Thẩm Kình Vũ lái xe về nhà, dọc đường Kỷ Cẩm vẫn luôn chìm trong trạng thái lo âu. Thỉnh thoảng cậu hạ cửa kính xe cho thông khí, một lát sau bị gió thổi lạnh run cậu lại kéo lên, cứ mở rồi đóng liên tục không ngừng.
Thẩm Kình Vũ vẫn luôn theo dõi Kỷ Cẩm, mỗi khi xe chạy ổn định hoặc phải dừng đèn đỏ anh lại đưa tay sang nắm lấy tay cậu, muốn truyền hơi ấm của mình cho cậu.
Đánh xe vào gara, hai người không xuống xe ngay lập tức. Kỷ Cẩm rút di động, cứ vài giây lại ấn nút nguồn một lần, màn hình điện thoại của cậu lúc sáng lên, lát sau lại tối đi.
"Tôi phải giải thích cho anh Lưu..." Kỷ Cẩm mở khóa điện thoại, truy cập wechat, còn chưa tìm thấy nick anh Lưu cậu đã lật úp điện thoại xuống đùi.
"Nhưng tôi thực sự, thực sự đã nói với anh ta rất nhiều lần!" Kỷ Cẩm dùng hai bàn tay vò tóc: "Tôi không nhận show thực tế, không muốn đóng show thực tế, vì sao anh ta cứ giả vờ không hiểu?"
Thẩm Kình Vũ biết Kỷ Cẩm không muốn tham gia kiểu show này là vì căn bệnh kia. Loại chương trình này cần ghi hình trong thời gian dài, cậu không dám để lộ bệnh tình của mình trên sóng truyền hình, hơn nữa cậu không thể nắm chắc mốc thời gian, chẳng may lịch quay trùng với thời kì trầm cảm, vậy thì công việc sẽ dang dở.
"Có thể tâm sự riêng với anh Lưu..." Thẩm Kình Vũ nhẹ giọng nói.
Kỷ Cẩm lập tức quay đầu lườm anh: "Tôi đã nói chuyện với anh ta rất nhiều lần!"
Thẩm Kình Vũ biết, hôm nay Kỷ Cẩm tức giận như vậy khẳng định không phải lần đầu tiên bọn họ tranh cãi về vấn đề này. Kỷ Cẩm và anh Lưu chưa tìm được tiếng nói chung, anh Lưu không hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của những vụ cãi cọ này, anh ta nghĩ rằng Kỷ Cẩm đang nhõng nhẽo đòi hỏi nên vẫn muốn thuyết phục Kỷ Cẩm bằng mọi cách. Nhưng từ phía của Kỷ Cẩm, cậu lại cho rằng anh Lưu không tôn trọng ý kiến của cậu, anh ta đang chạm đến giới hạn của cậu.
Chuyện này có lẽ không nên để Kỷ Cẩm tự giải quyết, như vậy chỉ làm mọi việc tồi tệ thêm. Thẩm Kình Vũ quyết định sẽ nói chuyện riêng với Túc An trước, nếu có thể thuyết phục chị An đứng ra hòa giải giữa Kỷ Cẩm và anh Lưu thì tốt rồi.
Thẩm Kình Vũ nắm chặt tay Kỷ Cẩm, kiên nhẫn trấn an cậu: "Không sao đâu. Chúng ta lên nhà trước đi."
Sau khi lên tầng, sắc mặt Kỷ Cẩm vẫn không khá hơn. Cậu không ngừng sờ di động tựa hồ vẫn đang đấu tranh giữa việc nhắn tin giải thích cho anh Lưu hay gọi điện cãi cọ thêm vài câu.
