Ngày đầu tiên bọn họ quay liền hai tập, mỗi tập cần ba, bốn tiếng ghi hình. Cộng thêm thời gian nghỉ giải lao, trang điểm, thay đổi bố cục,... tổng cộng Kỷ Cẩm phải làm việc liên tục mười mấy tiếng đồng hồ. Bởi vậy, tuy bấm máy vào buổi chiều nhưng mãi tới ba giờ sáng hôm sau mới hoàn thành công việc.
Kỷ Cẩm ra khỏi trường quay phát hiện Thẩm Kình Vũ không hề về khách sạn trước, anh vừa chợp mắt trong phòng nghỉ, cố chống trụ tới phút cuối cùng.
Xung quanh rất đông người, Kỷ Cẩm không tiện nói chuyện cá nhân, cậu nhanh chóng di chuyển ra xe mà ekip đã điều tới, cả đoàn quay về khách sạn.
Hôm nay tổ sản xuất đặt một khách sạn tầm trung, Kỷ Cẩm được phân vào một phòng đôi VIP, Thẩm Kình Vũ và cậu vẫn ở chung nhưng lần này là hai chiếc giường kê cạnh nhau cùng một gian, không có buồng ngủ phụ.
Sau khi vào phòng Thẩm Kình Vũ chủ động hỏi: "Cậu có đau lưng không, tôi mát-xa giúp cậu nhé?" Trên đường về anh nhận ra Kỷ Cẩm liên tục tự đấm phần thắt lưng của mình.
Kỷ Cẩm gật đầu ngay lập tức: "Mát-xa cho tôi với!" Toàn bộ ghế trong trường quay đều là ghế cứng, không một tấm nệm mềm mại nào, ngồi liên tục bảy tiếng khiến xương cốt Kỷ Cẩm muốn rụng rời.
Cậu nằm sấp trên giường: "Vào việc đi."
Thẩm Kình Vũ chuẩn bị trèo lên như một thói quen, ánh mắt vừa đảo qua đường cong thắt lưng đang phập phồng dưới lớp áo của Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ đột nhiên khựng lại.
Nếu là các vận động viên mát-xa thả lỏng cho nhau cuối buổi tập, hoặc những giờ trị liệu hồi phục do huấn luyện viên chỉ dẫn, những võ sĩ như anh sẽ vô tư trèo lên ngồi trên người đồng đội. Nhưng đây lại là Kỷ Cẩm...
Vài giây sau anh lặng lẽ thu lại một bên chân đã quỳ gối trên giường, nâng tay sờ sờ lỗ tai, sau đó quyết định ngồi xuồng mép giường, xoay người giúp Kỷ Cẩm mát-xa.
Trước tiên phải xoa bóp bả vai và cổ, Kỷ Cẩm rên hừ hừ có vẻ rất hài lòng. Tiếp theo bàn tay Thẩm Kình Vũ di chuyển dọc theo sống lưng Kỷ Cẩm, vừa ấn vừa xoa bóp những đốt xương thiếu linh hoạt vì ngồi lâu.
Khi bàn tay anh chạm vào phần eo của Kỷ Cẩm, toàn thân cậu bỗng cứng đờ--- tuy cậu không có máu nhột, nhưng phần eo vẫn là nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể cậu.
Thẩm Kình Vũ cảm thấy cơ thể phía dưới có chút căng thẳng, anh còn tưởng cậu không thoải mái: "Chỗ này mỏi lắm à? Hay là đau quá?"
Anh nhẹ nhàng chuyển từ day ấn mạnh sang xoa bóp nhẹ nhàng, lòng bàn tay dày và ấm, nhiệt độ của Thẩm Kình Vũ thông qua lớp vải mỏng manh truyền tới làn da của Kỷ Cẩm, lại chạy theo vô số những dây thần kinh xúc giác tiến nhập vào đại não. Kỷ Cẩm cảm thấy một cơn tê dại vọt lên đỉnh đầu, cậu không kịp suy nghĩ gì, chỉ theo bản năng mà ngồi bắn dậy, lăn một vòng sang mép giường bên kia.
Thẩm Kình Vũ: ...
Kỷ Cẩm: ...
