Anh Vẫn Luôn Chỉ Thích Em!!

Chương 5: Ai là anh họ của em hả?



Trong lớp đột nhiên xuất hiện một mĩ nhân, nam sinh từ lâu đã nhìn lác cả mắt, còn tưởng là hậu bối mới vào trường, liền muốn tới hỏi xin WeChat nhưng đều bị ánh mắt sắc lạnh của Hàn Thương dọa chạy trối chết.

Cho đến khi chất giọng mềm mại của cô vang lên, họ mới biết thì ra bạn học mới. Nhưng ngồi cùng được với trùm trường thì cũng quá khủng bố rồi.

“Chà, bạn học mới đẹp thật đó!”

“Nãy tôi còn tưởng tiểu học muội nào lạc vào lớp mình, giọng ngọt quá đi”

“Thật tiếc lại là hoa đã có chủ”

“Thương ca hồi nãy nhìn tôi như muốn giết người ý!”

“Cậu ta vậy mà ngồi cạnh Thương ca, thật ngứa mắt”

“Xinh đẹp thì sao chứ? Cũng chẳng thể mài ra ăn được”

An Di thấy mọi người thì thầm với nhau, sợ giọng phổ thông của mình chưa ổn, có chút ngại ngùng. Cô ngồi xuống rồi quay qua nhìn anh

“Giọng em nghe có lạ không?” Hồi nãy cô run đến nỗi hai tay vặn vẹo làm nhàu gấu váy.

Hàn Thương cười: “Hay lắm”

Tiết sinh hoạt đầu năm thật ra cũng không có gì. Chỉ là nhắc lại nề nếp nội quy một chút, rồi sắp xếp lại ban cán sự lớp, rồi nói qua về vấn đề học phí, cuối cùng là chép thời khóa biểu.

An Di ngây ra nhìn thời khóa biểu chật cứng. Sáng nào cũng full 5 tiết, chiều học thêm 3 tiết nữa. Có nghĩa, sáng ra khỏi nhà lúc 7 rưỡi, chiều về nhà lúc 5 giờ. Nhà trường cũng quá ác liệt rồi đi. Không biết lớp 12 còn có thể ‘biến thái’ cỡ nào nữa?

Giờ ra chơi, kha khá nữ sinh tới lấy lí do làm quen với cô chỉ để đến gần ngắm ‘crush quốc dân’ – Lâm Hàn Thương rõ hơn. An Di không để bụng vấn đề này, vẫn từ từ đáp lại từng câu hỏi của các bạn, vì cô thực sự muốn chung sống vui vẻ với họ, không thể chỉ vì lí do này liền phá tan tất cả. Cô không mong trở lại kiểu sống cô lập như ở trung học Vu Hà

Sau đó, cũng có vài người hỏi quan hệ của cô và anh, cô chỉ đơn giản nói mình là em họ xa của anh, là mẹ anh nhờ anh quan tâm đến cô thôi.

Nhưng bạn cùng bạn có vẻ không hài lòng lắm, cứ nhìn chằm chằm vào cô không thôi. Rõ ràng cô không có nói sai mà.



Giản Dương ở sau ôm vai Hà Phán cười: “Mặt cậu ta đen như đít nồi rồi kia haha”

Mãi cho tới lúc vào tiết hai, chỗ hai người mới tạm thời yên tĩnh. An Di điềm tĩnh lôi sách ra, lại bị Hàn Thương gõ đầu.

“Ai là anh họ của em, hả?”

An Di lại cười nhẹ nhàng

“Em sợ anh thấy phiền nếu bị đồn thổi lung tung.”

Ngày nào cô cũng bước ra bước vào nhà anh, lại còn cùng một xe tới trường, ngồi cùng bàn nữa. Nếu không có một quan hệ họ hàng nào đó thì quả thật dễ khiến người ta hiểu nhầm. Cô đây cũng chỉ bảo vệ thanh danh của anh và cô thôi. Nhưng Hàn Thương dường như có ý nghĩ khác. Anh sẽ thấy không thoải mái nếu là người khác, nhưng cô không phải người khác…

_____

An Di không phải một học bá, cô luôn dùng sự cố gắng để bù đắp vào khoảng trống thiên phú của mình. Vì vậy, tiết nào cô cũng chăm chú nghe giảng, ghi chép thật đầy đủ, nếu có chỗ không hiểu liền đánh dấu lại, tối về sẽ nghiên cứu lại, nếu còn không hiểu thì sẽ hỏi giáo viên vào tiết sau. Cách học này đã được cô duy trì từ năm đầu cấp 2 đến tận bây giờ, khá hiệu quả.

