"Sao Khương Thấm vẫn chưa tới?" Chu Minh Khiêm nhìn đồng hồ đeo tay, nói.
Có người nói: "Chắc là không được khỏe."
Tối qua Khương Thấm quay cảnh đêm, quay đến hai giờ rưỡi mới xong. Chu đạo thì bị cảm lạnh, đau dạ dày, Khương Thấm cũng hít không ít khí lạnh, xem chừng bị cảm lạnh rồi.
Chu Minh Khiêm: "Không đợi cô ấy nữa." Anh nhìn Hướng Lạc, "Lát nữa cô nói lại với Khương Thấm nội dung cuộc họp hôm nay."
Hướng Lạc "Ừm" một tiếng. Mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không dám phản bác Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm ra hiệu cho Hề Gia, "Mau in kịch bản đã sửa ra cho mỗi người một phần đi."
Hề Gia choáng váng, không hiểu nhìn Chu Minh Khiêm.
Bút ký ngày hôm trước và của ngày hôm qua cô đều đã đọc lại rồi, đâu có ai kêu cô sửa kịch bản đâu.
Chẳng lẽ trước đó vài ngày, Chu Minh Khiêm có yêu cầu cô sửa kịch bản?
Cũng không đúng, cô sẽ không kéo dài công việc đến ngày thứ hai.
Chu Minh Khiêm thấy Hề Gia không quan tâm lại không lên tiếng, khí nóng trên người anh bắt đầu sục sôi.
Làm phiền nhiều người ở đây như vậy, Chu Minh Khiêm cố gắng đè ép cơn giận của mình, "Hề đại biên kịch! Đi in tất cả kịch bản đã được sửa ra! Nếu cô không muốn đi in thì mau gửi file vào trong nhóm đi!"
Anh gằn từng chữ.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, Chu Minh Khiêm tức giận rồi, còn là loại tức giận không hề nhẹ.
Hề Gia biết mình đã quên, nhưng vẫn muốn làm rõ, "Chu đạo, anh yêu cầu tôi sửa kịch bản lúc nào?" Cô thật sự muốn biết Chu Minh Khiêm phân phó nhiệm vụ cho cô khi nào.
Cô không có một chút ấn tượng nào, trên bút ký cũng không có ghi lại.
Nhưng những lời này rơi vào tai Chu Minh Khiêm lại thành một ý tứ khác, như thể hỏi: Anh kêu tôi sửa kịch bản hồi nào!?
Chu Minh Khiêm cười lạnh một tiếng.
Đến mức này rồi mà vẫn còn già mồm giảo biện không thừa nhận.
Cũng đúng. Làm sao có thể trông cậy giới hạn của người phụ nữ này được.
Có giới hạn sẽ không chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.
May sao, hôm qua lúc gọi điện cho Hề Gia, mọi người cũng có mặt ở phòng họp.
Ấn tượng của cô Thượng đối với Hề Gia rất tốt, bà nhìn người cũng coi như là chuẩn. Hề Gia không phải người tự cao tự đại, không phải cô gái không biết trời cao đất dày, hẳn là có lý do riêng.
"Hôm qua tầm sáu giờ chiều, Chu đạo có gọi điện thoại cho em. Có phải em uống rượu với bạn, uống nhiều quá nên quên rồi không."
Chu Minh Khiêm phất tay, "Cô Thượng, cô không cần tìm lí do giải vây cho cô ta. Cô ta không phải quên mà là cố tình khiến tôi khó xử."
Lần trước, anh nói kịch bản của cô vô vị.
Hôm nay cô lại dùng phương thức này đánh trả.
Cô biết Mạc Dư Thâm là nhà đầu tư của bộ phim này nên không kiêng nể ai cả.
Cô Thượng còn muốn nói thêm vài lời nhưng bị Chu Minh Khiêm dùng động tác ngăn lại, bà cũng coi như thôi.
Hề Gia tranh thủ lấy điện thoại ra kiểm tra lại nhật ký cuộc gọi. Chiều qua lúc 6 giờ 15 phút, Chu Minh Khiêm có gọi cho cô, cuộc trò chuyện dài tận 9 phút 23 giây..
Xem ra, anh nói không ít.
Trí nhớ của cô bây giờ đã không thể kéo dài được quá sáu tiếng.
Hề Gia không để ý bệnh tình của mình, nhìn về phia Chu Minh Khiêm, "Chu đạo, tôi quên rồi."
"Ồ."
Chu Minh Khiêm chỉ phát ra một tiếng chứa đầy khinh thường và trào phúng.
Hiển nhiên là không tin lời giải thích của cô.
