Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau trên sô pha, không khí có vẻ không được tốt đẹp lắm.
An Di bị bắt ngồi yên trên giường nhưng cô vẫn nhỏ giọng nói
“Trần Bắc, anh đừng bắt nạt Hàn Thương!”
Qua lời kể hôm qua của An Di thì người tên Trần Bắc này đã giúp đỡ cô rất nhiều khi ở Mỹ, thậm chí cô còn coi anh ta như anh trai. Vậy thì coi như hôm nay là buổi ra mắt phụ huynh nhà gái đi. Hàn Thương xốc lại bộ vest trên người, ngồi thẳng lưng lên rồi nói
“Anh Trần, xin chào! Tôi là bạn trai của An Di, Lâm Hàn Thương.”
Trần Bắc nhấp một ngụm nước, cố nuốt đi cơn giận vừa rồi. Dù sao chuyện của hai đứa anh cũng không cấm nổi, thôi thì nhắc nhở cậu em rể này kĩ càng nhiều chút.
“Tôi biết cậu.” – anh nhìn An Di một cái rồi quay lại nhìn thẳng vào Hàn Thương – “Cậu thực sự là người rất quan trọng với An Di. Cậu biết Di Di từng bị trầm cảm rồi chứ?”
Anh gật đầu
“Trong khoảng thời gian khủng hoảng tâm lý đó, cậu là nguồn sáng duy nhất mà tôi tìm được trong đôi mắt vô hồn của cô ấy. Cô ấy không quan tâm tới bất cứ thứ gì, có thời điểm thậm chí còn muốn từ bỏ mạng sống của mình để kết thúc chuỗi ngày đau khổ. Mỗi lần như vậy, tôi đều kịp thời cứu được cô ấy, nhưng chỉ là về mặt thể xác mà thôi. Cậu biết mà, một khi đã có ý định tự tử thì chẳng ai có thể hoàn toàn ngăn cản được, lần 1 không được thì lần 2, lần 3…”
Thật ra, đêm qua khi kể lại quá khứ, An Di đã lược đi khá nhiều chi tiết không mấy tốt đẹp, đặc biệt là mấy phần liên quan tới ‘từ bỏ mạng sống’. Vì vậy, khi Hàn Thương nghe được điều này từ miệng Trần Bắc, anh sững sờ nhìn sang cô gái đang ngồi trên giường. Cô cũng mở to mắt nhìn hai người, có lẽ là không ngờ Trần Bắc sẽ nói tới điều này.
“…Sau đó tôi thấy cô ấy để hình nền điện thoại là ảnh của hai người chụp chung, lúc đó tôi liền nhìn thấy con đường có thể dẫn cô ấy ra khỏi bóng tối, hoặc chí ít là khơi gợi một chút khát khao vươn tới ánh sáng. Và thực tế đã chứng minh tất cả. Cậu thực sự là vị thần trong lòng Di Di, là đấng cứu tinh cho tâm hồn vỡ vụn của cô ấy.”
Trần Bắc chân thành nhìn thẳng vào Hàn Thương, đó chính là ánh mắt biết ơn vô bờ của một người anh trai với ân nhân của em gái mình.
An Di ngây ngốc nhìn Trần Bắc mà không để ý hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má. Có thể Trần Bắc chỉ đối tốt với cô vì cô giống với em gái anh ấy, nhưng dù vì bất cứ lí do nào, anh ấy là người duy nhất trong suốt 7 năm dài đẵng đẵng cho cô cảm giác ấm áp khi có một gia đình là như thế nào.
Cô mặc kệ cơn đau trên người mình, nhanh chóng chạy về phía sô pha, nhào vào lòng Trần Bắc khóc như một đứa trẻ. Trần Bắc có vẻ giật mình nhưng rất nhanh liền vỗ về cô nhóc
“Ôi trời, giờ còn biết khóc nhè à?”
Hàn Thương nhìn cảnh tượng này liền kìm không được mà muốn kéo An Di về phía mình. Cho dù là anh trai đi nữa thì sao có thể ôm người đàn ông khác trước mặt bạn trai được chứ? Nhưng khi tay anh vừa chuẩn bị chạm vào cô, Trần Bắc liền lia mắt cảnh cáo
“Họ Lâm kia, Di Di là em gái tôi, tôi không cho phép thì hai người cũng không cưới nổi đâu!”
“Anh Trần à, cưới sớm cưới muộn, đằng nào cũng cưới, An Di chắc chắn là vợ em rồi, anh đừng ấu trĩ thế chứ?”
“Ấu trĩ? Hừ! Khi nào có con gái cậu sẽ hiểu hai từ ‘ấu trĩ’ này khó nghe thế nào!”
“Đó, phải có con gái đúng không? Anh trả vợ lại cho em rồi sẽ có cháu bế thôi!”
An Di nhìn họ cãi nhau, cơn buồn phiền liền hóa thành niềm vui. Không ngờ có anh trai và bạn trai lại ấm áp tới như vậy!
.
.
Một ngày sau, vết bầm trên cổ An Di đã tiêu tan gần hết, cơ thể cũng không có vấn đề gì đáng ngại. Cô được xuất viện, hoặc đúng hơn là trở về với vai trò bác sĩ của mình.
Tuy nhiên, sau sự việc ồn ào kia, việc làm của cô có chút trắc trở. Không phải toàn bộ nhưng khá nhiều người nhà bệnh nhân bắt đầu không cho cô phụ trách người thân của họ, hơn nữa còn nói nhiều từ ngữ xúc phạm khiến y tá ở đó cũng phải tức giùm cô
“Đổi bác sĩ! Tôi không muốn cô ta phẫu thuật cho cha tôi! Ai biết đêm qua cô ta đã ở đâu, làm gì, lát vào phòng mổ lại run chân thì sao?”
An Di không tỏ vẻ gì nhiều nhưng Triệu Khả lại nóng máu
“Anh nói chuyện cho đàng hoàng! Cha anh đã phẫu thuật một lần tuần trước, mà người đứng mổ cũng chính là bác sĩ An. Sau ca mổ, bệnh nhân có dấu hiệu hồi phục rất tốt, chính anh cùng vợ còn tới cảm ơn cô ấy. Vậy mà giờ, chỉ vì mấy lời phỉ báng trên mạng, anh lại đứng đây bôi nhọ bác sĩ An, anh có liêm sỉ không vậy hả?”
Người đàn ông bị nói tới đuối lí, nhưng miệng còn cứng
“Hừ, tôi mặc kệ! Cả cái bệnh viện lớn này chẳng lẽ thiếu bác sĩ hay sao? Đổi người mà cũng phải cãi lí nữa à?”
Triệu Khả còn muốn mắng nữa, An Di đã tiến lên ngăn lại
“Tính mạng con người quan trọng, ai phẫu thuật cũng được, chỉ cần là bác sĩ tốt. Cô đi tìm bác sĩ Kiều đi!”
Triệu Khả nuốt cơn giận xuống, nghe theo lời cô bảo.
Đến giờ nghỉ trưa, cô ấy kéo cô vào phòng thay đồ
“An Di, cô đừng quá hiền lành như vậy! Tôi biết là cô không có làm gì sai trái hết, y tá, bác sĩ trong bệnh viện cũng tin cô, nhưng mà người ngoài lại không phải vậy! Nếu cứ kéo dài thì danh tiếng của cô sẽ bị hủy hoại đó!”
An Di cũng biết chứ.
“Hay là cô nhờ Lâm tổng giúp đi, anh ấy quyền cao đức trọng, nhất định sẽ có cách giúp cô!”