Ánh Vân Mùa Hạ

Chương 30



Không còn chuyện gì để nói với Trình Lãng, Lục Tư Thần liền nhấn nút cúp máy. Trước khi tắt điện thoại, anh có nhận được tin nhắn của Quách Yên Vân:

'A Thần, ngày mai anh có rảnh không? Cùng em đi ăn sáng nhé!'

Tư Thần chỉ lạnh lùng nhắn lại một chữ:

'Duoc.'

Sau đó anh cũng tắt máy, thay đồ quay trở về giường. Nằm trên giường, Lục Tư Thần không có gì làm liền nằm suy tư. Đến bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao bản thân trước đây lúc nào gặp Quách Yên Vân cũng cười nói vui vẻ, xung quanh anh lúc ấy chỉ có hai chữ "Vân Nhi". Sau khi Yên Vân rời đi, con người của anh liền trở nên lạnh lùng. Cứ nghĩ khi gặp lại Tư Thần sẽ vẫn là con người như lúc xưa, không ngờ đến bản thân anh dường như đã không còn tình cảm mãnh liệt giống như năm ấy nữa....

Nhưng Tư Thần có lẽ còn mang chấp niệm quá sâu đậm. Chưa thể quên đi mối tình đầu nên trong tâm trí lúc nào cũng chỉ có hình bóng của Yên Vân. Quá khứ hay hiện tại, Lục Tư Thần đều có thể vì Quách Yên Vân mà làm tất cả. Nhưng liệu ở tương lai, người bước đi cùng anh có phải cô ấy hay không...?

Không biết vì lí do gì mà Hạ An Di cô đã thức dậy từ sớm. Nhưng may mắn thay hôm nay cô không có đi làm nên cũng có thể ở nhà nghỉ ngơi. Bước xuống cầu thang cô không thấy ai ngoài bác quản gia. An Di đi đến bàn ăn hỏi:

- Tư Thần vẫn chưa về sao ạ?

Quản gia Lý bưng dĩa thức ăn nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cô, sau đó mới trả lời:

- Thiếu gia đi công tác từ hôm qua đến giờ vẫn chưa về, thiếu phu nhân cứ ăn trước.

Cô không hỏi nữa mà tập trung ăn bữa sáng. Sau khi ăn xong, cô cảm thấy không có gì làm nên có chút chán. An Di đi đến ngồi xuống sofa ngoài phòng khách mở tivi muốn xem một chút gì đó.

Vừa mở lên cô không thấy gì ngoài những tin tức tối hôm qua. Bấm chuyển kênh khác thì cũng chỉ có hình ảnh của hai người ấy... Dường như, những tin tức hôm qua có tính truyền thông lớn nên đã phủ sóng khắp trang mạng. An Di tắt tivi, cô định sẽ xem điện thoại. Nào ngờ vừa mới mở lên lại nhận được thông báo của "Quách Yên Vân". Cô nhấn vào trang cá nhân của cô ấy xem thì thấy một tấm ảnh gia đình bốn người gồm có ba mẹ Quách,

Yên Vân và Tư Thần. Trong tấm ảnh đó dường như không muốn chứa đựng bóng hình của cô. Có lẽ cô chỉ là người dư thừa trong mắt họ...



Hạ An Di không còn hứng thú để xem gì nữa. Cô tắt điện thoại, đứng lên đi ra ngoài. Ở trước biệt thự của Lục Tư Thần có một khu vườn trồng hoa, An Di đi đến ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh. Quản gia thấy cô ngồi thẫn thờ bên xích đu, ông ngỏ ý mời cô:

- Thiếu phu nhân, cô có muốn trồng cây không?

Cô nghe đến câu hỏi của quản gia liền vui vẻ, hào hứng trở lại. Ánh mắt sáng lên, giọng nói ngọt ngào khẽ hỏi:

- Cháu được trồng hoa ạ?

