An Di chạy ra bên ngoài sân bóng rổ, nhìn quanh một lượt nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Hàn Thương đâu. Cô thở dài, cảm thấy thất vọng. Chẳng lẽ hai người họ hẹn nhau đi chơi rồi sao. Cô muốn khóc quá.
“Tìm anh hả?”
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau. Cô ngay lập tức quay lại, bất ngờ, gương mặt điển trai của nam sinh lại gần trong gang tấc, tưởng chừng như chỉ vào milimet nữa là chóp mũi hai người chạm nhau.
Anh đang cúi xuống, cúi sát cô, dễ dàng nhìn thấy rõ nét từng chuyển động nhỏ trên khuôn mặt xinh đẹp. Đôi mắt của cô nhìn giống như của hồ ly vậy, đuôi mắt xếch nhẹ lên nhưng to tròn đáng yêu hết nấc, hàng mi dài cong cong im phăng phắc như chờ đợi phản ứng tiếp theo của anh.
“Sao không nói gì?”
An Di bừng tỉnh, cô vội nới rộng khoảng cách giữa hai người, ấp úng hỏi
“Tuệ Mẫn đâu? Không đi cùng anh à?”
Anh nheo mắt
“Hửm? Quan tâm cô ấy làm gì?”
An Di vo nhẹ tà váy, âm thanh vừa lo lắng lại gấp gáp
“Hàn Thương, anh hứa với em một chuyện được không?”
“Sao?”
“Anh hứa được không?”
“Được, em nói đi.”
“Anh đã hôn em rồi…” – gương mặt cô đỏ lên, giọng nói dần ấp úng – “…Vậy nên, anh phải chịu trách nhiệm với em! Em không muốn trong thời điểm này, anh dây dưa với cô gái khác. Em không thích, em không thoải mái, em sẽ ghen!”
Cô nhìn anh, đôi mắt hồ ly ầng ậng nước, như thể chỉ lần chạm nhẹ một cái là liền chảy xuống không ngừng. Váy đồng phục đã sớm bị cô làm nhàu, có vẻ cô bé của anh đã dùng rất nhiều dũng cảm để nói lên câu này. Anh đột nhiên thấy lòng mình sung sướng, cảm giác còn phi thường hơn cả khi đánh thắng một tựa game khó cùng đám Giản Dương, tuyệt vời hơn cả khoảng khắc chiến thắng trên sân bóng rổ vừa rồi.
Hàn Thương vội vàng kéo thiếu nữ vào lòng, nhẹ nhàng âu yếm dỗ dành cô
“Được, hứa với em. Không chỉ thời gian này mà cả đời này đều chịu trách nhiệm với em! Chỉ cần em không chê, nhất định ông đây sẽ thương yêu em tới cùng!”
Cuối cùng, sự nôn nao ngày hôm nay đã dừng lại, An Di lần nữa thấy lòng mình bình yên và ấm áp. Cô nương theo cậu thiếu niên, dùng lực ôm lấy thân hình cao lớn của anh.
Hàn Thương thỏa mãn, nói nhỏ vào tai cô
“Nói với em một bí mật, thật ra lúc chiều Tuệ Mẫn hỏi bài, là anh cố tình diễn cho em ghen đó!”
_____
Thời gian ôn thi vô cùng căng thẳng, ‘học sinh chăm chỉ’ An Di thường tìm tới phòng ‘học bá’ Hàn Thương nhờ giúp đỡ. Cha mẹ Lâm rất ủng hộ việc này, còn cảm ơn An Di rối rít, nhờ cô mà thằng con trai ở nhà nhiều hơn, không ra ngoài gây chuyện cùng đám Giản Dương nữa.
Trong phòng, một đôi nam nữ ngồi cạnh nhau bên chiếc bàn tròn nhỏ giữa phòng. Hàn Thương rảnh rỗi lướt qua một vòng đề thi thử rồi ngả lưng ra thảm lông làm một ván game. Trong khi đó, An Di chăm chú làm hết các câu từ cơ bản đến vận dụng thấp, vận dụng cao, không thèm để ý đến anh.
Hàn Thương chơi xong một ván, chống tay lên đỡ lấy cằm, nghiêng mặt nhìn cô rồi suýt sáo. Hàng động làm phân tán tư tưởng một cách trắng trợn. An Di mặc kệ anh, tiếp tục cắm đầu vào sách vở.
