Ánh Vân Mùa Hạ

Chương 17



Hạ An Di thấy anh không nói gì, định lên kế hoạch chuồn trở về phòng. Nào ngờ cô chưa kịp đứng lên, anh đã mở miệng hỏi:

- Cô... đã từng có mối tình đầu chưa?

Nghe anh hỏi, mặt cô có chút ngơ ngác. Anh vậy mà lại quan tâm chuyện đời tư của người khác sao... Tư Thần thật biết cách làm cô mở mang tầm mắt.

- À... Mối tình đầu sao? Người yêu tôi còn không có, làm sao có mối tình đầu được chứ... Nghĩ bản thân sẽ tìm được tình yêu của đời mình, ai ngờ lại va phải anh. Không những vậy mà bản thân còn là người thay thế...

Khi nói đến chuyện này, bản thân cô tỉnh táo hơn bao giờ hết. Ngoài gương mặt có chút đỏ do uống rượu ra thì qua giọng nói của cô không nghe ra được âm điệu của một người đang say.

Hạ An Di nói xong, cuộc nói chuyện của cả hai cũng trở nên im ắng. Cảm thấy cũng đã gần mười giờ, cô thu dọn tô đũa, sau đó định xoay người trở về phòng. Nào ngờ Lục Tư Thần lúc này không cho cô đi, anh nắm lấy tay cô.

Chẳng biết điều gì đả kích đến anh, gương mặt Tư Thần không còn lạnh lùng như trước, giọng nói trầm ấm không nghe ra được là vui hay buồn:

- Nếu bây giờ tôi nói bản thân không còn yêu Quách Yên Vân nữa... Em có tin không?

Bản thân cô cứ nghĩ mình uống say nên sinh ra ảo giác. Bàn tay thon gọn của cô thầm nhéo vào gò má một cái... *Đau*... vậy là thật. Anh luôn là người dẫn cô đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Cô ngoảnh mặt lại nhìn anh, gương mặt khó hiểu, âm giọng mang vài phần thắc mắc:

- Hôm nay đã có chuyện gì làm đả kích anh sao? Đang yên đang lành cái gì mà muốn yêu với lại không muốn yêu nữa chứ...?

Tư Thần nghĩ cô vẫn chưa tin lời nói của mình, ánh mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào gương mặt trắng hồng của cô:

- Tôi đây là nghiêm túc hỏi em. Chẳng biết bao giờ Yên Vân sẽ trở về, tôi cảm thấy bản thân không thể nào chờ đợi một người ngoảnh đầu lại nhìn về phía mình. Nên dần dần cũng không còn muốn yêu Yên Vân một cách sâu đậm như trước đây nữa...



Khi nghe anh nói, cô cảm thấy bản thân có chút khó chịu. Trong lòng không vui liền lên tiếng:

- Không phải là anh không đợi được, mà là do tình yêu của anh chưa đủ lớn. Nếu tình yêu của anh đủ lớn thì cho dù đợi năm năm, mười năm, hai mươi năm hay thậm chí cả quãng đời còn lại anh vẫn sẽ đợi được... Nhưng bản thân anh không vượt qua được rào cản, cho dù cuộc tình có sâu đậm cách mấy cũng sẽ bị rào cản xung quanh làm cho tan vỡ mà thôi...

- Bây giờ Quách Yên Vân chưa quay về, anh có thể nói không yêu chị ấy mà muốn nghiêm túc với tôi. Nhưng biết đâu vào một ngày nào đó, khi chị ấy quay về, anh lại vì chị ấy mà từ bỏ tôi thì sao...? Chung quy lại, bạch nguyệt quang trong lòng của anh chỉ có mỗi một mình Yên Vân, người anh yêu cũng chỉ có chị ấy mà thôi.

Anh thấy lời nói của mình không thể nào thuyết phục được cô, lời nói anh trầm xuống chỉ đủ hai người nghe:

- Vậy tôi dùng khoảng thời gian dài để chứng minh cho em thấy tôi đang muốn nghiêm túc, có được không?

Dứt lời, Lục Tư Thần đã đặt tay lên má của cô, môi anh áp lên môi cô một nụ hôn vừa ngọt ngào lại có chút nồng cháy. Anh hôn ngấu nghiến bờ môi đỏ mọng của cô, đến khi thấy cô thở không nổi nữa liền mới lưu luyến buông ra.

Thấy môi của mình có chút sưng đỏ, mặt cô khó chịu. Giọng nói không còn trong trẻo nữa mà thay vào đó là sự tức giận, gằn giọng hỏi:

- LỤC TƯ THẦN! Anh là cún sao? Cắn môi tôi đến sưng đỏ như vậy, thật là đau chết mất...