"Thôi không mát-xa nữa!" Hai gò má cậu ửng đỏ, vội vàng vơ quần áo chạy vào buồng tắm: "Tôi đi tắm trước đây."
Hai bàn tay Thẩm Kình Vũ vẫn giơ lên không trung trong tư thế mát-xa, anh nghe tiếng cửa nhà tắm đóng sập rất mạnh.
...
Kỷ Cẩm tắm xong tới lượt Thẩm Kình Vũ, sau khi ra khỏi buồng tắm cậu nằm trên giường lướt điện thoại chờ cơn buồn ngủ kéo đến. Trong lúc ghi hình cậu nhận được rất nhiều tin nhắn nhưng chưa kịp đọc, lúc này mới lần lượt kiểm tra hộp thư.
Phần lớn các nhóm chat đều bị cậu bỏ qua, việc đăng bài tuyên truyền lên trang cá nhân cậu cũng lười làm, trực tiếp chuyển giao cho Túc An, cô có mật khẩu đăng nhập weibo của cậu, có thể xử lý rất dễ dàng.
Trong phần tin nhắn chưa đọc xuất hiện một hình đại diện rất quen thuộc, Kỷ Cẩm bỗng ngồi dậy tựa lưng vào thành giường.
[Piano Concerto No.2: Sao con không trả lời tin nhắn? Gần đây sinh hoạt thế nào rồi?]
[Piano Concerto No.2: Sinh nhật mẹ sắp tới nhớ về nhé, cả nhà đều rất nhớ con.]
Kỷ Cẩm ngẩn người nhìn màn hình di động. Không biết qua bao lâu sau, tiếng nước trong buồng tắm ngưng bặt, Thẩm Kình Vũ đã tắm xong.
Kỷ Cẩm vẫn như trước, không hề trả lời hai tin nhắn kia mà trực tiếp ấn Xóa cuộc trò chuyện, cậu không muốn nhìn thấy chúng trong tương lai.
Ném điện thoại sang một bên, Kỷ Cẩm nhanh chóng xoay người nằm xuống.
Khi Thẩm Kình Vũ bước ra ngoài, Kỷ Cẩm đã nhắm mắt.
Thẩm Kình Vũ nghĩ cậu ngủ rồi nên nhẹ chân nhẹ tay trèo lên giường, với tay tắt đèn.
"Ngủ ngon nhé."
Kỷ Cẩm nghe thấy giọng nói trầm thấp ôn hòa phát ra từ giường bên kia.
Trái tim cậu đập rất nhanh, giữa bóng đêm tĩnh mịch nó như từng hồi trống dồn dập bên trong màng nhĩ.
Hồi lâu sau, hai người dần chìm vào mộng đẹp.
...
Buổi trưa hôm sau, cả ekip lại tập trung về trường quay để ghi hình tập ba và tập bốn. Mỗi lần ghi hình sẽ quay liên tục bốn tập, sau đó nghỉ ngơi vài tuần mới quay bốn tập tiếp theo.
Trên xe Túc An đang nghe điện thoại sắp xếp một lịch trình gì đó cho Kỷ Cẩm.
"Thứ ba và thứ tư tuần tới? Để tôi xem lại..." Vừa nói chuyện điện thoại cô vừa lật mở lịch công tác tháng này của Kỷ Cẩm: "Ầy, ngày hai mươi ba à? Không được rồi, hôm ấy Kỷ Cẩm đã kín lịch, có thể đổi sang ngày khác được không?"
Thính lực Kỷ Cẩm rất tốt, cậu nhanh chóng phóng ánh mắt về phía Túc An.
Túc An vô tư nên không phát hiện ra, cô tiếp tục nói vào điện thoại: "Phải thương lượng lại sao? Vậy được rồi, tôi chờ tin tức phía các anh."
Cúp máy, Túc An cúi đầu xem lại lịch công tác, bỗng một cái đầu xù nhòm qua vai cô. Túc An quay sang phát hiện gương mặt Kỷ Cẩm đang áp sát mình thì sợ tới mức suýt ném tập giấy trên tay đi, cô trợn mắt hô lên: "Mẹ ơi! Cậu làm gì mà chui lên đây? Dọa chị hết hồn!"
Kỷ Cẩm bĩu môi: "Ai vừa gọi thế?"