Nhưng con người kia nào có dễ dàng bỏ qua như thế. Đang cùng cô gái mình thích ở trong cùng một không gian hẹp thế này, nếu không làm gì thì chính là không phải đàn ông.
Lâm học bá nhích người về phía đối tượng, bàn tay vô tri từ từ khều nhẹ lưng cô, giọng nói mềm mại ngọt như mía lùi
“Tiểu Di Di, em thật sự không để tâm đến bạn trai em à? Anh đang buồn lắm đấy!”
Lần này, An Di thật sự không thể phớt lờ anh. Cô nhanh chóng tóm lấy bàn tay đang làm loạn, quay lại nhìn gương mặt gợi đòn của anh
“Ai là bạn gái anh chứ?” – nói xong cô vội vàng quay đi, nhưng không ngăn được khóe miệng cong lên, liền vội vàng mím môi lại
Hàn Thương: “Hửm? Thật sự không phải sao? Là anh nhận vơ sao?”
An Di nhịn không nổi nữa, miệng cười lên thật vui vẻ, rồi lại làm bộ nghiêm túc
“Hàn Thương, em không phải học thần như anh đâu, nếu không ôn tập thì sẽ bị điểm kém đó!”
Hàn Thương mặc kệ, anh ngồi bật dậy, ôm lấy cô từ đằng sau, cằm tựa lên vai cô, còn nhẹ nhẹ cọ sát vào cổ cô
“Ông đây hay điểm quan trọng hơn hả?”
Bị nhột, cô đẩy đầu anh ra, cố giãy ra khỏi vòng ôm của anh nhưng càng giãy càng bị ôm chặt. Hàn Thương khoái trí còn cù léc cô, thì thầm bên tai mấy tiếng: “Không chọn thì đừng hòng thoát!”
An Di cười đến đau bụng, đành khuất phục xin tha
“Em sai rồi, tha cho em đi! Chịu không nổi nữa rồi!”
Anh dừng tay, nhưng vẫn ôm khư khư cô trong lòng như sợ mất
“Được, tha cho em, nhưng phải hôn một cái trước đã.”
An Di chưa kịp trả lời thì tên lang sói kia đã bổ nhào vào cô, bá đạo giữ chặt gáy cô rồi hôn xuống không chút lưu tình.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, là giọng của mẹ Lâm
“Hai đứa nghỉ tay ăn chút hoa quả đã nào!”
Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra.
“Ủa, người đâu rồi?”
Bà nhìn quanh một vòng cũng chẳng thấy hai người đâu, bà liền đi tới phía giường, liền phát hiện hai người đang cúi xuống gầm bàn tròn nhỏ.
“Hai đứa làm cái gì vậy hả?”
An Di hít một hơi rồi mới dám ngước mặt lên nhìn bà
“Dì Lâm, là… là con bị rơi mất cái hoa tai, nó lọt vào thảm lông, nên tìm mãi không ra. Hàn Thương giúp con tìm.”
Doãn Tình làm biểu cảm hiểu ra mọi chuyện, gật gật đầu rồi đặt hoa quả lên bàn, nhắc nhở
“Vậy hai đứa tìm tiếp đi, dì ra nấu cơm ha! Hoa quả để đây, nhớ ăn hết đó! Với cả, đừng học quá sức nha!”
Hàn Thương ngồi bên cạnh, nhìn biểu tình của mẹ liền lên tiếng
“Được rồi Lâm phu nhân! Bọn con hiểu rồi!”
Bà đập nhẹ vào tay anh, ánh mắt cảnh cáo thằng con trai của mình rồi mới ra ngoài.
An Di thở phào, may mà giường lớn che đi hai người, nếu không có trăm cái miệng cũng giải thích không nổi
“Chẳng dì không nghi ngờ chúng ta đâu ha?”
Hàn Thương nhếch mép
“Em đoán xem.”
Cô nhìn anh, ánh mắt đầy khó hiểu, lại có chút lo lắng. Hàn Thương cười xòa, lần nữa ôm lấy cô muốn tiếp tục chuyện vừa nãy thì bị đẩy sang một bên
“Anh ngồi yên cho em xem nào! Nếu không em về phòng, không ở đây nữa đâu!”
Quả nhiên, câu nói này có hiệu nghiệm. Anh không dám động chạm gì nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại giảng giúp cô bài khó.