“Hahaa, Thương ca lại thắng rồi! Nào nào, uống hớp bia cho tăng khí thế!”
Một đám thanh niên ngồi cùng nhau trong quán nước nhỏ, ồn ào chơi bài từ chiều đến tận gần đêm. Lâm Hàn Thương đã thắng liên tục mấy ván, thu được không ít, liền đứng lên đi thanh toán chầu bia rồi tạm biệt lũ bạn để về.
“Ui, ở lại đi Thương ca! Thiếu anh thì ván bài nhạt nhẽo lắm!”
Mấy cậu nhóc kém anh 2 tuổi bắt đầu giả vờ khóc lóc, anh cười cười
“Mấy chú chơi đi, anh trả tiền rồi!”
Anh nhìn đồng hồ đã hơn 11h đêm, giờ mà không về, khẳng định mẹ Lâm sẽ cho anh ngủ ngoài hiên lạnh mất. Vỗ nhẹ cái đầu đang choáng váng, anh đi men theo con hẻm nhỏ để ra đường lớn bắt xe.
Ban đêm ở Vu Hà không nóng nực như Thành Đô, không khí mát mẻ dễ chịu khiến hơi nóng của mấy lon bia dần dần bốc hơi. Mọi người ở quê này cũng không có thói quen thức khuya như dân thành thị, nhà nào nhà nấy đều đã tắt đèn đi ngủ, cả ngõ hẻm nhỏ ngập trong bóng tối kì dị.
Anh đột nhiên nhớ lại mấy câu chuyện ma quỷ mà đám nhóc vừa nãy kể cho anh, sau lưng thấy có chút lạnh. Dù rằng anh chẳng bao giờ tin vào mấy ‘đấng siêu nhiên’ ấy, nhưng có lẽ bia rượu khống chế khiến anh yếu đuối đi vài phần.
Đi hết một đoạn đường tối om, anh phát hiện phía trước có một cột đèn hiếm hoi đang tỏa sáng. Anh tắt đèn điện thoại rồi bước tiếp, nhưng đột nhiên lại nghe thấy vài tiếng ‘thút thít’ nhỏ nhặt, ngắt quãng.
“Có ma thật sao?”
Anh nhíu mày, nhưng chân không ngừng bước. Thay vì sợ, anh hiếu kì về hình dáng con ma nữ này hơn.
Phía chân cột đèn, một cô gái nhỏ đang cuộn người lại, úp mặt xuống đầu gối. Bờ vai nhỏ gầy khẽ run rẩy theo từng nhịp nức nở. Mái tóc đen dài thả xõa ra ôm lấy tấm lưng mỏng, đột nhiên khiến người ta liên tưởng đến thứ đáng sợ kia. Nhưng nhiều hơn là cảm giác nhỏ bé tội nghiệp.
Anh không kiềm được liền đi tới gần hơn, ngữ khí kiêu ngạo bẩm sinh không thể che lấp
“Em gái à, đêm hôm không về nhà, ngồi đây khóc là muốn dọa ma tôi sao?”
Tiếng nức nở thưa dần rồi im bặt, cô gái từ từ ngước đầu lên, để lộ khuôn mặt tinh tế với cặp mắt cáo sắc sảo như không đáy, sống mũi cao thon gọn cùng bờ môi đầy đặn. Nhưng sự xinh đẹp ấy lại bị phá quấy bởi những vết thương rải rác trên trán, gò má và khóe môi. Trên nền da trắng hồng, chúng càng thêm chói mắt. Hàn Thương thoáng cứng đờ.
“Xin lỗi”
Giọng cô yếu ớt vang lên, nhờ màn đêm tĩnh mịch mà anh nghe rõ được thập phần bất lực trong đó. Anh vò nhẹ chỏm đầu rồi rời đi.