"Phòng PR của một hãng nước uống tăng lực, bọn họ muốn kí hợp đồng với cậu và chụp ảnh tuyên truyền, có vẻ khá gấp gáp." Túc An còn chưa hoàn hồn, một tay vỗ ngực tự trấn an bản thân: "Cần phải thống nhất thời gian quay chụp."
"Vậy đi chụp thôi."
"Đương nhiên chúng ta sẽ nhận hợp đồng này, nhưng bọn họ set lịch chụp vào thứ ba và thứ tư tuần sau, hôm ấy vướng rồi."
"Vướng lịch gì đâu, tuần sau đi chụp luôn!"
Túc An bật cười: "Cậu quên à? Thứ ba tuần sau là sinh nhật dì, cậu phải có mặt dự tiệc chứ."
Thẩm Kình Vũ đang xem lại video trận đấu mấy hôm trước trên điện thoại, nghe vậy cũng ngẩng đầu. Dì của Túc An, là mẹ ruột Kỷ Cẩm sao?
Thái độ Kỷ Cẩm lập tức thay đổi, cậu ngồi về ghế nói: "Chị bảo bọn họ em có lịch chụp hình quảng cáo, không đi dự được. Nhớ mang quà tặng hộ em."
Túc An tháo dây an toàn để quay người ra sau: "Sao thế được? Năm nay đại thọ năm mươi của dì, nhà mình làm tiệc lớn đấy, mời mười mấy mâm khách cơ! Cậu là con trai ruột mà lại vắng mặt?"
"Em có lịch quay chụp rồi."
"Làm gì có!"
"Có!"
"Không có!"
"..."
Hai chị em trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí trong xe bỗng trở nên căng thẳng. Bình thường Túc An luôn uyển chuyển tránh xung đột trực tiếp với cậu em họ khó chiều này, nhưng lần này cô có vẻ rất cương quyết. Những việc liên quan đến gia đình họ hàng, Túc An tuyệt đối không chiều hư Kỷ Cẩm.
"Ông ngoại bà ngoại, còn có đằng nội của cậu cũng tham gia, ai cũng mời rất nhiều bạn bè thân thiết và đối tác làm ăn. Cả nhà thống nhất để cậu lên sân khấu hát một bài, bây giờ cậu lại bảo mình không đi?"
Kỷ Cẩm như bị sét đánh ngang tai: "Em? Lên sân khấu hát??? Ai nói là em đồng ý lên sân khấu hát? Ai bảo em sẽ biểu diễn ở buổi tiệc ấy?"
"Nhưng cậu cũng không từ chối mà..." Vài ngày trước cha mẹ Kỷ Cẩm liên tục gọi cho cậu, cậu không bắt máy, gửi tin nhắn cậu cũng không trả lời. Quả thực cậu chưa từng đồng ý sẽ lên hát, nhưng cũng không hề từ chối rõ ràng.
Túc An bắt đầu chuyển sang dỗ dành "bạn nhỏ": "A Cẩm ngoan nào, mười năm dì mới làm tiệc một lần, dì nuôi cậu thành tài như bây giờ, trước mặt mọi người cậu cũng nên làm dì nở mày nở mặt chứ. Hát một bài đối với cậu dễ như ăn kẹo mà."
Thẩm Kình Vũ yên lặng quan sát hai chị em. Anh rất muốn lên tiếng ngắt lời Túc An, nhưng anh nhịn xuống. Hô hấp Kỷ Cẩm dần trở nên bất thường, Thẩm Kình Vũ phát hiện cậu đang khắc chế bản thân.
Mãi tới khi xe chạy vào trường quay Kỷ Cẩm vẫn không hé răng nửa lời.
...
Sau khi trang điểm và đọc lại kịch bản, Kỷ Cẩm cùng nhóm nghệ sĩ khách mời tiến vào trường quay để bắt đầu ghi hình.
Bọn họ vừa rời đi, nhóm trợ lý lập tức trầm tĩnh lại, Tiểu Ninh móc ra bộ bài, hào hứng mời gọi Thẩm Kình Vũ: "Thẩm ca, nào vào đây làm ván."
Thẩm Kình Vũ nở nụ cười: "Vẫn cho tôi chơi cùng à?"