Chu Minh Khiêm khép lại tập tài liệu họp của mình, dùng sức ném lên bàn "bụp" một tiếng.
Hướng Lạc và mấy người khác quay đầu nhìn nhau.
Bọn họ cũng không đồng tình với Hề Gia, đây là bổn phận công việc của cô. Ban đầu nhìn quầng thâm mắt của Hề Gia, bọn họ còn tưởng cô thức đêm viết kịch bản.
Hóa ra là đi chơi đến tận khuya.
Chu Minh Khiêm một tay vuốt mũi, một tay xoa dạ dày, "Cô có biết mấy người bọn họ đã bận rộn cả đêm để dựng cảnh tạm thời, bố trí đạo cụ, tất cả chỉ vì một cảnh hôm nay. Kết quả, cô chỉ nhẹ nhàng nói một câu là cô quên."
"Hề Gia, cô đối với tôi có ý kiến, có thể, nhưng xin cô đừng có đem cảm xúc cá nhân vào công việc! Công việc này, nếu cô muốn làm thì hãy nghiêm túc mà làm. Còn không muốn làm thì nghỉ đi, đừng làm chậm trễ mọi người."
Hề Gia cầm sổ, "Thật xin lỗi."
Chu Minh Khiêm không có biểu cảm gì, anh không nhìn ra được áy náy trong lời nói của Hề Gia.
Anh đẩy chồng tài liệu mình có ra, ra hiệu với Hướng Lạc, "Mỗi người một phần." lại nói với cô Thượng, "Đây là tối qua em suy nghĩ ra được."
Vì không muốn chậm trễ tiến độ quay, anh kết hợp nguyên tác, lên ý tưởng cho cảnh quay và đạo cụ, còn về phần lời kịch, khả năng là anh không viết tỉ mỉ được như Hề Gia.
Vốn anh muốn xem bản của Hề Gia, sau đó đối chiếu kết hợp với bản của anh, như vậy có khi tạo ra một tràng cảnh ấn tượng.
Bây giờ thì không cần nữa.
Chu Minh Khiêm tiếp tục nói với cô Thượng, "Không còn vấn đề gì nữa thì để mọi người làm quen với kịch bản đi, mười một giờ bắt đầu quay."
Phòng họp nháy mắt yên tĩnh lại.
Hề Gia thu dọn đồ đạc, đi ra bên hồ.
Gió lạnh thấu xương.
Trên mặt hồ mơ hồ như có một tầng băng mỏng.
Mấy ngày nay không khí lạnh tràn về, nhiệt độ cũng hạ xuống mười độ.
Hề Gia đặt máy tính trên ghế dài ven hồ, hít sâu mấy hơi, tâm tình mới bình tĩnh lại đôi chút.
Cô gửi tin nhắn cho cô Thượng, nhờ bà nói đơn giản nội dung hôm qua lúc Chu Minh Khiêm gọi cho cô.
Cô Thượng quan tâm hỏi: 【Hề Gia, em không nhớ thật à?】
Hề Gia: 【Hôm qua uống rượu với bạn, say quá nên không có ấn tượng lắm.】
Cô Thượng thở dài, nói chi tiết cảnh Chu Minh Khiêm muốn quay hôm nay cho Hề Gia biết.
Hề Gia cảm kích. Lên ý tưởng trong đầu một phen rồi bắt đầu viết.
Nửa tiếng sau, tay cũng run hết lên.
Chỉ có ở ngoài trời lạnh, đầu óc mới có thể tỉnh táo, tạp âm trong lỗ tai mới không quấy nhiễu cô.
10 giờ 20 phút, viết xong một cảnh.
Hề Gia đứng lên, nhảy tại chỗ vài cái. Tay chân đã đóng băng đến mức không còn cảm giác gì.
Thả lỏng một chút, cô ngồi xổm xuống, đọc lại cảnh vừa viết ra, đặc biệt là phần lời thoại. Cẩn thận tỉ mỉ, không còn vấn đề gì.
Cô kết nối máy in rồi bấm in.
Trong văn phòng, Chu Minh Khiêm đang nói đơn giản cảnh diễn hôm nay cho một diễn viên. Đột nhiên máy in sau lưng vang lên tiếng động, anh xoay người.
Một tờ rồi một tờ được in ra.
Chu Minh Khiêm giải thích với diễn viên bên này xong, ngồi vào bàn lấy một chồng giấy từ máy in ra. Là kịch bản.
Hề Gia đi vào, chóp mũi đã đỏ tấy lên.
Chu Minh Khiêm nhìn qua.