Thẩm Kình Vũ biết tác hại nghiêm trọng nhất của căn bệnh này không phải là khiến cho Kỷ Cẩm dễ nổi nóng, mà là nó khiến Kỷ Cẩm bị mắc kẹt trong trạng thái lo âu--- trên thực tế, những cơn nổi nóng chính là hậu quả của quá trình lo âu kéo dài. Sự căng thẳng này bắt nguồn từ cơ thể, không phải do nguyên nhân tâm lý, bởi vậy đa số thời điểm cậu cũng không hiểu mình đang lo lắng về điều gì. Cho nên khi cậu thực sự gặp phải một chuyện bất bình, sự lo âu này sẽ bùng nổ như dòng nham thạch cuồn cuộn dưới lòng đất rốt cuộc cũng tìm thấy nơi để tuôn trào. Những kẽ nứt trên mặt đất không phải nguyên nhân khiến nham thạch phun trào, nó chỉ là hiện tượng bên ngoài, sức nén chịu khủng khiếp ẩn dưới lòng đất mới là khởi nguồn.
Mà Thẩm Kình Vũ tuy rằng có khả năng dập lửa giúp Kỷ Cẩm mỗi khi cậu phát nổ, nhưng anh không có cách nào giúp cậu thoát khỏi trạng thái lo âu kéo dài. Ngay cả y học hiện đại cũng đang loay hoay với căn bệnh này, có lẽ chỉ các nhà thần học mới có thể tìm ra giải pháp.
Nhìn Kỷ Cẩm bứt rứt ngồi không yên trên sofa, Thẩm Kình Vũ rót một cốc nước nóng cho cậu. Anh đặt cốc nước xuống mặt bàn, ngồi xổm trước mặt Kỷ Cẩm cười nói: "A Cẩm, xem tôi biểu diễn không?"
"Biểu diễn cái gì?" Kỷ Cẩm ngẩn người nhìn anh.
"Tôi... lộn nhào bốn vòng cho cậu xem nhé?"
Kỷ Cẩm: "..."
Cậu dở khóc dở cười mắng: "Anh bị dở hơi à..."
"Thế cậu có muốn xem không?"
Tâm tình Kỷ Cẩm rất phức tạp. Nếu thừa nhận mình muốn xem, cậu cảm thấy bọn họ sẽ dở hơi như nhau; nếu lắc đầu từ chối... trong lòng cậu sẽ hơi khó chịu!
Thẩm Kình Vũ thấy cậu không phản đối thì đứng dậy bước vòng qua bàn trà. Ưu điểm lớn nhất của căn nhà này chính là diện tích rất lớn, riêng phòng khách đã rộng gần một trăm mét vuông, mời một dàn nhạc tới biểu diễn vẫn đủ chỗ cho hai hàng khán giả.
Thẩm Kình Vũ đứng giữa phòng: "Xem tôi này."
Anh không cần động tác chuẩn bị gì, vừa dứt lời đã trực tiếp làm một vòng lộn nhào, sau đó tiếp đất vững vàng.
Kỷ Cẩm mở to mắt quan sát. Tuy cậu không hướng đến hình tượng nghệ sĩ vừa nhảy vừa hát, nhưng khi biểu diễn các bản nhạc dance sôi động cậu cũng từng thực hiện vũ đạo đơn giản, từng kết hợp với rất nhiều vũ công chuyên nghiệp, cậu đương nhiên biết động tác vừa rồi có độ khó rất cao. Vậy mà Thẩm Kình Vũ không cần lấy đà, đứng trên loại sàn gỗ cứng không chút đàn hồi, anh cứ thế làm một cú lộn nhào, đây là lực chân của người hành tinh nào???
Sau khi lộn xuôi một vòng, vòng thứ hai Thẩm Kình Vũ biểu diễn lộn ngược, tiếp theo là hai cú lộn nghiêng. Bốn vòng lộn nhào đã xong, anh tiếp đất không chút lảo đảo.
Thẩm Kình Vũ quay trở về bên Kỷ Cẩm, hai vành tai thoáng đỏ lên nhưng gương mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Chỉ cần anh không thấy xấu hổ, người cảm thấy ngại sẽ là những người xung quanh.
Kỷ Cẩm biết anh muốn dỗ dành mình thì hơi cay mũi, cậu bỗng dưng muốn khóc, nhưng cậu lại cảm thấy như vậy rất trẻ con nên đành nhịn xuống. Cậu vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ra hiệu cho Thẩm Kình Vũ ngồi xuống.