Hôm qua mấy cô cậu trợ lý bị Thẩm Kình Vũ chặt bài đến phát khóc, sau khi giải tán còn thề thốt sẽ không bao giờ đánh bài với anh nữa. Nhưng xem ra lời thề ấy đã hết hiệu lực chỉ sau một đêm.
Tiểu Ninh nghĩ thầm, hôm qua suýt thì chúng tôi trùm bao tải hội đồng anh, may là anh đẹp zai, không ai nỡ xuống tay... nhưng ngoài miệng lại nói: "Chơi chứ! Vận đổi sao dời anh chưa nghe câu ấy à. Hôm nay chúng tôi sẽ phục thù đủ!"
Thẩm Kình Vũ chuẩn bị vào sới bỗng nhìn thấy Túc An lướt qua ngoài cửa. Trong lòng anh nảy ra một suy nghĩ, anh lập tức lắc đầu: "Thôi các cô cậu cứ đánh trước đi, tôi có chút việc, lát nữa tôi quay lại." Nói xong nhanh chóng đuổi theo ra ngoài cửa.
Túc An đang đứng dựa tường nhắn tin cho đối tác, một người chợt xuất hiện trong tầm mắt cô. Ngẩng đầu phát hiện là Thẩm Kình Vũ, Túc An lập tức mỉm cười: "Tiểu Vũ à, sao thế?"
"Chị An." Thẩm Kình Vũ dùng giọng nói nhã nhặn: "Có thể tâm sự mấy chuyện với chị được không?"
Túc An hơi ngẩn người, cô cất di động cười nói: "Ừm được thôi, ở đây tẻ nhạt quá, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé."
Hai người rời khỏi trường quay, Túc An ghé quán trà sữa ven đường mua một ly trà nóng để ủ ấm bàn tay. Cô định mua thêm một phần cho Thẩm Kình Vũ nhưng anh lắc đầu từ chối.
"Cậu có chuyện gì sao?" Túc An hỏi. Bọn họ chậm rãi tản bộ trên con đường quốc lộ vắng vẻ.
"Chị An, em nhớ trước đây chị từng nói A Cẩm không quá thân thiết với cha mẹ..." Thẩm Kình Vũ hỏi: "Nếu cậu ấy thực sự không muốn dự tiệc sinh nhật tuần sau, có thể đừng ép cậu ấy được không?"
Túc An kinh ngạc nhìn sang Thẩm Kình Vũ, cô không ngờ Thẩm Kình Vũ lại muốn nói chuyện này. Cô cảm thấy rất bất ngờ khi Thẩm Kình Vũ chủ động đề cập tới vấn đề này.
"Cậu..." Túc An lắc đầu thở dài: "Chị chỉ nói cậu ấy không quá thân thiết với gia đình chứ đâu phải bọn họ từ mặt nhau! Khi đã trưởng thành chúng ta rất khó để trở nên thân thiết với cha mẹ, nhưng suy cho cùng cha mẹ vẫn là cha mẹ, cậu cũng thế mà, không phải sao?"
Ánh mắt Thẩm Kình Vũ chợt đông cứng.
Không khí im lặng vài giây, Túc An chợt nhận ra mình vừa lỡ lời--- cô từng điều tra lý lịch của Thẩm Kình Vũ, mẹ anh đã qua đời khi anh còn rất nhỏ. Mối quan hệ giữa anh và cha ruột lại khá hời hợt, cô không thu được nhiều thông tin, chỉ biết hiện tại cha ruột Thẩm Kình Vũ đang nằm bệnh viện, mỗi tháng Thẩm Kình Vũ sẽ gửi viện phí và tiền thuốc men đều đặn. Cô đã quên mất chi tiết này.
"Xin lỗi cậu." Túc An vội vàng nói lời xin lỗi: "Chị không cố ý nhắc đến chuyện này..."
Thẩm Kình Vũ lắc đầu ra hiệu không có gì to tát.
