Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 19



Sống chung

---

Vừa nhắc đến Tiêu Dịch Kiệt, Kỷ Cẩm liền tức đến thở phì phò: "Lúc ấy gã bắt gặp tôi đang uống thuốc, sau đó tự tiện lục túi tìm lọ thuốc, bởi vậy gã mới biết bệnh tình của tôi."

Lần trước khi chạm mặt Tiêu Dịch Kiệt ở hậu trường, thái độ của Kỷ Cẩm khiến Thẩm Kình Vũ hoài nghi có phải họ Tiêu nắm giữ nhược điểm gì của cậu. Xem ra chính là chuyện này?

Anh muốn hỏi cụ thể một chút nhưng Kỷ Cẩm ngoảnh mặt tức giận: "Tôi không muốn nghe tên người này, anh đừng nhắc đến gã nữa được không?"

Thẩm Kình Vũ sợ kích động Kỷ Cẩm nên lập tức dừng chủ đề này.

Tuy rằng đã mơ hồ đoán ra chân tướng, nhưng khi hiểu rõ câu chuyện, Thẩm Kình Vũ còn khó chịu hơn trong tưởng tượng. Anh chưa bao giờ mắc vấn đề tâm lí, nhưng trải qua quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời, có những lúc anh nghĩ mình chẳng thể vực dậy nổi. Còn Kỷ Cẩm, cậu bị căn bệnh này dày vò một thời gian dài, cảm xúc luôn diễn biến phức tạp, cậu sẽ khổ sở đến nhường nào đây?

Anh lại muốn ôm Kỷ Cẩm một cái.

"Vậy cậu vẫn duy trì uống thuốc sao? Có chuyển biến gì không?"

Kỷ Cẩm một lần nữa cầm thìa lên nhưng không vội ăn uống: "Tôi từng uống liên tục trong vòng ba tháng, nhưng nửa năm trước đã dừng rồi."

Thẩm Kình Vũ kinh ngạc: "Dừng uống thuốc rồi?"

"Tác dụng phụ quá lớn." Kỷ Cẩm rũ mắt nhìn thịt gà trong bát, giọng nói của cậu có sự thay đổi rất nhỏ: "Tôi có thể chịu được căn bệnh này, nhưng tôi không thể chịu đựng thứ thuốc kia."

"... Là tác dụng phụ như thế nào?"

"Sau khi uống thuốc tôi sẽ không còn cảm xúc. Vui vẻ, buồn bã, tức giận, khổ sở,... không có gì hết! Buồn nôn, trí nhớ kém, cảm giác chính mình tựa như một khối thi thể di động." Kỷ Cẩm lại buông thìa, cậu vén ống tay áo lên khuỷu để lộ những vết sẹo mờ mờ: "Anh nhìn thấy những vết thương này không? Đã sắp lành hẳn rồi."

Thẩm Kình Vũ nhíu mày. Lần trước ở phòng thử đồ anh đã vô tình nhìn thấy chúng.

"Là tôi tự dùng dao rạch đấy." Kỷ Cẩm thuật lại vô cùng bình tĩnh, trong sự điềm đạm ấy lại phảng phất cảm giác đè nén: "Thời điểm trầm cảm nặng nhất tôi từng nghĩ đến việc tự sát, nhưng tôi không dám dùng dao cứa tay, bởi vì tôi rất sợ đau. Nếu thực sự muốn chết, tôi thà uống thuốc ngủ còn hơn."

Kỷ Cẩm miêu tả quá trình tự sát bằng giọng điệu bình thản, Thẩm Kình Vũ có cảm giác hít thở không thông.

Kỷ Cẩm tiếp tục nói: "Mấy vết thương này là tôi tự dùng dao rạch lên tay trong lúc thuốc phát huy tác dụng, nhưng không phải vì tôi muốn chết, tôi chỉ muốn xác nhận sự tồn tại của mình, tôi cứ ngỡ mình đã biến thành zombie, tất cả sự sống quanh tôi đều chỉ là ảo giác."

