"Cậu có phải gay không? Cậu với A Cẩm có phải là...?"...
---
Dưới tầng một của công ty có quán café, hai người ghé vào mua nước, bởi vì Kỷ Cẩm và sếp Lưu có thể nói chuyện xong bất cứ lúc nào, cho nên bọn họ không dám đi xa mà ngồi dùng luôn trong quán.
Thẩm Kình Vũ lên tiếng trước: "Chị An, vừa rồi anh Lưu nói hợp đồng của A Cẩm không giống các nghệ sĩ khác, anh ấy nói thế nghĩa là sao?"
Túc An nhìn Thẩm Kình Vũ một cái, cô nhớ Thẩm Kình Vũ đã kí cam kết giữ bí mật, nói cho anh biết cũng không sao.
"Những nghệ sĩ khác trong công ty đều phải kí hợp đồng đơn phương." Túc An mở nắp cốc cafe cho thêm sữa: "Chỉ có A Cẩm là khác."
"Năm ấy bọn họ tham gia show tuyển chọn, muốn lọt vào top 10 bắt buộc phải ký hợp đồng với công ty, nếu không ký sẽ bị loại. Bọn họ đều là những thực tập sinh vô danh, công ty đưa ra hợp đồng gì đều phải ký. Chỉ có A Cẩm không như vậy, lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng cậu ấy đã nổi như cồn, trước khi lọt vào top 10 đã có độ nhận diện cực cao, cho nên cậu ấy có tư cách bàn bạc hợp đồng, đưa ra điều kiện với công ty."
Thẩm Kình Vũ chợt nhớ lại cảm giác choáng ngợp khi lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Cẩm trên TV. Cậu dường như sinh ra để làm nhạc, sinh ra để đứng trên sân khấu, cho dù là một người mù nhạc lý, cho dù cách một cái màn hình cũng có thể cảm nhận được mị lực tỏa ra quanh người Kỷ Cẩm. Tố chất ngôi sao của cậu ấy là thiên bẩm.
"Ban đầu công ty cũng đưa ra một bản hợp đồng đơn phương cho A Cẩm, cậu biết đấy, A Cẩm cậu ấy..." Túc An nhớ lại chuyện quá khứ không khỏi mỉm cười: "Cậu ấy nhất quyết không ký, còn nói muốn gặp tổng giám đốc bàn lại các điều khoản. Nghe đồn lúc ấy toàn bộ nghệ sĩ, quản lý,... đều bị cậu ấy dọa sợ, ai cũng tưởng cậu ấy là kẻ điên."
"Có điều Đan tổng thực sự đã tới gặp cậu ấy. Khi đó không chỉ Kỷ Cẩm nổi lên như diều gặp gió, mà các topic liên quan đến show, tỉ suất người xem,... đều dựa vào Kỷ Cẩm mà hot. Lúc ấy Kỷ Cẩm chưa gọi chị về làm người đại diện, toàn bộ điều khoản hợp đồng đều do cậu ấy tự thương lượng."
Túc An cầm thìa khuấy cafe: "Các nghệ sĩ khác đều phải ký hợp đồng mười năm trở lên, A Cẩm chỉ ký năm năm. Công ty phải đáp ứng toàn bộ yêu cầu về âm nhạc của cậu ấy, phát hành album, mời ban nhạc, dàn dựng sân khấu mỗi khi biểu diễn, dựng MV, vân vân... Ngoài ra, chỉ cần tổng doanh số bán album của cậu ấy vượt mức mười triệu, công ty phải tổ chức solo concert cho cậu ấy. A Cẩm nói nếu công ty đồng ý các điều khoản trên, cậu ấy cam đoan trong vòng năm năm sẽ giúp công ty kiếm được ba trăm triệu--- thế nào, có phải rất ngông cuồng không?"
Thẩm Kình Vũ đã tiếp xúc Kỷ Cẩm một thời gian, anh dần trở nên lãnh cảm với những số tiền khổng lồ, con số ba trăm triệu không còn khiến anh bàng hoàng, anh chỉ kìm lòng không đậu mà tưởng tượng lúc đó Kỷ Cẩm có điệu bộ thế nào, cậu đã dùng ngữ khí ra sao để bàn bạc hợp đồng, đưa ra một loạt điều khoản hùng hồn làm nhóm thương nhân kia phải kinh hãi. Phân cảnh ấy rất sống động, Thẩm Kình Vũ dường như có thể nhìn thấy Kỷ Cẩm đang ngồi đối diện, toàn thân tỏa ra quầng sáng chói mắt.
