình, hai cha con đều đẹp.

Tôi hơi ngượng ngùng, vốn định vào bếp phụ giúp, lại bị mẹ Phó tóm lại ngồi xuống trước sofa.



“Không cần phải xen vào, nhà dì có gia quy, những việc nhà này ấy mà, tất cả đều do đàn ông làm, sau này cháu và Phó Thanh kết hôn thì mấy chuyện rửa rau làm cơm gì đó cứ giao cho nó làm.”

Ba Phó nghe vậy ở bên cạnh híp mắt nghe, cũng không phản bác điều gì, chỉ cười nhẹ giọng than thở: “Đúng là kiếp trước mắc nợ bà mà.”

Nói xong ông quay đầu liếc mắt nhìn Phó Thanh: “Sau này phải học theo ba, phải thương vợ, nhớ không?”

“Vâng.”

Phó Thanh gật đầu, vẻ mặt dịu dàng: “Đời trước con cũng mắc nợ cô ấy.”

Nói thật đàn ông nhà này đều hơi thô, nhưng mà…

Cũng rất ấm áp.

Bầu không khí gia đình Phó Thanh thật sự rất tốt, hơn nữa tôi có thể nhận ra được là cha mẹ anh rất yêu thương nhau.

Tuy là gia đình không tính là rất giàu có nhưng mà không khí gia đình ấm áp hài hòa, vừa nhìn đã biết mẹ Phó là một người phụ nữ được chiều nhiều năm, hai tay trắng nõn, trên người không hề có chút mùi khói dầu, trái lại còn có mùi hương thoang thoảng.

Hèn gì, từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như vậy nên Phó Thanh mới dịu dàng như vậy.

14.

Tôi và mẹ Phó nói chuyện trời đất, còn biết được tên của bà…

Hứa Yến.

Rất êm tai.

Nhận ra được bà và ba Phó rất yêu nhau.

Ba Phó cũng thật sự cưng chiều bà, không hề có ranh giới gì đó, cùng lắm là ba Phó chỉ giả vờ bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói một câu: “Có thể là đời trước mắc nợ bà.”

Trên bàn cơm, tôi lén đánh giá mẹ Phó ngồi đối diện mình.

Quả nhiên là người được yêu, ánh mắt sáng ngời.

Tôi lặng lẽ nhìn, trong bát bỗng có thêm hai con tôm đã được bóc vỏ xong.

Ngẩng đầu thì thấy nụ cười ôn hòa của Phó Thanh.

“Ăn nhiều một chút, tay nghề của ba rất tốt.”

Tôi gật đầu nghe lời ăn một miếng tôm, lại không khỏi cảm thán.

Ai mà ngờ hôm nay là ngày đầu tiên tôi và Phó Thanh ở bên nhau, nhưng lại có cảm giác như đã ở bên nhau rất nhiều năm.

Không có cảm giác ái ngại và xấu hổ lúc mới yêu, chúng tôi rất quen thuộc và ăn ý, trong cuộc sống cũng vậy, hoạt động đêm qua cũng vậy.

Thật sự kỳ lạ.

Ăn cơm trưa xong, Phó Thanh và ba Phó cùng vào bếp rửa chén, tôi bị mẹ Phó đè xuống sofa nói chuyện phiếm.

Bà đưa cho tôi một quả táo: “Sơ Sơ à, dì nhận ra, Phó Thanh thật sự rất thích cháu.”



Tôi nhận quả táo nói lời cảm ơn, nhưng lại không biết đáp lại thế nào.

Bà cười nhẹ, nhìn thoáng qua hai cha con đang rửa chén trong bếp: “Đứa bé Phó Thanh này, từ nhỏ đã khác với người khác, nó có vẻ trưởng thành sớm, rất hiểu chuyện, nhưng hầu như cũng rất khó hòa hợp với những đứa bé cùng trang lứa, mấy năm nay có rất nhiều cô gái theo đuổi nó, nhưng trước giờ nó chưa từng liếc mắt nhìn, có đôi khi thật sự khiến dì có một cảm giác…”

“Cảm giác như có vẻ nó đang đợi một người. Thật ra không giấu gì cháu, trước kia dì lo lắng nó kén chọn như vậy, không biết sau này có khi nào không tìm được nửa kia không, may là cháu xuất hiện.”

Bà lại bắt đầu bóc vỏ quýt: “Dì là mẹ nó, không ai hiểu nó hơn dì, từ ánh mắt của nó là dì có thể nhận ra, nó thật sự yêu cháu.”