"Anh không sợ tôi à?" Kỷ Cẩm hỏi.
"Sợ cậu?" Thẩm Kình Vũ kinh ngạc hỏi: "Sao lại sợ cậu?"
"Bởi vì tính khí của tôi rất tệ, tôi còn cắn chảy máu tay anh."
Thẩm Kình Vũ nhíu mày vuốt cằm như đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Kỷ Cẩm lập tức trợn tròn mắt. Bộ dạng của anh giống như đang cân nhắc có nên chịu cắn thêm một lần nữa không.
Thẩm Kình Vũ phì cười, nhéo nhéo cánh tay nhẵn nhụi của Kỷ Cẩm, lại vén tay áo cho cậu nhìn cánh tay của anh rồi dịu dàng nói: "Đừng coi thường người khác thế chứ, nếu tôi sợ vài vết cắn của cậu thì phí phạm mười mấy năm tập võ không phải sao?"
Đáp án này khiến Kỷ Cẩm thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhỏ giọng hỏi: "Tập võ mà sợ nhột, chọt anh hai cái khéo lại quỳ xuống xin tha."
Thẩm Kình Vũ: "..." Nếu không phải anh để cậu cù, Kỷ Cẩm có thể chạm được vào người anh không???
Thôi bỏ qua, lực chú ý của Kỷ Cẩm đã bị phân tán, rốt cuộc cũng giải tỏa sự lo âu trong lòng.
Một lát sau Kỷ Cẩm mở miệng: "Có lúc tôi cảm thấy bọn họ rất đáng giận, có lúc lại cảm thấy các anh chị ấy đối xử với tôi tốt lắm, tôi cũng nên báo đáp mới đúng."
Thẩm Kình Vũ ngẩn người một lát mới hiểu ra, "bọn họ" ám chỉ anh Lưu và Túc An, hoặc là các nhân viên khác trong công ty.
"Tôi là nghệ sĩ hái ra tiền của công ty, mỗi ngày tôi vất vả làm việc để kiếm tiền cho bọn họ. Nhưng bọn họ lại ép tôi làm những chuyện tôi không thích. Tôi giận lắm, bọn họ quá tệ! Vì sao không ai hiểu cho tôi?"
Thẩm Kình Vũ yên lặng lắng nghe.
"Nhưng thật ra rất nhiều người đại diện làm việc cực kì khắt khe, bọn họ không đời nào hỏi ý kiến nghệ sĩ đâu. Người đại diện tự ý quyết định, nghệ sĩ dù muốn hay không cũng phải tuân theo. Anh Lưu lại rất tôn trọng tôi, lần nào anh ta cũng thương lượng với tôi trước khi nhận hợp đồng." Kỷ Cẩm nói: "Trừ âm nhạc ra, tôi chẳng hiểu gì về những lĩnh vực khác, nếu không có các anh chị ấy hỗ trợ, tôi sẽ chẳng bao giờ thành danh. Các anh chị ấy còn rất quan tâm đến đời sống của tôi..."
"Lúc nào tôi cũng trút giận lên các anh chị ấy, nổi nóng xong tôi lại hối hận. Chỉ là mỗi khi tôi cư xử ngoan ngoãn một chút, bọn họ lại được đà lấn tới, nhắc đến những chuyện khiến tôi bực bội..."
Nói xong Kỷ Cẩm lắc đầu, lấy tay xoa mặt: "Tôi cảm thấy mình như bị tâm thần phân liệt, lúc nào cũng bị giằng co giữa hai trạng thái cảm xúc. Tôi biết bọn họ đều cảm thấy tôi trẻ con, ngay cả tôi cũng biết mình vô lý nhường nào... Thời điểm trầm cảm, nghĩ đến bản thân trong thời kì hưng phấn, tôi thấy mình quá nực cười, loại phế vật như tôi có gì mà tự tin đến thế? Chờ đến khi bước vào thời kì hưng phấn, tôi lại cảm thấy những suy nghĩ tiêu cực ấy sao mà dở hơi đến thế, có gì ghê gớm đâu mà phải làm quá lên vậy..."