Trên mặt anh bất giấc xuất hiện ý cười: "Vậy công ty có đồng ý không?"
"Có một số điểm không thể đưa vào hợp đồng, nhưng trên cơ bản vẫn là đồng ý." Túc An gật đầu: "A Cẩm kiếm tiền cho công ty, công ty cũng dùng tất cả tài nguyên hỗ trợ A Cẩm hiện thực hóa ý tưởng âm nhạc của cậu ấy. Mấy năm nay đôi bên hợp tác cùng có lợi."
Thẩm Kình Vũ nghĩ ngợi rồi hỏi: "Vậy nếu A Cẩm không kiếm đủ số tiền ấy thì làm thế nào?"
"Thì đợi hết năm năm, A Cẩm bồi thường hợp đồng cho công ty, hoặc là tái kí thêm năm năm nữa, đến lúc đó cậu ấy không còn tư cách bàn điều khoản, tất cả đều phải nghe theo sắp xếp của phía công ty." Túc An có chút tự hào nói: "Có điều cũng không căng thẳng đâu, Đan tổng và các sếp đều hài lòng với A Cẩm, ai cũng hy vọng cậu ấy sẽ hợp tác lâu dài cùng công ty, sẽ không cố ý ngáng chân chúng ta đâu. Hiện tại mới ba năm cậu ấy đã kiếm về hơn hai trăm triệu, hơn nữa giá trị thương hiệu của cậu ấy ngày càng cao, nếu mọi thứ thuận lợi thì sang năm là hoàn thành hiệp ước."
Thẩm Kình Vũ đã hiểu vì sao vừa rồi sếp Lưu nhắc đến chuyện hợp đồng.
Lúc này anh mới muộn màng ý thức được con số ba trăm triệu lớn đến mức nào. Rõ ràng anh biết Kỷ Cẩm đạt được rất nhiều thành tích khó tin, nhưng khi chúng được cụ thể hóa bởi một con số, trong lòng Thẩm Kình Vũ như bị giáng một đòn. Khí thế hừng hực chạy dọc tứ chi và toàn bộ xương cốt bên trong, khiến anh rất muốn vọt tới quyền quán tập luyện ngay lúc này. Nhưng đồng thời lại có thứ gì đó chảy trong mạch máu làm anh cảm thấy chua chát khó tả.
---Anh phải cố gắng bao lâu nữa, mới đủ tư cách sánh vai bên Kỷ Cẩm?
"Cậu hỏi xong chưa? Xong rồi thì đến lượt chị nhé?" Giọng nói của Túc An đánh thức Thẩm Kình Vũ.
"Kể chị nghe xem nào, sao hôm qua lại xảy ra chuyện như thế?" Túc An bưng cốc cafe lên: "Cậu nói A Cẩm không khỏe mà, chị nhìn trong video thấy hai cậu vui vẻ phấn khởi lắm."
Thẩm Kình Vũ sắp xếp lại tâm tư, lên tiếng xin lỗi Túc An: "Xin lỗi chị An."
Túc An híp mắt. Xin lỗi chị? Thế là xong?
"Hôm qua tâm trạng A Cẩm không tốt lắm, tâm trạng của em cũng rất tệ, em có chút tùy hứng nên đưa cậu ấy về sớm."
Túc An ngẩn người, khó tin hỏi lại: "Tâm trạng cậu rất tệ? Sao thế?"
Dưới con mắt của cô, tuy Thẩm Kình Vũ không giỏi trong chuyện xã giao kết thân, nhưng vẫn biết đạo lý đối nhân xử thế. Nhìn đoạn video hôm qua, nếu là Kỷ Cẩm chạy ở phía trước, Thẩm Kình Vũ bị lôi đi ở phía sau, cô sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nhưng trớ trêu thay, Thẩm Kình Vũ lại là người chủ động kéo Kỷ Cẩm chạy khỏi khách sạn, thức cả đêm suy nghĩ nhưng Túc An vẫn chưa thể hiểu vì sao lại vậy.
Vì sao ư? Nét mặt Thẩm Kình Vũ có chút đăm chiêu, anh nói: "Có thể do em thấy... ở nơi đó ai cũng tỏa ra hào quang lấp lánh, em và bọn họ thuộc về hai thế giới khác nhau, cho nên em cảm giác khá lạc lõng."
Túc An ngạc nhiên nhìn anh.