Tư Thần thầm phì cười, không biết vì sao nhìn cô thế này lại có chút đáng yêu. Không đợi cô nói hết câu, anh đã bế ngang cô trên tay bước thật nhanh trở về phòng mà tiếp tục làm chuyện đang dang dở...

...----------------...

Sáng sớm hôm sau, khi những ánh nắng tinh mơ chiều rọi qua các khe cửa. Hạ An Di lúc này vẫn còn đắp chăn ngủ, Lục Tư Thần nằm kế bên bị tiếng chuông của điện thoại làm cho tỉnh giấc. Anh vì sợ sẽ phiền đến giấc ngủ của cô mà khẽ lấy điện thoại. Mở lên liền thấy là bạn thân anh - Trình Lãng gọi đến.

Tư Thần không nhanh không chậm liền nhấn nút nghe, đưa điện thoại để lên tai, đứng kế bên cửa sổ ngắm nhìn sắc trời đẹp đẽ ở bên ngoài. Sau ít giây, đầu dây bên kia cũng truyền đến giọng nói nghiêm túc của Trình Lãng:

- Chuyện hôm trước cậu nhờ tôi tìm kiếm thông tin của Quách Yên Vân, tôi đã thu thập được không ít đấy. Theo như nguồn tin tôi biết được thì công ty có tiếng bên Thụy Sĩ mà cô ấy đang làm người mẫu ảnh là một công ty về thời trang, nghe nói chủ tịch công ty đó tên là Vương Trạch gì đó, tuổi cũng chạc cỡ chúng ta. Ngoài ra còn nghe mọi người đồn nhau là cả hai rất thân... À đặc biệt là cuối tuần này người đó sẽ trở về nước.



Anh nghe đến đây, trong lòng có chút gợn sóng khi nghe Trình Lãng nói Yên Vân rất thân với Vương Trạch. Nhưng vì anh đã hứa sẽ nghiêm túc bắt đầu mối quan hệ mới với An Di. Nên Tư Thần đành giấu hết những tâm tư của bản thân vào trong lòng.

- Tôi biết rồi, cậu cứ tiếp túc điều tra giúp tôi. Không còn gì nữa tôi cúp máy đây. Đúng mười giờ sáng, nhớ chạy qua nhà tôi hẹn đi xem bất động sản mà cậu nói.

Không đợi bạn thân anh trả lời, Tư Thần đã vội tắt máy. Trình Lãng ở phía bên kia thầm chê trách bản thân không biết vì sao trước đây lại có thể kết thân với anh... đã nhờ vả người khác lại còn ra lệnh với đối phương.

Đồng hồ treo tường điểm đến tám giờ rưỡi sáng, Lục Tư Thần xoay người trở về giường. Lay nhẹ cánh tay thon, khẽ gọi cô dậy:

- An Di à, đến giờ phải dậy rồi. Hôm qua em đã hứa với tôi hôm nay cùng đi xem bất động sản với Trình Lãng, mà giờ vẫn còn ngủ là đang muốn thất hứa sao?

Thấy Hạ An Di vẫn chưa chịu dậy, anh liền đi đến hôn lên môi cô. Giọng nói ấm áp của anh truyền đến tai cô, làm cô phải ngồi bật dậy.

- Nếu giờ em không chịu dậy, tôi sẽ hôn em nữa đó... Không những thế còn muốn vận động xương cốt một chút...

Hạ An Di thật sự sợ con người anh rồi, cứ nghĩ Tư Thần là con người ngoài lạnh trong nóng. Gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, uy nghiêm. Khí thế cao cao tại thượng không bao giờ quan sát sắc mặt của người khác. Vậy mà giờ đây trước mặt cô lại là một con người hoàn toàn khác, vừa lưu manh mà lại mang một chút ấm áp...

Cô định sẽ ngủ thêm một chút, nhưng khi nghe anh nói như vậy mặt cô liền tỉnh. Lấy tấm chăn che hết cả người sau đó giơ tay chỉ về hướng anh:

- Không được! Anh mà hôn tôi nữa, môi tôi sẽ không thể nào nói chuyện được mất... Vả lại, hôm qua anh hành "xác" tôi như vậy, sáng nay có thể nào mở lòng từ bi mà tha cho tôi được không...?

Anh khẽ cười, giọng nói ôn nhu, ấm áp truyền đến tai cô:

- Được. Vậy bây giờ em đi chuẩn bị đi, lát mười giờ Trình Lãng sẽ qua rước.
— QUẢNG CÁO —