Hề Gia thấy anh đã lấy kịch bản, cô không đi đến chỗ máy in nữa, tìm một chỗ ngồi xuống ôn lại bút ký.
Chu Minh Khiêm thu tầm mắt, nhìn chằm chằm kịch bản. Anh giật mình nửa giây, sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi lại nhìn từ đầu. Anh lập tức đến phòng họp.
Các diễn viên đang khớp lời thoại với nhau.
"Khoan học thuộc đã." Chu Minh Khiêm đưa kịch bản trong tay tới, "Lấy bản này làm chuẩn đi."
Chu Minh Khiêm không ở lại, đi ra trường quay.
Vừa rồi Hề Gia có viết thêm một chi tiết đạo cụ nhỏ, là một túi giấy đựng thuốc.
Bản anh viết là thuốc pha loãng.
Đối chiếu lại với nguyên tác, túi giấy đựng thuốc mang cảm giác hoài cổ hơn.
Dư An đã đi nội thành, nhất thời chưa về được. Bình thường, túi giấy đựng thuốc là thuốc theo toa ở bệnh viện.
Lần trước anh đau dạ dày, Hề Gia chụp mấy loại thuốc gửi cho anh, trong đó có viên nén và một túi giấy rất nhỏ của bệnh viện.
Chu Minh Khiêm đang ngồi trước máy giám sát, thỉnh thoảng nhìn sang phía Hề Gia.
Người phụ nữ nãy, tính tình và tài năng thật bất đồng.
Chính cô là người viết ra đạo cụ này, đáng lẽ phải chuẩn bị kỹ càng chứ, đằng này lại ngồi một góc kia nhìn sổ.
Thật ra hỏi mượn đạo cụ từ Hề Gia là công việc của tổ đạo cụ, không cần anh phải tự mình qua hỏi.
Chu Minh Khiêm nhìn người phụ trách tổ đạo cụ đang bận bịu. Hôm qua bọn họ cũng làm việc cả đêm.
"Hề Gia." Chu Minh Khiêm quyết định nhận phần việc này thay tổ đạo cụ.
Không ai trả lời anh.
Chu Minh Khiêm ổn định hô hấp, "Hề Gia." Giọng nói không khỏi nâng lên.
Mặt Chu Minh Khiêm không có biểu tình gì, nhìn Hề Gia bên kia.
Những người khác đều nghe được, chỉ có Hề Gia là không ngẩng đầu, một mực ngồi im viết chữ.
Nhờ có người bên cạnh nhắc nhở, "*Mỹ biên, Chu đạo gọi chị kìa."
*Mỹ biên: biên tập, biên kịch, biên... xinh đẹp
Liên tiếp nhắc nhở hai lần.
Âm thanh không nhỏ, Chu minh Khiêm đứng cách năm sáu mét vẫn còn nghe được.
Này là mới cho cô một màu mà đã đòi mở phường nhuộm*.
*đại khái ý là chỉ những người không biết tự lượng sức mình.
Chu Minh Khiêm mất mặt, chầm chậm bước qua, "Hề Gia, đây là công việc, không phải là thứ mà cô có thể giở thói đại tiểu thư đùa giỡn!"
Hề Gia ngẩng đầu, ánh măt lạnh nhạt. Không biết dây thần kinh nào của anh bị ghép sai nữa. Cô không so đo, "Có phải cần sửa kịch bản nữa không? Chỗ nào, để tôi sửa."
Chu Minh Khiêm tay đút túi quần, không nói một lời, đáy mắt cuồn cuộn trào sóng.
Hai người im lặng giằng co.
Chu Minh Khiêm phá vỡ trầm mặc, "Hề Gia, kịch bản là bổn phận của cô. Trước mười một giờ cô có thể viết ra được vài cảnh cũng coi như là tạm thời giải quyết được vấn đề. Đừng nghĩ mình lập được công lao lớn gì!"
"Còn nữa, tôi gọi cô là có chuyện cần bàn. Đừng có tự giả câm giả điếc. Tự cô xem lại mình đi!"
Tay cầm bút của Hề Gia khẽ run. Vừa rồi anh có gọi cô sao?
Cái gì cô cũng không nghe thấy.
Phim trường không ồn lắm, khoảng cách giữa cô và máy giám sát bên kia cũng không tính là xa.
Hề Gia nhìn về phía Chu Minh Khiêm, "Vừa rồi tôi bận ghi bút ký, không nghe rõ. Mai mốt anh gọi to một chút."
Chu Minh Khiêm cười giễu.
Giọng nói của anh còn chưa đủ lớn à? Hay muốn lần sau cầm loa gọi luôn?