Cô biết Thẩm Kình Vũ đã chuẩn bị trước để đối chất, nhưng điều này không có nghĩa anh sẽ nói ra những lời bịa đặt vô nghĩa, cho nên Thẩm Kình Vũ thực sự đã suy nghĩ như vậy sao... Có nghĩa là gì? Thẩm Kình Vũ không thích những sự kiện như vậy? Hay là anh hy vọng mình sẽ được mời đến với một thân phận đàng hoàng?
So với việc Thẩm Kình Vũ nghĩ thế nào, Túc An quan tâm tới tâm trạng của Kỷ Cẩm hơn--- tuy rằng trong video Thẩm Kình Vũ là người chủ động chạy trước, nhưng không có gì nghi ngờ, người khởi xướng vụ này chắc chắn là Kỷ Cẩm. Thẩm Kình Vũ nói như vậy chẳng qua để nhận trách nhiệm về phía mình mà thôi.
"Tiểu Vũ à..." Túc An ngừng lại một chút, nói bằng giọng chân thành: "Nói thật, chị không trách cậu hay trách A Cẩm, chuyện hôm qua bố mẹ A Cẩm cũng không trách mắng, cái gì qua rồi thì thôi. Chị chỉ mong hôm nay chúng ta có thể chia sẻ thẳng thắn với nhau."
Thẩm Kình Vũ gật đầu: "Chị cứ nói đi."
"Ừm, A Cẩm là em trai chị, chị rất thương cậu ấy, chị mong ngày nào cậu ấy cũng vui vẻ. Không riêng gì A Cẩm, chị hy vọng tất cả người thân quanh mình, bạn bè của chị, ai cũng được sống là chính mình, tự do và hạnh phúc." Túc An hơi mím môi dưới, bắt đầu vào chủ đề chính: "Nhưng chị cảm thấy rằng, con người sinh ra trên trái đất này cần biết quan tâm đến cảm nhận của người khác nữa, cho dù có một số chuyện khiến mình khó chịu, nhưng là chuyện phải làm thì không nên thoái thác. Không chỉ vì người khác, mà là vì tốt cho bản thân. Cậu có hiểu ý chị không?"
Cô cho rằng Thẩm Kình Vũ quá mức dung túng Kỷ Cẩm, mà điều này chưa chắc đã có lợi cho Kỷ Cẩm.
"Em hiểu." Thẩm Kình Vũ bình tĩnh nhìn cô: "Nhưng chị An ạ, trên thế giới này không phải chỉ có những chuyện muốn làm hay không, mà còn có những chuyện có làm được hay không."
Túc An nhíu mày: "Chuyện gì mà có làm được hay không làm được?"
Thẩm Kình Vũ trầm ngâm một chút, thử mở bài: "A Cẩm có thể viết rất nhiều ca khúc đa dạng phong cách, cậu ấy có thể sử dụng hơn mười loại nhạc cụ, có thể hòa ấm phối khí rất mượt,... Nhưng việc này đối với cậu ấy mà nói cực kì đơn giản, nhưng đối với người bình thường lại là những chuyện cả đời không thể làm được. Có đúng không chị An?"
Túc An không trả lời, đương nhiên cô đồng ý, không ai có thể phủ nhận tài năng của Kỷ Cẩm. Nhưng cô vẫn chưa hiểu Thẩm Kình Vũ rốt cuộc muốn nói gì.
"Nhưng A Cẩm không phải người toàn năng." Thẩm Kình Vũ bắt đầu vào thân bài: "Song song với đó, có một số việc đối với người bình thường mà nói thì rất đơn giản, thế nhưng cậu ấy lại không thể làm được. Mỗi người là một cá thể độc lập, không ai có thể cảm thụ thay người khác. Cho nên em hy vọng chị có thể hiểu và bỏ qua cho cậu ấy."
Túc An ngẩn người. Theo bản năng cô muốn phản bác, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia của Thẩm Kình Vũ, tựa hồ có một loại tình cảm khó nói nào đó đang ẩn sâu trong đôi mắt ấy, Túc An bỗng giật mình như bị kim chích, một ý niệm mơ hồ nào đó chợt xuất hiện trong đầu cô, nhưng nó lập tức tan biến không thể nắm bắt kịp.
"Cậu đợi chút, chị chưa hiểu lắm---" Trong lòng cô có một loại nghi vấn từng bị xem nhẹ, lúc này nó chợt xao động, Túc An vô thức tăng tốc độ nói: "Rốt cuộc cậu có ý gì? Có thể nói rõ ràng hơn được không?"
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Em chỉ có thể nói như vậy mà thôi."