Thẩm Kình Vũ hơi khom lưng, lồng ngực của anh nặng trĩu.

"Cậu..." Anh không biết nên nói gì, chỉ thốt ra một từ đã bị Kỷ Cẩm cắt lời.

"Nhưng đó cũng không phải lý do tôi ngưng sử dụng thuốc." Kỷ Cẩm cảm thấy trên mặt ươn ướt, cậu nâng tay sờ má phát hiện nước mắt đã tràn mi. Dừng lại một chút để bình tĩnh, sau đó Kỷ Cẩm tiếp tục kể: "Lý do vì sao tôi không thể tiếp tục uống loại thuốc này, đó là vì sau khi dùng thuốc, tôi phát hiện mình không thể cảm thụ âm nhạc được nữa. Đừng nói đến sáng tác, ngay cả tai nhạc của tôi cũng biến mất. Tôi thử nghe nhạc Chopin, nghe Guns N' Rose, nghe bản ,... dường như tôi nhận ra mọi nốt nhạc, lại dường như chúng chẳng có gì khác biệt---"

Cậu gập đốt ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn theo một tiết tấu nào đó, tiếng cộp cộp đơn điệu vang lên.

---Kỷ Cẩm từng nói hơn nửa năm không sáng tác nổi một bài hát nào.

---Kỷ Cẩm từng nói âm nhạc là sinh mệnh của cậu, thậm chí còn quan trọng hơn sinh mệnh của cậu.

Bát cháo trên bàn đã nguội lạnh, Kỷ Cẩm mới ăn được vài thìa, Thẩm Kình Vũ cũng không muốn động đũa.

Thẩm Kình Vũ không khuyên Kỷ Cẩm nghĩ thoáng ra một chút. Nếu có thể nghĩ thông, cậu đương nhiên không thiếu một hai câu an ủi từ những người bên cạnh. Chẳng ai có thể tưởng tượng được nỗi đau của người khác, điều duy nhất họ có thể làm chỉ là sự cảm thông mà thôi.

Thẩm Kình Vũ bưng hai bát cháo nguội lạnh vào bếp, lại múc ra hai bát nóng hổi trong nồi. Thời điểm ngồi xuống ghế, anh đã sắp xếp xong những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng.

Anh hỏi Kỷ Cẩm: "Vậy nếu không uống thuốc, cuộc sống và công việc của cậu có bị ảnh hưởng không?"

"Đương nhiên là có, hôm nay tôi bỏ lịch trình đây này!" Kỷ Cẩm cười tự giễu, cậu cúi gằm mặt lắc đầu: "Nhưng cũng không đến nỗi, phần lớn thời gian tôi vẫn khỏe mạnh, chỉ là mỗi tháng sẽ có vài ngày vất vả hơn một chút."

Kỷ Cẩm múc một thìa cháo đưa lên miệng, cậu húp chậm rãi rồi mới tiếp tục nói: "Những người mắc chứng rối loạn lưỡng cực thường hay đùa một câu 'hưng phấn một khắc, uất ức một tràng'. Thời kì hưng phấn tôi rất high, suy nghĩ sinh động, tinh lực tràn đầy, vài ngày không ngủ cũng chẳng mệt, nhiều khi tôi nghĩ rằng mình đã khỏi bệnh. Nhưng khi cơn trầm cảm ập đến tôi như bị rút cạn năng lượng, không còn hứng thú với bất cứ việc, có một đợt nghiêm trọng đến nỗi không thể xuống giường."

Thẩm Kình Vũ yên lặng nhìn Kỷ Cẩm. Thật lòng mà nói, nếu không phải là người thực sự hiểu cậu thì khó mà phân biệt trạng thái lúc này và trạng thái lúc ổn định của cậu, hai trạng thái không quá chênh lệch nhau, ít nhất không đến mức độ như hai người khác nhau. Nhưng Thẩm Kình Vũ nhận ra Kỷ Cẩm đang trong thời kì trầm cảm. Điều dễ nhận biết nhất chính là tốc độ nói của cậu chậm hơn bình thường, và ngữ điệu có chút vô cảm, thờ ơ. Cậu cứ nói như một cái máy, sau đó ngắt quãng suy nghĩ một hồi rồi mới nói tiếp.

