Tôi nhìn chằm chằm vào bầu trời u ám, có sấm sét đi!
Lúc này, tôi chợt phát hiện, bên cạnh tôi còn có một con mèo… béo đang tạo tư thế giống hệt tôi.
Lúc này mèo béo bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nhìn trời, ngay lúc sấm chớp tôi nhìn thấy trong mắt nó toàn là dục vọng.
Đến giờ phút này, tôi dường như đã tìm được một tri kỷ.
Rút cuộc, tôi ngồi xổm dưới gốc cây với con mèo béo suốt hai tiếng đồng hồ vậy mà cũng không có một lần sấm sét nào, cứ mưa rơi không thôi.
Tôi không thể không phàn nàn, không phải đó chứ, thật xui xẻo.
Giây sau, một trận cuồng phong thổi qua, chiếc ô của tôi bị gãy.
Được rồi, tôi khuất phục rồi.
Đến hồi đợi đến khi về tới nhà, tôi mới nhận ra con mèo béo ban nãy đã bám theo tôi.
Tôi bối rối một lúc, không được rồi, mấy chuyện xảy ra dạo gần đây, mình phải tìm một người tâm sự mới được.
Tôi nheo mắt, kéo con mèo béo vào phòng ngủ.
Tiếp sau đó, bắt đầu bộc bạch thổ lộ với con mèo béo suốt 1 tiếng đồng hồ.
Mặc dù tôi có thể thấy rõ ràng trong mắt mèo béo hiện ra 4 chữ: Không thèm quan tâm.
Nhưng đợi đến tôi lúc nói về việc trùng sinh với muốn bị sét đánh, con mèo béo đột nhiên lên tiếng!
“Cô là Nữu Hỗ Lộc* Thúy Hoa?”
Tôi thẫn thờ nhìn con mèo béo, đột nhiên bà đăng trợ giúp mà tôi nhìn thấy hôm nay vụt qua tâm trí tôi.
“Anh là Ô Lạp Na Lạp* Thiết Trụ**?”
* Nữu Hỗ Lộc thị và Na Lạp thị là hai gia tộc xuất sinh nhiều Hoàng hậu, phi tần nhất cho các đời Hoàng đế Thanh Triều. Chắc mọi người coi phim đồ cũng biết rồi hen. **Thiết trụ = Cột Sắt nên tên nam chính tạm thời là Cột Sắt nha
4 mắt nhìn nhau, cả hai đều trầm mặc.
Tôi nhìn lên nhìn xuống con mèo béo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Còn may là tôi chỉ trùng sinh.
Ít nhất vẫn là người.
Không biết là Cột Sắt đã đọc được suy nghĩ của tôi hay không mà anh ta nổi giận rồi.
Thậm chí còn giẫm mấy cái chân lên tờ giấy kiểm tra toán 25 điểm của tôi N lần nữa chớ.
Tôi thở dài, không thèm quản mèo béo nữa.
Nhưng rồi, một giây sau, tôi phát hiện ra rằng sau khi vòng hết mấy câu trả lời, Cột Sắt đã giẫm lên tất cả các đáp án đúng.
TÔI: “……”
Nhìn vẻ mặt có chút kiêu ngạo của Cột Sắt, sao mà tôi cảm thấy bị xúc phạm quá đi.
Đúng lúc này tôi lại sực nhớ ra chuyện buổi sáng bị giáo chủ nhiệm mắng, rồi lại kinh hãi phát hiện ra rằng: thầy ấy không hề lừa mình!
Ting—-ting-
Trong lúc bàng hoàng, tôi nhận ra điện thoại đã đổ chuông từ nãy giờ.
Nhìn cuộc gọi của mẹ hiển thị trên điện thoại, tôi vô thức nuốt nước bọt.
Tôi có một dự cảm xấu.
Quả nhiên, ngay lúc tôi nhấc máy, bên kia đã giận dữ: “Lâm Vãn Kiều, mày không muốn học nữa đúng không! Hôm nay giáo viên lớp đã nói với mẹ rồi, mày đứng nhất từ dưới đếm lên, học hành không lo học người ta đều khinh thường mày kìa … ”
Bên kia điện thoại còn chưa mắng xong, group lớp đã bùng nổ.
Hóa ra có người gửi bảng điểm vào group lớp.
Từ Hoan: Lâm Vãn Kiều, với điểm số rác rưởi của mày, mày còn muốn học cùng trường đại học với Cố Thành à. Chết cười mất thôi. Mày xứng sao?
Đột nhiên chợt nhớ ra hồi cấp ba của mình đúng là có chuyện như vậy.
Cố Thành là nam thần học bá trường tôi.
Cậu ta không chỉ đẹp trai mà quanh năm đều đứng đầu bảng xếp hạng, là hạt giống số 1 vào Đại học Bắc Kinh hay Đại học Thanh Hoa của trường chúng tôi.
Còn tôi, tôi chỉ là gà mờ.
Để tạo động lực cho bản thân, tôi đã đặt Cố Thành làm mục tiêu của mình.
Kết quả càng về sau, lại phát hiện mình thầm thương Cố Thanh, còn muốn học cùng trường với cậu ta nữ chứ.
Đúng thật là khó tin.
Bởi vì Từ Hoan là fan girl số một của Cố Thành nên nhiều lần trong lớp cậu ta cứ chế nhạo tôi.