Mỗi lần như vậy cô đều lôi bút ký ra làm cớ.
Anh nhếch môi, "Suốt ngày nhớ những thứ vô dụng này làm gì, có thể nghiêm túc làm việc được không?"
Nói xong, xoay người rời đi.
Chu Minh Khiêm tìm tổ trưởng tổ đạo cụ, nói là muốn đổi đạo cụ, kêu anh tìm Hề Gia hỏi mượn.
Anh quay người, không tự chủ được lại nhìn về hướng Hề Gia.
Hề Gia đang nhìn sổ trên đùi mình đến thất thần, sau đó cô lại nâng mí mắt, lật ra một trang mới, tiếp tục ghi chép.
Tổ trượng đạo cụ đi qua, không biết nói như thế nào với Hề Gia.
Hề Gia mỉm cười gật đầu. Cô khép sổ, nhưng quên mất trên đùi còn một quyển khác, lúc đứng dậy, quyển sổ trên đùi rơi xuống.
Đồ bên trong sổ rơi hết ra ngoài. Là cánh và lá hoa hồng.
Hề Gia ngồi xổm xuống, nhặt từng cái lái, từng cánh hoa lên, đặt trong lòng bàn tay lau lau rồi kẹp vào trong sổ.
Chu Minh Khiêm thu tầm mắt, nhìn máy giám sát.
Anh ngậm điếu thuốc trên miệng, cầm bật lửa đi ra ngoài.
Hề Gia đi ở phía trước anh, cầm chìa khóa trong tay. Chắc là ra xe lấy túi thuốc.
Chu Minh Khiêm không đi xa, đến một cái lều cạnh hồ, châm thuốc.
Chỗ lều này nằm trên con đường duy nhất từ bãi đỗ xe về phim trường.
Hút xong một điếu, Chu Minh Khiêm vứt tàn thuốc, xoay người nhìn ra bãi đỗ xe nhưng không thấy ai. Anh vô thức nhìn thêm một lần nữa, thấy Hề Gia đi đường vòng, từ một con đường nhỏ khác vào trường quay.
Cả ngày hôm đó, ngoại trừ lúc thảo luận kịch bản, Hề Gia và Chu Minh Khiêm không có nói chuyện gì với nhau. Cô cũng không đi đâu, im lặng ngồi trước máy giám sát.
Dư An trở về vào buổi trưa nên không biết sáng đã xảy ra chuyện gì. Cả buổi chiều, cô cứ cảm thấy Hề Gia và Chu Minh Khiêm như khắc nhau.
Hai người ai cũng trầm mặc, không nói chuyện với nhau.
Dư An pha cho hề Gia một ly trà sữa vị khoai môn, hương thơm ngọt ngào.
"Chị Hề Gia."
Hề Gia cười cười, "Cảm ơn."
Nhìn thấy đôi mắt ấm áp của Dư An, thế giới như trở nên tốt đẹp hơn. Cô không cần đối mặt với con người tự mãn kia.
Hôm nay lúc kết thúc công việc đã là tám giờ tối. Cảnh quay thuận lợi hơn cả dự kiến.
Hề Gia không cùng đoàn phim ăn cơm tối, cô đeo một cái túi toàn sổ nặng trĩu đi về khách sạn. Cô muốn gọi điện thoại cho Mạc Dư Thâm nhưng lại sợ quấy rầy công việc của anh.
Anh nói tối nay sẽ đến ở làng du lịch mà đến giờ vẫn chưa thấy tin tức gì.
Chắc là bận quá nên quên rồi.
Lúc ăn cơm, Dư An không thấy Hề Gia, cô gửi tin nhắn: 【Chị Hề Gia, sao chị không ăn cơm tối? Hay em mang về cho chị một phần nhé?】
Hề Gia: 【Không cần đâu, cảm ơn em.】
Cô cất di động vào túi, lấy thẻ phòng mở cửa.
Đẩy cửa ra, Hề Gia liền giật mình. Phòng khách sáng rực, ở khe đựng thẻ còn có một cái thẻ khác.
Phòng khách còn có mùi cơm chín.
"Ông xã?" Hề Gia mừng rỡ.
"Ừm."
Mạc Dư Thâm từ phòng ngủ đi ra. Anh đã tắm rửa và thay bộ đồ mặc ở nhà, ra hiệu cho cô, "Rửa tay đi rồi ăn cơm."
Hề Gia không có đi rửa tay, trực tiếp nhào vào lòng Mạc Dư Thâm, ôm chặt anh, "Em nhớ anh."