Kỷ Cẩm không muốn cho người khác biết bệnh tình của mình, anh không thể thay cậu quyết định. Anh chỉ hy vọng Túc An hiểu rằng, giữa người này với người kia có sự khác biệt rất lớn.
--- đối với người mắc bệnh tâm lý, thật sự không phải "không muốn làm", mà là "không làm được". Thời kỳ hưng phấn, họ không thể bình tĩnh, thời kỳ trầm cảm, họ không thể vực dậy. Tựa như anh đứng trên đài võ, không phải không muốn ra quyền, mà là nắm đấm không thể tung chiêu.
Bầu không khí căng thẳng trong chốc lát, trên bàn bỗng phát ra tiếng rung, hai chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn lần lượt sáng lên--- Kỷ Cẩm và sếp Lưu đã bàn bạc xong rồi.
Thẩm Kình Vũ cất di động vào túi, đứng lên nói: "Chúng ta quay trở lại thôi."
Túc An vẫn cầm cốc cafe ngồi tại chỗ, ánh mắt cô chứa đầy sự hoang mang, lo lắng, đi kèm với đó là sự... sợ hãi. Trong đầu cô hỗn loạn một mảnh, cafe trong tay đã nguội ngắt nhưng cô vẫn chưa uống ngụm nào.
Thẩm Kình Vũ đợi trong chốc lát, thấy cô vẫn bất động thì rời đi trước. Mãi đến khi vào sảnh công ty mới có tiếng bước chân phía sau, là Túc An đuổi theo.
Cô và Thẩm Kình Vũ đứng ngang hàng trước cửa thang máy, vẻ mặt Túc An đầy suy tư lên tiếng: "Tiểu Vũ."
"Vâng?"
"Chị hỏi cậu một chuyện có chút riêng tư."
Thẩm Kình Vũ cho rằng cô muốn hỏi thăm tình hình Kỷ Cẩm, vừa im lặng lắng nghe vừa bấm nút gọi thang máy.
"Cậu có phải gay không?" Túc An xác định xung quanh không có ai mới nhỏ giọng hỏi: "Cậu với A Cẩm có phải là...?"
"..."
Giống như thang máy rò điện, ngón tay bấm nút của Thẩm Kình Vũ chợt run lên, cơ mặt cũng co giật một chút nhưng rất khó nhận ra.
Túc An im lặng quan sát cậu vệ sĩ này. Chỉ cần Thẩm Kình Vũ không phủ nhận, nghĩa là đang thừa nhận.
Kỳ thực trước kia cô từng nghi ngờ, hôm qua nhìn thấy video bọn họ ôm vai bá cổ, hôm nay nhìn thấy thái độ bảo vệ lẫn nhau, chỉ người mù mới không nhận ra bất thường. Nếu Kỷ Cẩm thực sự đang có quan hệ yêu đương với Thẩm Kình Vũ, cô cũng không thể can thiệp, đồng tính luyến ái trong giới này là chuyện rất bình thường. Nhưng nếu là thật, cô vẫn phải nhắc nhở bọn họ một số vấn đề.
Lúc này cửa thang máy mở, có hai người bước ra, Túc An im lặng nở nụ cười chào hỏi đồng nghiệp. Sau khi bọn họ rời đi, cô và Thẩm Kình Vũ lần lượt bước vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, Thẩm Kình Vũ vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi. Túc An cho rằng anh thừa nhận bèn nhẹ giọng hỏi: "Hai cậu tiến đến giai đoạn nào rồi?" Mới chỉ mập mờ thôi? Hay đã xác định quan hệ?
Câu hỏi của Túc An tựa như kích thích Thẩm Kình Vũ, anh đột nhiên không khống chế được bàn tay, vung tay vỗ mạnh lên trán, tiếng "bốp" vang lên rất to, dọa Túc An sợ đến nhảy dựng.
Đây là động tác gì?
Thang máy dừng lại ở tầng số năm, bọn họ đã đến nơi. Cửa thang vừa mở ra Thẩm Kình Vũ nhanh chóng buông tay. Trừ tâm tình kích động khó nói vừa rồi khiến sắc mặt anh hơi ửng đỏ, còn lại bộ dạng Thẩm Kình Vũ đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
Túc An: ???
"Đừng hỏi em nữa! Em đã đợi năm năm rồi, hiện giờ em chỉ muốn quay về thi đấu mà thôi!" Thẩm Kình Vũ nói nhanh hai câu sau đó vội vã bước ra khỏi thang.
Túc An trợn mắt nhìn theo bóng lưng Thẩm Kình Vũ, cảm giác như anh đang bỏ chạy.