"Chị chỉ muốn nói là, thế hệ chúng ta cách biệt với thế hệ cha mẹ, tính cách sẽ khó hòa hợp. Nhưng bọn họ vẫn là những người thân sinh ra mình mà. Như chị này, chị rất thân với mẹ, ngược lại là ba chị, ông ấy bảo thủ vô cùng, vài hôm lại cãi nhau một trận, nhưng chị vẫn rất thương yêu ông." Túc An nói: "A Cẩm cũng vậy thôi, đây là đạo làm con, cậu đừng dung túng A Cẩm quá mức, như vậy là hại cậu ấy."
Thẩm Kình Vũ quay đầu nhìn cô, đôi mắt anh sâu hút không thấy đáy. Anh nhẹ giọng hỏi: "Chị có chắc cậu ấy cũng thương yêu cha mẹ không?"
Túc An bị dọa sợ lần thứ hai, lần này cô đứng hình khoảng vài giây.
"Đương nhiên là có rồi!" Giọng nói cô xen lẫn vài tia bất bình: "Cậu đang ở cùng A Cẩm đúng không? Cậu nhìn thấy giá sách của cậu ấy chưa? Toàn bộ sách tầng trên cùng đều là những công trình nghiên cứu liên quan đến Phật giáo do cha cậu ấy biên soạn, đương nhiên không phải do chú Kỷ tặng nhé, là A Cẩm đích thân tới hiệu sách mua về."
Thẩm Kình Vũ hơi ngẩn ra. Giá sách nhà Kỷ Cẩm rất cao và đồ sộ, phải kiễng chân hết cỡ mới với tới tầng trên cùng, anh không muốn tự tiện lục lọi đồ đạc của Kỷ Cẩm nên chưa bao giờ để ý tới chuyện này.
"Trong các album mà cậu ấy đã phát hành, mỗi bài hát chủ đề đều có nhạc đệm là tiếng đàn cello, đó chính là một đoạn độc tấu mà mẹ cậu ấy từng biểu diễn. Cậu từng nói thích nhất bài không phải sao, còn nhớ nhạc dạo của bài hát ấy không, nó được cắt ra từ tiết mục giúp dì chị thành danh năm xưa đấy. Cũng chính bài hát ấy đã đưa Kỷ Cẩm trở thành sao hạng A!" Túc An nhíu chặt mày: "Tuy chị không rõ nội tình trong gia đình bọn họ, nhưng chị có thể khẳng định Kỷ Cẩm rất yêu thương cha mẹ!"
Thẩm Kình Vũ trầm mặc, anh không am hiểu âm nhạc nên chi tiết này anh thực sự không biết.
Ai cũng từng mắc căn bệnh suy bụng ta ra bụng người, xem ra lần này là anh quá ngạo mạn rồi.
Một lát sau đến lượt anh cúi đầu: "Xin lỗi chị An, là em chưa hiểu rõ sự tình."
Túc An hít một hơi thật sâu, cơn giận đã tiêu tan gần hết. Cô lắc đầu ra hiệu cho qua chuyện này.
"Chị nhận ra rồi, cậu rất quan tâm A Cẩm, mà là sự quan tâm chân thành." Túc An hạ giọng, thái độ cô đã dịu dàng trở lại: "Cậu đã công tác hơn một tháng rồi, cảm thấy làm việc với A Cẩm thế nào? Có thích công việc này không?"
Thẩm Kình Vũ khẽ cười mỉm: "Em rất hài lòng. Được làm việc cùng cậu ấy khiến em rất vui."
"Thật sao? Có cậu hỗ trợ, bọn chị cũng rất hài lòng. Cho nên là... tháng sáu cậu vẫn nhất quyết thôi việc sao?"
Thẩm Kình Vũ không ngờ Túc An lại nhắc đến chuyện này, nụ cười trên môi chợt biến mất.
Túc An vội nói: "Nếu cậu cảm thấy chế độ chưa thỏa đáng, hoặc cảm thấy công việc vệ sĩ này không có tương lai, cứ thẳng thắn chia sẻ nhé. Vài năm nữa Kỷ Cẩm kết thúc hợp đồng với công ty, bọn chị sẽ tự mở phòng làm việc, đến lúc đó cần nguồn nhân lực rất lớn. Cậu là người A Cẩm tin tưởng nhất, đương nhiên bọn chị sẽ không bạc đãi cậu."
"Chị An..." Thẩm Kình Vũ không muốn nhiều lời, anh lắc đầu một cách bất đắc dĩ: "Em đã nói ngay từ đầu rồi mà."
