Một tuần nhanh chóng trôi qua. An Di mệt mỏi ngồi trong phòng nghỉ của nhân viên, nắn bóp đôi vai mỏi nhừ của mình. Cô vừa nhận việc không lâu, tưởng rằng sẽ có thời gian đâu thoải mái để làm quen với công việc nhưng không ngờ tuần đầu lại bận tới chóng mặt.
Chả là một ca sĩ nổi tiếng thế giới vừa mới tới Thành Đô tổ chức concert, điều này đã thu hút rất nhiều fan hâm mộ từ khắp nơi trên đất nước tới tham gia, gây ra ùn tắc giao thông nghiêm trọng trên đường phố và tình trạng quá tải người ở nơi check-in vào sân vận động. Thành ra, nhiều vụ tai nạn bất ngờ xảy ra khiến bệnh viện Thanh Tâm bận rộn suốt một tuần.
An Di không ở phòng phẫu thuật thì ở phòng nghỉ nhân viên ngủ bù, không có thời gian để về nhà hay đến thăm Hàn Thương. Cô nhìn mình trong gương, thở dài một hơi. Mái tóc đã bết, quầng thâm mắt cũng lộ rõ, trông cô hơi thảm thì phải.
Cũng may, hôm nay là hết bận rồi, cô có thể nghỉ phép nửa ngày.
Đúng lúc này, một bác sĩ nữ bước vào, cô ấy tên là Triệu Khả. Hai người bằng tuổi nhau, thời gian này cô ấy cũng giúp đỡ cô khá nhiều nên có thể nói là thân thiết.
“Bác sĩ An trốn vào đây làm biếng đấy à?”
An Di cười cười
“Ừm, ca phẫu thuật cuối vừa kết thúc, tôi cũng hết năng lượng rồi!”
“Vất vả rồi! Mới tuần đầu đi làm mà…”
Cô ấy ngồi xuống cạnh cô rồi nói tiếp
“Ngồi nửa tiếng nữa là cô được về nhà rồi nhỉ? Thích thật đó!”
An Di đưa cho cô ấy chai nước khoáng
“Cô không về nhà nghỉ sao? Chăm chỉ tăng ca vậy à?”
Cô ấy lắc đầu
“Không phải, tôi có về ngủ chứ! Cả tuần mệt như cẩu rồi! Nhưng trước tiên phải đi thay băng cho bệnh nhân đã!”
“Vậy mau đi đi!”
“Nhưng bệnh nhân này là Lâm Hàn Thương đó! Anh ta khó tính lắm, còn hung dữ nữa! Lần trước tôi thay băng đúng lúc thư kí của anh ta đang báo cáo công việc, cô không biết đâu, anh ta mắng anh thư kí dữ lắm, còn suýt nữa giật đứt cả dây truyền nước! Tôi bị giật mình, cuộn băng trên tay liền rơi xuống, anh ta liền bảo tôi vụng, không được việc gì nên hồn!”
Triệu Khả ấm ức kể, thiếu điều nước mắt rơi xuống. Cô làm bác sĩ đã gần hai năm rồi nhưng là lần đầu bị dọa đến xanh mặt như vậy. Cũng tại bác sĩ trước kia phụ trách anh đã chuyển công tác, nếu không quả bom này cũng không rơi lên đầu cô.
An Di nghe Triệu Khả kể, trong đầu liền hiện ra vẻ mặt giận dữ của ai kia. Không biết anh đáng sợ thế nào mà làm cô ấy phải ấm ức như vậy nữa.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm tổng quả thực là đẹp trai, dáng người cũng chuẩn nữa! Nằm viện lâu như vậy mà vẫn múi nào múi nấy săn chắc!”
Gương mặt sợ hãi giây trước liền chuyển sang si mê, An Di bất lực cạn lời.
Ngồi thêm một lúc, đột nhiên, Triệu Khả ôm lấy bụng, vẻ mặt đau đớn
“Ôi cái bụng tôi!”
An Di đỡ lấy cô ấy
“Cô sao vậy?”
“Ai da, đau bụng quá! Không biết tôi ăn phải cái gì rồi, muốn đi nhà xí quá! Nhưng đến giờ thay băng cho Lâm tổng rồi, làm sao đây?”
Cô ấy lo đến cau mày, nhưng chưa đươc 10 giây, cơn đau bụng liền ập đến, dồn cảm giác khó chịu xuống bên dưới. Cô ấy mím môi, khó khăn lên tiếng
“Bác sĩ An, trăm sự nhờ cô! Tôi đi tìm nhà xí tâm sự đây!”
Nói xong, cô ấy liền chạy mất. An Di chưa kịp nói gì, vấn đề này liền coi như để cô giải quyết rồi. Nhưng mà, cô đi thay băng cho Hàn Thương sao?
An Di từng tưởng tượng ra vô số cảnh gặp lại, nhưng không ngờ nó lại đột ngột như này. Chắc là anh chưa biết cô đã về nước đâu? Hơn nữa, hiện tại tóc cô bết, mắt cô đen, trông không ổn chút nào! Có gặp lại cũng nên là lúc đàng hoàng hơn chứ!
____
Bác sĩ An đứng trước phòng bệnh VIP. Qua ô cửa sổ, cô nhìn thấy một người đàn ông đang báo cáo công việc, còn anh nằm trên giường, hai mày nhíu lại. Nghĩ lại câu chuyện Triệu Khả kể, cô có nên vào lúc này không nhỉ?
Nhưng hết cách rồi, cô vén lại sợi tóc rơi bên má, kéo khẩu trang y tế lên che gần hết gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Che chắn thế này chắc anh không nhận ra cô đâu!
Cô cầm khay đồ dùng, đẩy cửa bước vào, mở miệng thông báo
“Đến giờ thay băng rồi. Anh cởi áo ngoài ra đi.”
Người thư kí kia nghe vậy nhưng miệng vẫn tiếp tục báo cáo. Lâm Hàn Thương không có vẻ gì là để ý tới cô nhưng áo trên người cũng đã cơi xuống, lộ ra lớp băng trắng và một phần da thịt lấp ló.
An Di nhìn con người cuồng công việc kia, có chút khó chịu. Anh dưỡng bệnh thế này thì có khác gì đem công ty chuyển tới bệnh viện đâu? Nhưng cô không có tư cách gì để quản anh, cô khuyên bản thân tốt nhất nên làm cho xong công việc của mình thì hơn.
An Di đặt khay đồ lên tủ đầu giường, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bắt đầu tháo băng cũ.
Tay nghề của bác sĩ An rất tốt, không mất nhiều thời gian liền đã hoàn thành việc thay băng. Theo yêu cầu nghề nghiệp, cô lặp lại lời nhắc quen thuộc
“Vết thương của anh hồi phục rất tốt, nhưng vẫn không nên đụng vào nước hay vận động mạnh. Nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Cô nói xong, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh đang nhìn mình.
Cảm giác giống như bị nhìn thấu khiến cô giật thót.
“Không còn gì nữa thì tôi đi đây, anh nghỉ ngơi đi!”
Cô nhanh chóng cầm khay đồ muốn rời đi thì bị lời nói của anh giữ lại
“Bác sĩ An?”
Thư kí nam kia nhận thấy không khí có vẻ kì lạ liền xin phép ra ngoài, không kiềm được mà nhìn kĩ vẻ mặt của cô bác sĩ. Chiếc khẩu trang chỉ để lộ đôi mắt, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng làm anh ta có chút kinh ngạc. Một đôi mắt rất đẹp, vừa trong trẻo lại dịu dàng, nhưng man mác buồn lạ lùng.