"Bệnh này phát tác theo chu kì. Thời kì hưng phấn của tôi khá lâu, có thể kéo dài tới năm, sáu ngày. Thời kì trầm cảm thì ngắn hơn một chút, thông thường sẽ dai dẳng khoảng một, hai ngày là kết thúc. Có thể nói cứ bảy đến tám ngày tôi sẽ lặp lại một vòng như vậy." Kỷ Cẩm nói: "Coi như trong cái rủi có cái máy, tình huống của tôi không quá đỗi nghiêm trọng, vẫn có thể làm việc và sinh hoạt bình thường. Có điều tôi không dám nhận lịch trình quá dài, bởi vì tôi không dám chắc mình sẽ điều khiển được cảm xúc."

Thẩm Kình Vũ giật mình. Anh đã xem qua lịch trình công tác tháng này của Kỷ Cẩm, quả nhiên tháng sau chỉ còn lại những lịch trình ngắn, cường độ cũng không quá vất vả.

Kỷ Cẩm rất sợ Thẩm Kình Vũ cảm thấy cậu là người mắc bệnh thần kinh, cậu yếu ớt giải thích thêm: "Đa số thời gian tôi vẫn làm chủ được bản thân, chỉ là thỉnh thoảng..." Chỉ là thỉnh thoảng khi bị kích thích mãnh liệt cậu mới mất kiểm soát!

Nhưng muốn duy trì sự nổi tiếng, nghệ sĩ cần tham gia thật nhiều hoạt động trước công chúng, Kỷ Cẩm khó mà tránh khỏi những kích thích từ bên ngoài. Chẳng ai có thể ngăn một con chó hoang sủa bậy!

Thẩm Kình Vũ định khuyên Kỷ Cẩm đừng làm việc quá sức, cứ nghỉ ngơi một thời gian xem sao. Nhưng anh không biết nên khuyên nhủ với tư cách gì. Hơn nữa anh cũng nhận ra, trong thời kì hưng phấn cảm xúc của Kỷ Cẩm tăng vọt, khi ấy cậu sẽ đắm chìm và cực kì hưởng thụ công việc làm nhạc của mình.

Ăn xong bát cháo, Thẩm Kình Vũ hỏi Kỷ Cẩm: "Chiều nay cậu có lịch trình gì không?"

Kỷ Cẩm đáp: "Tôi vẫn mệt lắm, chỉ muốn nằm nhà ngủ thôi."

Thẩm Kình Vũ đồng ý: "Ngủ đi, cậu thực sự cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

Kỷ Cẩm hỏi anh: "Vậy còn anh?"

"Hành lí của tôi vẫn để lại khách sạn từ đêm qua, chắc tôi phải đi một chuyến lấy về... Cậu cứ ngủ đi, chờ cậu ngủ rồi tôi mới đi."

"Anh cứ bảo chị họ tôi sắp xếp một staff mang hành lí về đây là được."

Thẩm Kình Vũ không quá thoải mái khi làm phiền người khác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lúc này đã quá trưa, ekip bên kia có lẽ đã trả phòng. Vì vậy anh gật đầu: "Ừm được rồi."

Kỷ Cẩm thực sự chuẩn bị ngủ tiếp. Hôm nay nếu không phải có Thẩm Kình Vũ ở cạnh cậu sẽ nằm lì trên giường, sẽ mặc kệ cái bụng đói. Mãi đến khi bước vào phòng ngủ cậu vẫn cảm thấy những chuyện xảy ra hai ngày vừa rồi không quá chân thực.