Thỉnh thoảng, cô vô thức nhìn sang nam sinh bên cạnh. Anh không mở sách giáo khoa, mà chỉ nhìn powerpoint của giáo viên hoặc nhìn ké sách cô, đến vở ghi cũng thèm mở luôn. Đôi khi còn quay xuống bàn dưới nói chuyện nữa. Cô tự hỏi anh thuộc loại học sinh nào? Học thần hay học tra? Nhưng chẳng phải 11-2 là lớp trọng điểm sao? Vậy hẳn là vế đầu đi…

Buổi sáng đầu tiên êm đềm trôi qua. Giờ ăn trưa, học sinh đa phần sẽ ăn trưa ở căn tin, cũng có người sẽ cất công về nhà hoặc ra quán ăn.

An Di tìm thẻ cơm trong cặp rồi nghiêng đầu hỏi nam sinh bên cạnh

“Anh, chúng ta đi ăn cơm đi!”

Hàn Thương hoàn thành nốt ván game chơi từ giữa tiết 5, đặt điện thoại xuống rồi tìm thẻ cơm trong túi

“Đi thôi”

“Ê, Tiểu Di Di, đừng có quên kem của tôi chứ!”

Giản Dương nhanh chóng đi theo hai người, Hà Phán cũng vậy.

Căn tin ở sau khu dạy học, đi tới đó chỉ tốn khoảng 5 phút. Bốn người nhanh chóng xuất hiện trước sự ngạc nhiên của học sinh trong trường. An Di lại không chú ý rằng mình đang là trung tâm của sự nghị luận kia, chỉ từ từ xếp hàng chờ đến lượt lấy cơm.



Cô lấy một phần cơm, thêm 1 quả trứng chiên, một phần cá sốt cà chua và bắp cải luộc. Xong xuôi liền đợi Hàn Thương phía sau. Anh không kén ăn, chọn đồ tương tự cô nhưng thêm 2 chiếc bánh bao nhỏ.

Luôn là vậy, nữ sinh cấp 3 chú tâm giữ dáng bao nhiêu, thì nam sinh lại càng ăn khỏe bấy nhiêu. Mà tức cái, họ ăn nhiều cũng không mập, ngược lại cứ cao dỏng lên.

An Di không thuộc tạng người dễ béo, nhưng cô ăn không được nhiều.

Bốn người ngồi cùng một bàn. Giản Dương nhìn suất cơm nhỏ của cô

“Tiểu Di Di ăn ít vậy là không được đâu! Chiều còn 3 tiết nữa đó!”

Hàn Thương ở cùng, ăn cùng cô một tuần rồi, đương nhiên hiểu

“Em ấy ăn hết được chỗ đó là giỏi rồi. Dạ dày chỉ bằng con mèo thôi. Đúng không tiểu miêu miêu?”

Anh liên tưởng dáng vẻ ăn từ tốn nhỏ nhẹ của cô với con mèo Lion của bà ngoại ở quê, quả thật giống y hệt.

An Di bị trêu, nhỏ giọng nói

“Em… em đâu có kém cỏi vậy!”

“Hahaa, vậy Tiểu Di ăn hết được chỗ này, ca ca thưởng nha!”

Anh chống tay xuống bàn, áp nửa khuôn mặt đẹp trai lên, nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu ngả ngớn trêu trọc như biết rõ cô không thể hoàn thành nhiệm vụ và lĩnh thưởng.

Giản Dương: “Tôi muốn chọc mù đôi mắt chó này quá!”

Hà Phán: “Giờ đổi chỗ còn kịp không?”

Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Đột nhiên, một cô gái nhỏ bẽn lẽn đi tới bàn họ, giọng nói ngọt như kẹo đường

“Lâm… Lâm học trưởng…”