An Di nhìn bóng lưng cao lớn của người thanh niên biến mất trong màn đêm, mùi bia còn thoang thoảng trong không khí. Có vẻ cậu ta say rồi nổi hứng bắt chuyện, cũng may không phải người xấu. Cô lần nữa gục đầu xuống gối, không khóc nữa. Chỉ muốn ngồi lại đây lâu hơn một chút, cách xa những tiếng chửi rủa thậm tệ và trận đòn roi khủng khiếp của kẻ mang danh ‘cha’ kia.
Một lát sau, bên cạnh có người ngồi, tiếng quần áo ma sát với bờ tường cũ nghe ‘sột soạt’. Mùi bia lần nữa xông vào cánh mũi
“Anh…”
An Di ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên kì lạ trước mặt. Anh đã quay lại, trên tay còn đem theo một túi đồ nhỏ.
“Cho em”
“Hửm?”
“Nãy định mua bia nhưng say quá nên lấy lộn. Vứt thì phí lắm”
An Di mở túi nhỏ ra, trong đó có thuốc trị vết thương và băng gạc trắng. Cô chăm chú nhìn anh, trong lòng tự đặt câu hỏi: “Tiệm thuốc từ bao giờ bán thêm bia rồi?”, nhưng An Di không có ý định vạch trần sự thật, ngược lại có chút cảm thụ sự giả dối này. Một sự ấm áp nhỏ bé mà người qua đường ban cho kẻ khao khát này. Cô đầy cảm kích nói lí nhí, nước mắt như trực trào lần nữa.
Hàn Thương vội vàng dỗ, nhưng không biết dỗ đành dọa: “Em khóc là anh đòi lại thuốc đó!”. Thế là cô nín thật.
Cảm nhận cơn gió lướt qua kẽ tóc, anh tò mò hỏi cô:
“Sao em ngồi đây? Không sợ gặp người xấu sao?”
An Di nghiêng đầu nhìn anh
“Anh là người xấu?”
“Hửm?”
“Không phải là được rồi”
Cô quay lại dáng vẻ an tĩnh, ngồi yên bên cạnh. Lúc này Hàn Thương mới để ý tới cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài của cô, đều chẳng chịt vết thương. Một cô gái nhỏ như vậy, chẳng thể như anh đánh nhau mà thêm sẹo, chỉ có thể…
“Em bị bạo hành sao?”
“Anh luôn thẳng thắn vậy sao?”
Chưa từng có ai hỏi thẳng cô một câu như vậy. Một là họ sợ cô tổn thương hoặc tự ti, hai là họ không dám đụng tới người đàn ông chết t**t kia. Nhưng anh không thuộc dạng nào trong hai dạng trên. Anh có vẻ là khách tới Vu Hà, cũng là một kẻ kiêu ngạo từ trong xương tủy nhưng tính tình thẳng thắn lại tốt bụng.
Đó là ấn tượng đầu tiên của cô về anh
“Vậy là đúng rồi. Sao em không báo cảnh sát?”
Cô không đáp…
____
Đêm, sau khi anh trở về nhà cùng cha mẹ, ấm êm nằm trên giường lớn, thì cách ngọn đèn ấy hai con hẻm, tiếng mắng chửi và tiếng khóc hòa lẫn vào nhau, một viễn cảnh mau me như nhấn chìm tâm tư yếu ớt của thiếu nữ 17 tuổi…
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn Thương theo cha mẹ về Thành Đô, chuẩn bị cho năm học mới, vì vậy không hề hay biết về vụ án mạng kinh hoàng đêm qua. Người phụ nữ cầm dao đâm hai nhát vào bụng và ngực trái của chồng, trực tiếp đưa ông ta xuống suối vàng. Mà cay mắt hơn, toàn bộ sự việc đều được diễn ra trước mặt cô con gái học cấp ba của hai vợ chồng. Khỏi phải hỏi, ai cũng đoán được sự khủng hoảng tinh thần nặng nề của cô bé qua đôi mắt đỏ ngàu trên tòa án.