Trước kia mỗi khi bước vào thời kì trầm cảm, việc cậu thích làm nhất chính là trốn đi ngủ. Ngủ là cách tốt nhất để vượt qua giai đoạn này, khi ngủ say cậu sẽ không miên man suy nghĩ, cho dù xuất hiện những ý niệm tiêu cực cậu cũng không có khí lực để thực hiện chúng. Quan trọng nhất chính là, khi đi ngủ cậu sẽ cắt đứt giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Thời điểm trầm cảm cậu đều cố tránh tiếp xúc với người ngoài, bởi vì bất kì ai cũng có thể trở thành một viên đạn kích thích cơn thịnh nộ của cậu. Cậu chưa bao giờ kể với ai về bệnh tình của mình cũng là vì nguyên nhân này. Cậu sợ người khác tỏ ra thương hại cậu, cậu căm ghét những lời an ủi và khuyên nhủ giả tạo của những kẻ tự cho mình là thượng đẳng.

"Đừng nghĩ như vậy", "Bình tĩnh chút đi", "Nghĩ đến những chuyện vui vẻ không phải tốt hơn sao?", "Ngoài kia còn rất nhiều người khổ sở hơn cậu, cậu xem người ta vẫn sống tốt đấy thôi!",...

Nhưng câu nói ấy văng vẳng trong đầu như nhấn mạnh với Kỷ Cẩm rằng, cậu là một kẻ điên không thể điều khiển cảm xúc của mình. Chúng chỉ có tác dụng kích động cơn giận trong cậu chứ chẳng hề giúp ích chút nào.

Vậy mà vừa rồi Thẩm Kình Vũ lại chăm chú lắng nghe, anh không hề tỏ thái độ ngạo mạn tự cho là mình đúng. Vậy mà vừa rồi Kỷ Cẩm đã trút hết nỗi lòng đè nén bấy lâu nay, cậu có chút không tin vào hiện thực. Đây là lần đầu tiên trong thời kì trầm cảm, cậu cảm thấy việc giao tiếp với người khác lại dễ chịu hơn so với việc đi ngủ!

Một lát sau Thẩm Kình Vũ cầm di động tiến vào, thấy Kỷ Cẩm còn chưa ngủ bèn nói: "A Cẩm, chị An gọi điện báo chị ấy đã mang hành lí của hai chúng ta về đây, chị ấy đang tiện đường muốn ghé qua thăm cậu..."

Kỷ Cẩm lập tức cự tuyệt: "Không cần đâu."

Thẩm Kình Vũ mím môi: "Được, vậy tôi xuống lấy hành lí lên, tôi sẽ lại về ngay."

Kỷ Cẩm không phản đối.

Thẩm Kình Vũ liền tự cầm thẻ thang máy của mình xuống sảnh.

...

Trước cửa tiểu khu, Thẩm Kình Vũ chuyển vali đồ của mình và Kỷ Cẩm xuống xe.

Túc An đứng một bên nhìn anh bằng thái độ nghi hoặc: "A Cẩm bảo cậu ở lại chăm sóc cậu ấy?"

Bởi vì chột dạ, Thẩm Kình Vũ vội lảng tránh ánh mắt của cô: "Vâng, cậu ấy bị cảm nhẹ, đã uống thuốc và đi nằm rồi."

Vẻ mặt Túc An vô cùng phức tạp.

Thẩm Kình Vũ nói Kỷ Cẩm mệt nên không muốn gặp ai, Túc An không hề cảm thấy kì quái. Kỷ Cẩm quả thật rất hay như vậy, khi nghỉ ngơi cậu không muốn bị ai quấy rầy. Chính vì vậy mà căn biệt thự của cậu không hề thuê quản gia hay giúp việc, Túc An đành phải thi thoảng gọi người tới dọn dẹp nhà cửa giúp cậu, hơn nữa Kỷ Cẩm không cho ai sử dụng thẻ thang máy nên mỗi khi đến kì dọn dẹp cô phải đích thân tới mở cửa và trông coi.