Quản gia mỉm cười hiền từ, đem đến bình tưới cây, loại đất phù hợp sau đó đeo găng tay chuyên dụng và chỉ dạy cô từng chút một. Sau khi An Di biết cách trồng thì bàn tay cũng đã trở nên thuần thục hơn. Hoàn thành các bước, cô nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt mong chờ nhìn vào bác quản gia:

- Cháu có được mua hoa về trồng không ạ?

Quản gia Lý gật đầu, mỉm cười nhìn cô như ngầm ý là có thể, An Di thấy vậy cũng mỉm cười. Cô định một lát nữa sẽ rủ Nhược Vũ đi đến một tiệm hoa mua vài chậu hoa về trồng. Ở đây buồn chán quá có thể trồng hoa cũng đã đủ khiến cho cô cảm thấy vui vẻ.

Trồng cây xong, cô cùng với quản gia trở vào nhà. An Di mở điện thoại nhắn tin cho Nhược Vũ:

'Vũ Vũ, chiều nay rảnh cậu cùng tớ đi mua hoa.'

Nhược Vũ bên kia vừa mới dậy, thấy bạn thân của mình nay có nhã hứng trồng hoa. Cô nàng vừa ngáp vừa nhắn:

'Cậu nay cũng muốn trồng hoa sao? Vậy được, chiều nay tớ đi cùng cậu.'

Hạ An Di cười thầm, sau đó cô nhăn cho Nhược Vũ:



'Ùm. Cảm ơn cậu!'

Phía bên Lục Tư Thần lúc này, anh muốn chợp mắt một xíu nhưng không được. Nếu ở phía An Di là tám giờ sáng, thì bên phía anh chỉ mới hai, ba giờ.

Tư Thần đi đến ban công của khách sạn, ngắm nhìn khung cảnh thơ mộng của đất nước này. Đó giờ anh cũng đi nhiều nơi, biết nhiều chỗ. Nhưng Thụy Sĩ chắc có lẽ là nước thơ mộng nhất mà anh biết. Phong cảnh lúc nào cũng yên bình, tuy không nhộn nhịp như thành phố S. Nhưng ở đây chắc có lẽ là nơi mà mọi người muốn đặt chân đến ít nhất một lần trong đời...

Anh định trưa mai sẽ về lại thành phố S. Quách Yên Vân muốn quay lại, anh nghĩ bản thân mình cũng nên đưa ra lựa chọn của bản thân. Coi như anh và An Di không yêu nhau thì cũng nên trả lại tự do cho nhau thôi...

Hạ An Di sau khi trồng cây, phụ giúp quản gia và người hầu thì cô trở về phòng thay đồ và chuẩn bị cùng Vương Nhược Vũ mua hoa.

An Di trước khi đi, cô quay qua chào quản gia rồi rời khỏi biệt thự bắt taxi đến nhà Nhược Vũ. Vừa đến nơi cô đã thấy cô nàng bước từ trong nhà ra, đi sau cô còn có Vương Trạch.

Cô bước vô chào cả hai, xong lại nhìn về phía Vương Trạch hỏi:

- Hôm nay anh đến thăm Vũ Vũ sao?

Trên gương mặt anh lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp. So với những người đàn ông lạnh lùng, nghiêm túc hay lưu manh, đểu cáng ở bên ngoài thì Vương Trạch chính là người ôn nhu, lúc nào trên gương mặt tuấn lãng ấy cũng nở nụ cười ấm áp. Anh trước giờ đều mang đến cảm giác an toàn cho đối phương. Chỉ cần người đó buồn, anh liền có thể dang rộng cánh tay để ôm lấy họ. Vương Trạch chính là hình mẫu lí tưởng trong lòng của biết bao cô gái.

Vương Trạch thấy cô hỏi đến anh, trong lòng có chúc vui mừng. Anh nhìn cô, nơi đáy môi hiện lên ý cười:

- Phải... Với lại, anh cùng Tiếu Vũ đi xem hoa với em.

An Di có chút bất ngờ vì chuyện mua hoa chỉ có mình cô và Vương Nhược Vũ biết. Bản thân lại không ngờ đến anh cũng biết. Cô chưa kịp suy nghĩ đã bị cô bạn thân kéo đi.

- Di Di. Chúng ta đi thôi.