Tôi nghe thấy vậy hơi xấu hổ, cũng lại không nhịn được động lòng.

Nghe thấy mẹ của người con trai mình thích nói những điều này, rất khó để không động lòng đó.

Mẹ Phó lại đưa quả quýt đã bóc xong cho tôi: “Dì và ba Phó Thanh đều rất thích cháu, thật đó. Sau này nếu Phó Thanh có bắt nạt cháu, cháu cứ nói với chú dì, dì chắc chắn sẽ làm chủ cho cháu.”

Tôi nhận lấy quả cam, cười nói cảm ơn, vừa dứt lời đã thấy Phó Thanh đi ra từ nhà bếp.

Anh vừa cầm một cái khăn giấy lau lau tay, sau đó nắm tay tôi dẫn về phòng của anh.

Đóng cửa, anh cúi đầu ôm lấy tôi, anh nói:

“Nam Sơ, cuối cùng anh cũng đưa được em về nhà.”

Dừng lại vài giây, giọng anh như nhỏ hơn: “Anh cuối cùng cũng, có nhà.”

Tôi không biết câu cuối cùng này của anh có ý gì, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy anh.

“Phó Thanh, hôm nay sao anh lại dính người như thế?”

Anh cười: “Lần đầu tiên yêu, nhịn không được.”

Nói xong anh ngồi dậy, dẫn tôi đi xem phòng anh.

Phòng Phó Thanh rất sạch sẽ, có mùi hương xông nhạt, trưng bày cực kỳ gọn gàng, là phong cách trước sau như một của anh.

Trong phòng có một cái giá sách lớn, bên trong đầy các loại sách vở.

Tôi đi qua nhìn thử, hỏi: “Phó Thanh, có phải là lúc đi học có rất nhiều cô gái viết thư tình cho anh không, thư đâu, đưa em xem đi.”

Nhưng mà Phó Thanh lại ngẩn ra.

Yên lặng vài giây, anh nhẹ nhàng dời tầm mắt: “Không có, anh không thích thư.”

“Không thích thư?”

“Ừ.”

Đôi mắt Phó Thanh nhìn dưới mặt đất, giọng nói rất nhẹ: “Luôn cảm thấy thư có hơi âu sầu/

Ah đi đến, lại ôm lấy tôi.

“Nam Sơ, anh không muốn viết thư cho em nữa, có được không?”

Anh nhẹ nhàng xoa tóc tôi: “Những lời này có lẽ em không hiểu, nhưng cũng không cần hiểu, em chỉ cần hiểu rằng anh rất yêu em là được rồi.”



Tôi ngẩng đầu nhìn anh, có ý định trêu chọc anh một chút: “Yêu nhiều cỡ nào?”

“Rất yêu, kiểu mà em không thể nào tưởng tượng được.”

Anh trả lời không hề chần chừ, lại… vẫn có vẻ dính người như trước.

Tôi không bỏ qua: “Rất yêu là cỡ nào?”

Lần này Phó Thanh không trả lời, anh đưa tay khóa cửa phòng lại, sau đó cởi từng cúc áo một.

Tôi bắt đầu lo lắng, theo bản năng lùi về sau một bước: “Phó Thanh, đây là nhà anh…”

“Ừm…” Phó Thanh ẵm tôi trên giường, động tác dịu dàng, nụ hôn tinh tế của anh rơi xuống vành tai của tôi, hơi ngứa ngáy.

“Như vậy mới kích thích, không phải sao?”

!!!

Phó Thanh anh đã thay đổi.

Tôi muốn phản đối, nhưng nụ hôn của anh lại đúng lúc hạ xuống.

Ôi, tôi quá thèm cơ thể của anh rồi, tôi không thể từ chối được…

Vì vậy, trong lúc tôi mất tập trung, chúng tôi đã làm một bài nghiên cứu tình yêu trong phòng ngủ của anh.

Lúc kích tình, tôi vùi mặt vào lòng anh, buồn bực hỏi: “Phó Thanh, anh nói xem… kiếp sau chúng ta vẫn ở bên nhau chứ?”

Anh có vẻ hơi ngẩn ra, sau đó cười khẽ.

Nụ hôn ấm áp rơi xuống đuôi mắt tôi.

“Đời trước em cũng hỏi anh như vậy.”

TOÀN VĂN HOÀN