Nhưng so với kết quả, tôi lại mong chờ lần gặp mặt tới với Thẩm Hàn hơn.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày khai giảng.
Tâm lý không nói nên lời, tôi không nhờ bố mẹ chở mà tự mình bắt tàu đến Bắc Đại.
Ngồi trên tàu, tôi vẫn đang suy nghĩ xem nếu gặp Thẩm Hàn ở trường tôi sẽ nói gì.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi liền im lặng.
Cmn tôi không có bất kỳ thông tin liên lạc nào với Thẩm Hàn cả …
Sự phấn khích khi được nhận vào Bắc Đại đã khiến tôi quên mất, ngu quá đi.
Google chỉ hướng đi trước, rẽ trái, rẽ phải cứ không chỉ đông, tây, nam, bắc. Thế nên sau khi xuống tàu, trong vòng 20 phút, tôi đã hướng mình vào ngõ cụt.
Tôi nhìn vào ngõ cụt trước mặt
Chỉ muốn tự sát cho xong.
Lâm Vãn Kiều, ai cho mày can đảm để mày tìm đường một mình thế này!
Nhưng rồi một giây sau, từ phía sau tôi bị chặn vào góc tường, một giọng nói dễ chịu nhưng xen lạnh lùng của người đàn ông vang lên từ phía sau: “Lâm Vãn Kiều, tốt xấu gì cũng kèm em suốt một năm, giờ thu lãi chắc cũng không có gì quá đáng đúng không? ”
Là Thẩm Hàn!
Tôi vô thức quay người lại, nhưng vì Thẩm Hàn không ngờ rằng tôi sẽ đột ngột quay lại nên hai đôi môi chợt chạm vào nhau.
Tôi đã không nhận ra cho đến giây tiếp theo nụ hôn đầu tiên của tôi dường như đã biến mất …
Tôi chưa kịp nói thì Thẩm Hàn đã quay sang bên cạnh trước, nhìn vành tai đỏ bừng của Thẩm Hàn, tim tôi đập rất nhanh.
Tôi khó khăn ho nhẹ một tiếng: “Anh muốn thu lãi thế nào?”
Nghe vậy, Thẩm Hàn nhìn chằm chằm vào tôi một hồi rồi mới mở miệng nói: “Cho khất nợ trước, lần sau lại đòi.”
Tôi chưa kịp hỏi lại thì Thẩm Hàn đã xách vali của tôi rời đi.
“Yo! này không phải là Thẩm Hàn sao? Chuyện gì thế này, cậu đi học lại rồi?”
“Không phải chuyện của cậu.”
Tôi nhìn vẻ cảnh giác trong mắt Thẩm Hàn lại nhìn sự hiểm độc trong mắt của người kia, trong lòng có một suy đoán không tốt.
Quả nhiên, giây tiếp theo, người kia lại đột nhiên đến gần tôi, nhỏ giọng nói: “Em biết không? Thẩm Hàn bị bệnh tâm thần đó. Anh là Lý Cường, bạn cùng phòng với cậu ta, nên biết rất rõ về cậu ta, cậu ta thường … ”
“Hóa ra anh chính là cái tên chết tiệt đó!”
Lý Cường chưa nói xong đã bị tôi cắt lời, tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, không hiểu sao anh ta lại có thể nói những điều xấu xa một cách nhẹ nhàng như vậy.
“Cái gì?”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lý Cường, tôi không định bỏ qua.
Tôi không khỏi dẩu môi: “Tôi còn dang tự hỏi bạn cùng phòng chết tiệt của Thẩm Hàn là tên nào? Hóa ra lại là anh à, bị người mình thích từ chối nên liền tung tin đồn khắp nơi. Anh có bằng chứng không. Đừng tưởng chỉ cần một tấm hình là anh có quyền đe dọa lặng mạ người khác như thế. Thẩm Hàn có bệnh hay không tôi có mắt, tôi tự thấy. Tôi cũng không có quyền trách anh. Có điều anh không biết tung tin đồn là bất hợp pháp sao? ”
Nói một lèo, Lý Cường liền đỏ mặt: “Em chơi chung nhóm với Thẩm Hàn chớ gì, chơi cùng nên cùng mắc bệnh thần kinh luôn rồi, có vẻ như tinh thần cũng không được bình thường cho lắm! ”
Trong đầu tôi lặp đi lặp lại vô số câu nói tinh hoa của dân tộc, nhưng chưa kịp nói gì thì Thẩm Hàn đã cho Lý Cường một cú đấm.
Với cú đấm này, xung quanh ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Đặc biệt là Lý Cường đang ngồi dưới đất há miệng thành hình chữ O. Dường như không ngờ Thẩm Hàn lại thực sự đánh người.
Lúc này, tôi đang đứng bên cạnh Thẩm Hàn nên có thể thấy rõ ánh mắt lạnh lùng đầy chán ghét của Thẩm Hàn.
“Cút!”
Nghe thế Lý Cường lập tức đứng dậy, cun cút chạy như thể anh ta nhìn thấy ma.
Tôi nhìn theo bóng lưng Lý Cường đang chạy trốn, trề môi.
Loại người này không khác gì kẻ bạo lực học đường điển hình.
Đúng lúc này, tôi chợt cảm thấy trong tay có một luồng hơi ấm, là Thẩm Hàn đã nắm lấy tay tôi.
Tôi hơi xấu hổ nhìn lên, sau đó lại nhận thấy sự lo lắng trong mắt Thẩm Hàn.
“Đừng tức giận, cho emv thịt…tay nè.”
Tôi chớp mắt, phải một lúc sau tôi mới hiểu ý của Thẩm Hàn.
Lúc trước khi tôi tức giận, Thẩm Hàn sẽ cho tôi véo thịt.
Bây giờ miếng thịt đã hết, nên anh liền đưa tay cho tôi nắm.
Sao mà dễ thương quá nè!
Như này ai mà không muốn trêu trọc cơ chứ.
Tôi dẩu môi: “Em thấy anh vừa rồi rất bình thường, không nhìn ra anh mắc bệnh chút nào luôn ấy.”
Nghe vậy, Thẩm Hàn nghiêm túc nhìn tôi: “Vì anh không muốn cậu ta nói em như vậy.”
Tôi ngạc nhiên.
Trong lòng chợt thấy ấm áp.
Nhìn vẻ nghiêm túc trong mắt Thẩm Hàn, tôi bất giác thốt lên: “Tại sao? Tại sao anh lại không muốn anh ta nói em như vậy?”
Rõ ràng lúc bị đồn thổi anh không phản bác một lời.
Thế mà bây giờ nghe Lý Cường vừa nói tôi, anh đã tức giận?