Hiện tại Kỷ Cẩm lại nhờ Thẩm Kình Vũ ở lại chăm sóc? Cô không được lên nhà, Thẩm Kình Vũ thì được? Không gian cá nhân ở chỗ nào?

"Cậu ấy ốm nặng không?" Túc An hỏi: "Có cần đi bệnh viện khám không?"

"Không đâu ạ, có thể đợt vừa rồi làm việc quá sức." Thẩm Kình Vũ đã dỡ hết hành lí ra khỏi cốp xe: "Cậu ấy bảo uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn."

Túc An vẫn muốn đi lên một chuyến, nhưng Thẩm Kình Vũ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cô cũng không muốn làm khó anh: "Thôi được rồi, nếu cậu ấy không muốn bị ai quấy rầy thì chị về trước nhé. Có việc gì cậu cứ gọi cho chị."

"Vâng."

Trong lòng Túc An thầm trách một câu, em út hay lắm, còn thân vệ sĩ hơn cả chị họ! Cô xoay người lên xe, tiếng máy nổ êm ru, chiếc xe chuyển bánh rời đi.

Thẩm Kình Vũ xách mấy chiếc vali lên tầng, lại ghé qua phòng Kỷ Cẩm kiểm tra xem cậu đã ngủ chưa. Nếu cậu ngủ rồi anh sẽ đi tập một lát. Nhưng sau khi mở cửa anh liền phát hiện Kỷ Cẩm vẫn nằm nghiêng trên giường với cặp mắt mở to, cậu nhìn thấy anh thì hơi ngơ ngác.

Thẩm Kình Vũ tiến tới cạnh giường, ngồi xổm hỏi: "A Cẩm, cậu có cần gì nữa không?"

Kỷ Cẩm chậm rãi lắc đầu. Vừa rồi khi Thẩm Kình Vũ xuống tầng, trong đầu Kỷ Cẩm chợt xuất hiện những mối lo âu, ví dụ như Thẩm Kình Vũ đã biết bệnh tình của cậu, có khi nào anh sẽ coi cậu là kẻ điên không, có khi nào anh lấy cớ xuống xách vali rồi tháo chạy không, có khi nào anh sẽ công khai chuyện này cho cả thế giới biết không... Nhưng khi Thẩm Kình Vũ xuất hiện trở lại trước mặt cậu, bão tố trong lòng Kỷ Cẩm tan biến không chút dấu vết.

Thẩm Kình Vũ nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Tối nay tôi ngủ lại đây được không?" Anh thực sự không yên tâm để Kỷ Cẩm một mình trong trạng thái này.

Kỷ Cẩm nói: "Anh chuyển tới đây sống luôn đi."

Thẩm Kình Vũ sửng sốt. Đây là lần thứ hai Kỷ Cẩm chủ động mời anh tới sống chung. Lần trước sở dĩ anh từ chối, một là vì thói quen sinh hoạt cá nhân, anh muốn giữ lại chút không gian riêng; hai là vì theo kế hoạch, ba tháng sau anh sẽ thôi việc, trong tiềm thức anh không muốn trở nên quá thân cận, không muốn quá nhập tâm vào công việc này.

Nhưng hiện tại...

Kỷ Cẩm hẳn là cũng biết ba tháng sau anh sẽ chuyển đi, nhưng cậu vẫn muốn anh tới ở cùng. Ai cũng có lúc yếu đuối cần người bầu bạn bên cạnh. Anh không thể nhẫn tâm từ chối cậu vào thời điểm này.

"Được thôi." Thẩm Kình Vũ nói: "Để tôi thu xếp đồ đạc rồi dọn tới."

Nhưng đương nhiên Thẩm Kình Vũ không có thời gian chuyển nhà ngay trong hôm nay. Vì thế buổi tối hai người tiếp tục ngủ chung một giường.

---

Lời editor: Xin lỗi các chị em, dạo này tui bị lậm vào cái hố Genshin Impact, u mê quên ngày đêm, quên cả ê đít :v xin hứa sẽ tự kiểm điểm bản thân!