Tự mình châm biếm mình, ngay cả cậu cũng khó mà đồng cảm với bản thân, sao có thể mong chờ người khác thông cảm và thấu hiểu?
Thẩm Kình Vũ ôm vai Kỷ Cẩm, nhẹ nhàng xoa bóp. Anh không định nói những câu an ủi, không khí lúc này đã đủ nặng nề rồi. Ngược lại anh nói: "Bởi vì cậu là một thiên tài, ông trời ban cho cậu khả năng cảm thụ những thứ mà người khác không hiểu nổi. Có lẽ ông trời muốn nhờ cậu mang tới cho nhân loại những giai điệu tuyệt vời nhất."
Kỷ Cẩm sửng sốt. Cậu suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu thừa nhận: "Anh nói đúng. Nhiều khi tôi cảm thấy có những thứ không phải do tôi chủ động tìm ra, tôi không đi tìm niềm vui, tôi không đi tìm nỗi buồn, là chúng tự tìm đến tôi. Âm nhạc cũng thế, trước kia có người hỏi tôi vì sao có thể sáng tác những bản nhạc hay đến vậy, không phải tôi cố sức viết ra những nốt nhạc ấy, là chúng tự xuất hiện trong đầu tôi, tôi chỉ cần ghi chép lại mà thôi..."
"... Nếu để các nhạc sĩ khác nghe thấy câu nói này, bọn họ sẽ tức nổ phổi cho mà xem..."
Kỷ Cẩm rốt cuộc cũng nở nụ cười: "Tức nổ phổi là đúng, ai bảo bọn họ không phải thiên tài!" Tuy không biết lối suy nghĩ này có thể giúp cậu giải tỏa trong bao lâu, nhưng ít nhất giờ phút này Kỷ Cẩm không còn căng thẳng hay lo âu. Thẩm Kình Vũ đã giúp cậu tìm lại sự tự tin vốn có.
"Cảm ơn anh." Kỷ Cẩm nói. Cậu cảm thấy thế giới này thật kì diệu, một căn bệnh quái gở rơi trúng đầu khiến cậu phải chịu đựng sự giày vò kéo dài, nhưng sau đó ông trời lại sắp đặt cho cậu gặp được Thẩm Kình Vũ, để anh hết lần này đến lần khác kéo cậu ra khỏi vũng bùn.
"Không cần cảm ơn tôi." Thẩm Kình Vũ nói: "Nếu muốn đáp lại tấm lòng của tôi, hãy viết một bài hát mới rồi cho tôi nghe đầu tiên là được."
Kỷ Cẩm định nói, không chỉ một bài, từ nay về sau tất cả sáng tác của tôi đều cho anh nghe đầu tiên. Nhưng lời vừa đến miệng cậu đã kịp nuốt xuống.
"Được thôi." Cậu nhìn Thẩm Kình Vũ: "Gần đây tôi đang viết một album mới, nếu thuận lợi cuối năm có thể phát hành, tôi sẽ tặng cho anh một bản."
...
Hôm sau là thứ ba, cũng là ngày Lý Vinh Quang hẹn lịch tập cho Thẩm Kình Vũ. Anh vẫn dậy sớm như thường ngày, chạy sáng sớm trở về thấy Kỷ Cẩm vẫn đang ngủ, hôm nay là ngày nghỉ của cậu, không có lịch trình nào hết.
Hai ngày trước Thẩm Kình Vũ đã nói với Kỷ Cẩm về buổi tập hôm nay, Kỷ Cẩm nghĩ đây là đam mê của anh, không nói nhiều lời lập tức đồng ý cho anh nghỉ phép.
Thẩm Kình Vũ đặt đồ ăn sáng lên bàn, về phòng thay đồ rồi rời đi.
...
Mười giờ sáng anh bước vào cung thể thao.