"Ừ chị biết." Túc An trêu chọc: "Nhưng lúc ấy không nghĩ cậu sẽ được việc thế này, bây giờ bọn chị không muốn thả người đi, phải làm sao đây."
"..."
Không đợi Thẩm Kình Vũ mở miệng, Túc An tiếp tục dụ dỗ: "Cậu đừng lập tức từ chối, cho dù tháng sáu cậu có rời đi hay không, ít nhất chúng ta vẫn là bạn bè chứ? Nếu đã là bạn bè, chị có thể hỏi kế hoạch tương lai của cậu được không? Cậu muốn quay về thi đấu chuyên nghiệp à? Vậy có kí hợp đồng với câu lạc bộ nào không? Hay là gia nhập đội tuyển thành phố? Đội tuyển quốc gia? Hay một võ đường tư nhân nào đó?"
Thẩm Kình Vũ trầm mặc chốc lát rồi thở dài một hơi: "Trước mắt thì chưa có dự định gì ạ. Em sẽ tham gia đánh giải tháng bảy, đã có một câu lạc bộ ngỏ lời nếu em giành chức quán quân bọn họ sẽ kí hợp đồng với em."
"Ồ." Túc An cảm thấy có thể chớp lấy cơ hội này, cô cố tỏ ra lạnh lùng để che giấu sự hưng phấn trong lòng: "Nếu giành được quán quân sẽ có hợp đồng? Vậy, lỡ chẳng may cậu đánh thua thì sao?"
"Em lại tìm câu lạc bộ khác đặt vấn đề, hoặc là tiếp tục khổ luyện để giải sau phục thù."
"..." Sao trên đời lại có người cố chấp đến vậy???
Túc An không muốn chọc Thẩm Kình Vũ sinh ra tâm lý phản nghịch, càng không muốn tạt một gáo nước lạnh cho anh, cô tiếp tục nói bóng gió: "Vậy sau khi kí hợp đồng với mấy câu lạc bộ ấy, chế độ lương thưởng khoảng bao nhiêu? Tham gia các giải thi đấu có đãi ngộ gì không?"
Lần trước Túc An đề cập đến vấn đề này, Thẩm Kình Vũ không trả lời. Lần này anh cũng không có ý định trả lời rõ ràng, anh chỉ cảm thấy hơi buồn cười: "Chị An, em không nặng nề chuyện tiền bạc đâu."
Không quan tâm đến lương thưởng? Vậy mục đích của cậu là gì? Lên núi ở ẩn hít sương sớm sao? Túc An đương nhiên không cho là vậy, làm gì có ai không cần tiền, quan trọng là cần bao nhiêu mà thôi.
"Nhưng cha cậu mắc bệnh nặng, viện phí thuốc men rất tốn kém không phải sao?" Túc An lại hỏi: "Nếu cậu không kiếm được nhiều, chẳng phải là... sẽ không thể cho ông ấy điều kiện chạy chữa tốt nhất?"
Ánh mắt Thẩm Kình Vũ tối sầm, hầu kết anh trượt lên trượt xuống, có vẻ anh đang nhẫn nhịn gì đó, nhưng rất nhau sau đó anh đã khôi phục sự bình tĩnh ban đầu.
"Vậy cũng hết cách..." Thẩm Kình Vũ thở dài nói. Thậm chí anh còn nở một nụ cười mỉm, tuy rằng ẩn sâu bên trong là vài tia chế giễu, anh thả một câu nói nhẹ tênh: "Chấp nhận số phận thôi..."
Túc An không tin vào tai mình, cô đứng khựng lại, trợn mắt nhìn Thẩm Kình Vũ.
Suốt một tháng vừa qua, Thẩm Kình Vũ trong mắt cô vẫn luôn là một cậu chàng ấm áp như ánh mặt trời, lúc này hình tượng ấy vỡ vụn thành cát bụi. Chấp nhận số phận? Đây là lời của một người con trai nói về cha mình? Trừ khi hai cha con bọn họ có mối thù sâu sắc gì đó, bằng không quả thực không thể chấp nhận được!
Túc An chợt cảm thấy người trước mặt mình quá mức xa lạ.