An Di bị câu nói của cô gái làm cho hoảng loạn. Cô vội vàng ngước mắt lên nhìn người đàn ông vừa được cứu ra. Anh mặc bộ vest màu đen, chiếc áo sơ mi bên trong sớm đã nhuộm đỏ một mảng lớn, mái tóc đen ngắn không che nổi vết thương lớn trên trái anh, máu đỏ tuôn ra một đường chảy dọc sườn mặt.
Tim cô giống như bị ai đó bóp lấy thật chặt, đến hô hấp cũng thấy khó khăn, cả người liền run lên một hồi.
“Bác sĩ, người này bị thương nặng quá, cô mau qua đây đi!”
Người cảnh sát kia kêu lên khiến cô trong giây lát tỉnh táo. Cô nhanh chóng thắt nốt vòng băng cuối cùng cho người tài xế rồi chạy nhanh đến chỗ Hàn Thương.
Trong suốt thời gian ở trường đại học, từ thầy cô cho tới các bạn cùng khóa ai cũng công nhận cô có một cái đầu lạnh. Cô không hề thấy sợ hãi trước lần thực hành mổ người đầu tiên, hay lo lắng, rối trí trước hàng loạt bệnh nhân được đưa vào liên tục khi thực tập ở khoa cấp cứu của một bệnh viên khá lớn. Cô bình tĩnh xử lý từng người một, thậm chí còn tham gia một vài ca mổ khi thiếu nhân lực. Năng lực của cô nhờ vậy được công nhận.
Tuy nhiên, lúc này trước mắt cô chỉ có một bệnh nhân, nhưng người này lại lần đầu khiến bác sĩ An không biết bắt đầu từ đâu. Cô cắn chặt môi đến bật máu, muốn ngăn mình bật khóc, đồng thời cũng giúp bản thân tỉnh táo hơn đôi chút. Cô nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo bên ngoài rồi từ từ cởi lớp sơ mi bên trong ra, nhanh chóng xử lý qua rồi cầm máu cho anh.
Lúc này, xe cứu thương cuối cùng đã đến nơi, bác sĩ chạy lại
“Nhanh chóng đưa bệnh nhân lên xe!”
An Di khẩn trương giúp cảnh sát một tay đặt anh lên cáng rồi đưa vào xe. Cho đến khi chiếc xe chạy đi thật xa rồi, cô mới nắm chặt tay lại, trở về xe Trần Bắc.
Trần Bắc nhìn bàn tay dính đầy máu của cô
“Tai nạn khủng khiếp lắm à?”
Cô gật đầu
“Ừm, ba người đều bị thương nặng.”
Anh gật đầu coi như đã hiểu
“Có muốn vào phòng khám của anh sửa soạn lại một chút không?”
Cô lắc đầu
“Cho em về nhà được không?”
“Không phỏng vấn nữa sao?”
“Ừm, không có tâm trạng.” – dừng một lúc cô lại nói – “Lúc nãy em nhìn thấy anh ấy.”
Trần Bắc cau mày
“Trong vụ tai nạn? Lâm Hàn Thương?”
Cô gật đầu
“Anh ấy bị thương rất nặng, cả người toàn là máu được đưa lên xe cứu thương. Nhưng em không thể đi theo được, em chẳng phải người thân cũng chẳng có danh phận nào để lên xe cùng anh ấy…”
Trần Bắc thở dài
“An Di, quá khứ qua rồi thì để nó qua đi, em nên sống cho tốt hiện tại và tương lai thì hơn!”
Suốt mấy năm bầu bạn cùng An Di, Trần Bắc không thiếu lần thấy cô suy sụp và đau khổ vì nhớ bạn trai cũ của mình. Tệ nhất là trong khoảng thời gian cô bị trầm cảm, cô có xu hướng đổ mọi tội lỗi cho mình rồi tự làm tổn thương cơ thể: “Em đã làm tổn thương anh ấy rồi… Em thật tệ…”
An Di không đáp lại anh, cô biết dưới cương vị là bác sĩ tâm lý cho cô trong suốt 3 năm, anh muốn tốt cho cô nhưng cô không cách nào quên được Hàn Thương. Cô không mong quan hệ của hai người có thể tốt đẹp như xưa, nhưng ít ra cô vẫn muốn ở cùng một thành phố với anh, thỉnh thoảng có thể vô tình nhìn thấy anh ở nhà hàng hay cửa tiệm nào đó cũng được.
_____
Sau khi tạm biệt Trần Bắc, An Di chậm chạp trở về căn hộ. Cô cởi bỏ bộ đồ dính máu trên người rồi tắm rửa sơ qua, sau cùng là nằm vật trên sô pha trong phòng khách, mở bừa một kênh ti vi nào đó để lấp đầy không gian yên tĩnh.
Sau một bộ phim cung đấu Trung Quốc là chương trình thời sự.
“Sáng nay, tại XX đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng khiến 3 người bị thương và đã được đưa vào bệnh viện Thanh Tâm ngay lập tức, trong đó có doanh nhân trẻ Lâm Hàn Thương. Theo như kiểm tra của cảnh sát, tài xế xe tải đâm vào xe của anh có nồng độ cồn…”
An Di nhìn chằm chằm vào hình ảnh của anh trên ti vi, trong lòng không rõ tư vị.
Nhiều năm ở nước ngoài, thỉnh thoảng cô sẽ tìm kiếm tên anh trên mạng, nhưng hình ảnh rò rỉ ra thực sự rất ít, chủ yếu là bóng lưng hay sườn mặt hơi mờ. Có vẻ anh không thích xuất hiện trên báo chí lắm. Cũng vì vậy, trên bản tin kia dường như là bức hình rõ nét nhất của anh với màu đỏ của máu làm chủ đạo.
_____
Trong căn phòng ngập mùi thuốc khử trùng, chàng trai vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật còn đang hôn mê. Những lớp băng trắng tinh quấn trên đầu và khắp cơ thể giấu dưới lớp chăn khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy đau.
Mẹ Lâm vừa xem nhận được điện thoại của bệnh viện liền lập tức chạy đến. Bà nhìn con trai mà khóc muốn ngất xỉu. Cha Lâm ở bên không ngừng dỗ dàng bà.
“An… Di…”
Âm thanh mỏng và đứt quãng vang lên. Doãn Tình lập tức ngừng khóc, bà nắm lấy tay anh rồi gọi anh mấy tiếng, nhưng có vẻ anh không nghe thấy, anh chỉ liên tục lặp lại duy nhất 2 chữ