Lý Vinh Quang chờ sẵn ngoài cổng, nhìn thấy học trò vội ngoắc tay: "Tên nhóc thối kia, bên này bên này."
Gặp được Lý Vinh Quang, trong lòng Thẩm Kình Vũ bỗng hân hoan khó tả. Anh chạy chậm tới: "Con chào thầy."
Thầy Lý đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, ông muốn kiểm tra thể hình gần đây của Thẩm Kình Vũ. Vì trời lạnh, bọn họ đều mặc quần áo dày nên khó mà nhìn thấy cơ bắp, thế nhưng ông vẫn nhận ra vết sẹo trên tay anh.
"Bị sao đây?" Lý Vinh Quang túm tay học trò nâng lên, ông phát hiện vết sẹo hình tròn và đứt đoạn, thoạt nhìn khá giống dấu răng: "Con bị chó cắn à?"
"Không ạ..." Mấy hôm trước Thẩm Kình Vũ đã đi cắt chỉ, hiện tại tuy rằng ấn mạnh vẫn hơi đau nhưng đã không còn trở ngại gì.
Thẩm Kình Vũ không biết nên giải thích ra sao đành bịa đại: "Nhà mới nuôi con mèo nhỏ ạ."
"Mèo con?" Lý Vinh Quang khiếp sợ: "Con còn nuôi mèo nữa? Nuôi từ bao giờ thế?"
"Không có gì quan trọng đâu ạ..." Thẩm Kình Vũ nghĩ đến "con mèo nhỏ" kia, khóe miệng không tự chủ được mà giương cao, anh ôm vai thầy Lý tiến vào trong sân: "Đi thôi thầy, chúng ta vào trong."
Lý Vinh Quang gạt bỏ tay anh, tỏ ra tức giận hỏi: "Gần đây có tập tành gì không đấy?"
Thẩm Kình Vũ gật đầu lia lịa. Tuy anh không có điều kiện tập luyện tối ưu nhất, nhưng anh không hề lười biếng dù chỉ một ngày.
"Đợi lát nữa vào đấu là biết ngay con có duy trì tập hay không... Nếu không đủ sức thì rút lui khỏi giải đi, đừng để tháng bảy làm thầy mất mặt."
Lý Vinh Quang là kiểu người ngoài miệng mắng rất ác nhưng trong lòng cực kì quan tâm, vừa tỏ ra hung dữ với Thẩm Kình Vũ, giây sau ông đã lo lắng nói: "Thầy đã thương lượng với câu lạc bộ bên kia rồi, chỉ cần con thắng giải tháng bảy bọn họ sẽ kí hợp đồng với con. Thầy biết tên nhóc thối nhà con tồ lắm, chẳng biết ăn nói chút nào. Khi nào đi kí hợp đồng nhất định không được tới một mình, phải gọi thầy đi cùng, để thầy đứng ra đàm phán điều kiện, nếu không bọn họ tưởng con là ma mới lại bắt nạt."
"Vầng..." Đứng trước mặt huấn luyện viên Lý, tâm tình Thẩm Kình Vũ cực kì thả lỏng, anh gật gù vâng dạ: "May là con có một người thầy "không tồ", không thì chớt..."
Lý Vinh Quang sửng sốt vài giây, giận tím người: "Ơ cái thằng này! Oánh cho bây giờ..."
Thẩm Kình Vũ cười phá lên, co cẳng chạy vọt vào sân tập.
Đúng như lời Lý Vinh Quang nói, đội tuyển tán thủ tỉnh Giang Tô đang tập huấn tại đây. Thấy Thẩm Kình Vũ bước vào bọn họ đồng loạt quay ra nhìn.
Lý Vinh Quang dẫn Thẩm Kình Vũ tới chào hỏi huấn luyện viên trưởng đội họ, sau đó nói: "Con ra khởi động đi. Thầy hàn huyên vài câu với anh em, xem có đối thủ nào ngang cơ với con để sắp xếp lát nữa làm trận giao lưu."
