Lúc hai người quay lại phòng, đồ ăn đã được mang lên hết. Mọi người bắt đầu ăn uống rồi mời rượu nhau nhiệt tình. Trương Thiên Ái vừa thấy Hàn Thương quay lại liền nở nụ cười, thậm chí còn nâng chai rượu đắt đỏ lên, rót sẵn cho anh một li rồi đặt cạnh dĩa ăn. Tuy nhiên, nụ cười nhanh chóng dập tắt khi cô ta thấy người ngồi xuống là An Di chứ không phải Hàn Thương.
Lộ Ái Nhi nhìn anh kéo ghế cạnh mình rồi ngồi xuống, ánh mắt đắc ý liền lướt qua vẻ mặt cau có của Trương Thiên Ái. Ừm, bổn cung rất hài lòng đó nha!
“Chỗ này là của Hàn Thương, sao cô ngồi đây hả?” – cô ta chỉ vào cô
An Di nhẹ nhành hất đuôi tóc dài về sau rồi quay qua lấy túi sách đặt trên ghế bên cạnh đặt qua ghế của mình rồi nhẹ nhàng nói
“Hàn Thương, lấy hộ em điện thoại được không?”
Chiếc điện thoại đặt trên bàn được anh đưa tới cho cô.
Trương Thiên Ái hoàn toàn bị ngó lơ, mặt liền đỏ ửng lên ngai ngùng lại tức giận. Dựa vào đâu mà An Di luôn được anh ưu ái như vậy chứ? Thậm chí năm xưa cô từng làm anh tổn thương, anh vẫn là một lòng với cô, không để thêm bất cứ người phụ nữ nào vào mắt.
Nhưng mà, gương đã vỡ thì khó lành…
“An Di à, năm xưa tại sao cô ra nước ngoài vậy? Lúc đi còn chẳng báo với bọn tôi tiếng nào, tôi còn tưởng anh chàng nào bắt cóc cô đi đấy!” – Trương Thiên Ái cười cười, làm ra vẻ đùa vui
“Hình như thời gian ý Chu Thế Kiệt cũng xin nghỉ một tháng thì phải? Nghe thầy chủ nhiệm nói là qua Mĩ, chắc không phải hai người đi chung đó chứ?” - Cô bạn bên cạnh cô ta hưởng ứng
“Sao lại đi chung? Hai người có thân thiết sao Di Di?” – một anh bạn khác tò mò hỏi
“Quen hay không thì sao chứ? Người ta đẹp trai lại nhiều tiền, mơ còn không được!” – cô bạn kia thâm sâu đáp
Lộ Ái Nhi nghe họ nói, liền muốn nổi giận
“Mấy người…”
Cô ấy chưa kịp nói hết câu thì chiếc ly trong tay Hàn Thương đột nhiên vỡ vụn, một thứ âm thanh chói tay như đóng băng lại không gian bữa tiệc. Rượu trong ly tuôn ra, lẫn với máu đỏ, thấm ướt tay áo sơ mi đắt tiền. Anh không nói gì, nhưng nhìn biểu tình của anh ai cũng hiểu là đang cực kì khó chịu, vì vậy liền biết điều mà ngậm miệng lại.
An Di giật mình nhìn bàn tay nhuộm đỏ của anh, cô vội vàng đỡ lấy cổ tay anh, rồi nói bằng giọng trầm, xen chút buồn bực
“Thả lỏng tay ra!”
Có lẽ cô không để ý, nhưng những người khác đều để ý thấy lời nói của cô giống như ra lệnh cho vị Lâm tổng kia phải làm theo, hơn nữa, cô còn có vẻ đang tức giận với anh thì phải. Mà lạ cái, tổng tài kia nhìn thì lạnh lùng nhưng nghe cô nói liền ngoan ngoãn buông tay.
Mấy mảnh vỡ đã đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tuôn ra khiến An Di phải chau mày. Cô nhìn cô nhân viên phục vụ đứng ở cửa phòng, hỏi
“Có hộp y tế ở đây không?”
____
Cô nhân viên đưa hai người tới phòng nghỉ của nhân viên. An Di kéo Hàn Thương ngồi xuống ghế rồi mở hộp y tế ra bắt đầu sơ cứu.
Rất nhanh, vết thương đã được bọc lại hoàn toàn trong lớp băng trắng, An Di cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hàn Thương nhìn bàn tay được băng bó của mình rồi lại nhìn cô gái đang bận rộn thu giọn chỗ đồ sơ cứu, anh nhịn không được cơn giận trong lòng, liền hỏi
“Em nghe cô ta nói mà vẫn điềm nhiên như vậy được sao?”
Hành động của cô thoáng chốc cứng đờ
“Không vậy thì sao? Em cũng chẳng phủ nhận được, dù sao thì năm đó thực sự là em đi cùng hắn ta đến Mĩ.”
Hàn Thương cau mày, bàn tay liền vô thức siết chặt khiến vết thương lại bắt đầu rỉ máu. An Di thấy vậy liền chen bàn tay nhỏ nhắn của mình vào bàn tay to lớn của anh, ngay lập tức lực bàn tay liền nhỏ lại.
Cô nhìn anh rồi nói tiếp
“Nhưng không phải một mình hắn ta mà là cả nhà họ Chu.”
“Em nói vậy là sao?”
“Thực ra, Chu Thế Kiệt là anh họ của em. Em qua Mĩ cùng họ là vì em gái anh ta, Chu Vãn, cần làm phẫu thuật, mà cô ta là nhóm máu hiếm, em cũng có nhóm máu đó, nên họ muốn em đi cùng.”
Nghe xong, lông mày của anh giãn ra một chút
“Nhưng nếu chỉ có vậy, em đâu cần bỏ đi mà không nói gì?”
An Di cười nhạt
“Nói ra thật sự rất dài, em cũng không biết nên nói từ đâu nữa…” – cô nhìn anh, lòng nặng trĩu – “Nhưng anh tin em một điều được không? Em chưa bao giờ muốn rời khỏi anh cả!”
Hàn Thương nhìn cô gái đầy dung túng
“Có bao giờ anh không tin em không?”
Nói rồi, anh không kìm được mà cúi xuống hôn cô nồng nhiệt. Vừa dịu dàng, trân trọng như nâng trái trứng mỏng, lại mạnh mẽ, xâm chiếm như bù lại nỗi nhớ bao năm xa cách. Phải nói rằng anh nhung nhớ xúc cảm mềm mại này đã ngàn đêm rồi, thậm chí nhiều đêm anh chỉ muốn bay đi khắp nơi tìm cô rồi hung hăng chà đạp cô cho thỏa nỗi nhớ. Nhưng tỉnh rồi lại thôi, cô bỏ anh, anh liền mặt dày đi tìm cô sao? Cô có muốn gặp anh sao?