Một trận đấu giao lưu vẫn phải dựa trên luật thi đấu chính thức, nhưng võ sĩ thi đấu chính thức sẽ vận dụng toàn bộ thế mạnh của mình để K.O đối phương, còn đánh giao lưu thì không như vậy, hai bên chỉ đánh cầm chừng và phải biết điểm dừng.
Cung thể thao rất rộng, Thẩm Kình Vũ tự chọn một góc để khởi động, làm nóng cơ.
Rất nhanh sau đó Lý Vinh Quang đã giúp anh chọn xong một võ sĩ đấu giao lưu.
Ông dẫn người tới trước mặt Thẩm Kình Vũ giới thiệu: "Đây là Lương Long, lớn hơn con một tuổi, năm nay hai mươi lăm. Cậu ấy tập tán thủ sáu năm, năm ngoái vừa chuyển sang đấu tổng hợp."
Thẩm Kình Vũ nhìn Lương Long thì hơi bất ngờ,
Hôm ấy nghe Lý Vinh Quang nhắc đến đội tuyển tán thủ Giang Tô, anh đã nghĩ thầm có khi nào chồng của Lý Huân cũng có mặt. Không ngờ lại trùng hợp đến vậy, Lương Long chính là người đàn ông trên ảnh đại diện của Lý Huân.
Thẩm Kình Vũ không chủ động nhắc tới chuyện của Lý Huân, anh đã quấn xong băng quấn tay, chìa ra nắm đấm.
Lương Long đấm tay đáp lại, cười nói: "Vợ tôi là fan cuồng MMA, cô ấy thích cậu lắm, trên tường giờ vẫn treo đầy ảnh cậu. Lát nữa tôi phải nhờ người quay lại video trận đấu, nếu tôi thắng sẽ về cho cô ấy xem, còn thua thì xóa luôn!"
Thẩm Kình Vũ gật đầu: "Lên luôn!"
Lương Long kinh ngạc nhíu mày. Vừa rồi khi Thẩm Kình Vũ xuất hiện, anh ta đã âm thầm đánh giá người này. Trong lòng Lương Long có chút thất vọng, cậu thanh niên họ Thẩm này thoạt nhìn rất khiêm tốn và hơi khép nép, hoàn toàn không có khí thế của một võ sĩ MMA. Anh ta còn tưởng rằng Thẩm Kình Vũ giải nghệ mấy năm nên độ máu chiến cũng bị cuộc sống bào mòn.
Mà sau khi Thẩm Kình Vũ đeo lên băng quấn tay, ánh mắt và hơi thở của cậu ta lập tức thay đổi. Như một mãnh thú được giải trừ phong ấn!
Lương Long lập tức thu lại ý cười trên mặt, không dám tiếp tục khinh địch, chuẩn bị trạng thái sẵn sàng lên đài. Cho dù chỉ là một trận giao hữu nhưng không thể mất mặt với vợ yêu ở nhà. Anh ta nhất định không được phép thua!
---
Editor tâm sự mỏng: Thế là hết lễ rùi, cũng đã nạp đủ năng lương để quay lại tiếp tục vật lộn với cuộc sống haha...
Thực ra là cv hiện tại của tui có liên quan đến thể thao, cụ thể là thể thao chuyên nghiệp thành tích cao đi thi đấu này nọ y như Tiểu Thẩm ấy, tuy cv của tôi là môn khác không phải võ, thế nhưng mỗi khi tác giả tả đến đoạn tập luyện rồi thi đấu là tôi hưng phấn zl, mà có thể là tôi sẽ mắc "bệnh nghề nghiệp" như là dùng mấy cái từ chẳng ai hiểu gì ấy, nên nếu có đoạn nào mọi người cảm thấy tôi "làm lố" quá thì comment lại để tôi sửa, hoặc để tôi thêm chú thích giải nghĩa phía dưới nha, bởi vì đây là truyện giải trí, cần người đọc hiểu được tác giả đang viết gì, chứ không phải giáo trình thể thao hay tài liệu chuyên môn mà cần cao siêu quá làm gì ha!