Trận đấu còn chưa bắt đầu nhưng ông chủ câu lạc bộ kia đã nghĩ đến việc tuyên truyền "Cá Sấu tái xuất", sở dĩ là vì các trận đấu MMA có tính thương mại rất cao, nó không giống các cuộc thi đấu thể thao thông thường.
Các vận động viên trẻ muốn thăng tiến, con đường quy củ nhất vẫn là dựa vào thực lực, dựa vào chiến tích của bản thân. Từ giải phủi hướng tới giải chuyên nghiệp, từ những đối thủ hạng xoàng tới những đối thủ tầm cỡ, có thể K.O một đối thủ danh tiếng thì tên tuổi của bản thân cũng thăng hạng càng nhanh.
Giống trong tiểu thuyết võ hiệp, hiệp khách non trẻ thường thích khiêu chiến những vị cao thủ giang hồ để nâng cao địa vị bản thân, nhưng các vị đại cao thủ thường không chấp nhận lời khiêu chiến. Bởi vì đánh thắng chẳng có lợi gì, nhưng đánh thua sẽ tổn thất nặng nề. Người càng có danh tiếng lớn càng phải thận trọng, mỗi năm chỉ nhận lời đấu hai đến ba trận mà thôi.
Cũng bời vậy, chỉ dựa vào chiến tích là chưa đủ, những võ sĩ lành nghề còn phải xây dựng "thương hiệu cá nhân". Tất cả những giải đấu chuyên nghiệp đều hướng tới lợi nhuận, một võ sĩ nổi tiếng, có phong cách độc đáo, nếu tham gia thi đấu sẽ thu hút nhiều người xem hơn, tạo ra nhiều chủ đề thảo luận hơn, vậy thì ban tổ chức đương nhiên sẵn lòng mời họ tham dự, các tuyển thủ khác đương nhiên cũng sẵn lòng nhún nhường một chút.
Cho nên hầu như tất cả các võ sĩ MMA có chút danh tiếng đều phải chọn cho mình một biệt danh, nếu chưa có thì câu lạc bộ chủ quản sẽ nghĩ cách gán cho anh ta một cái tên. Quy tắc hoạt động này gần giống với việc đào tạo một idol, càng "chất" càng dễ lưu lại ấn tượng cho công chúng.
Biệt danh của mỗi võ sĩ thường gắn liền với phong cách chiến đấu của họ, có đôi khi nó bắt nguồn từ cá tính riêng. Ví dụ như người thường chửi thề và khiêu khích đối thủ sẽ bị gọi là "Miệng Pháo", ví dụ như một võ sĩ nổi danh sau một cú đá có độ khó cao thì được gọi là "Đại Ca Đá Cao".
Ngoài ra còn có những cái tên ý nghĩa khác, ví dụ nhà vô địch UFC dành cho nữ, Ronda Rousey, từng tuyên bố buồng trứng của mình là mỏ vàng, cô sẽ không lãng phí gen của mình một cách tùy tiện, bởi vậy các fan MMA gọi cô là "Chị mỏ vàng". Sau đó người bạn trai của võ sĩ này cũng được gán cho cái tên "Chủ mỏ vàng".
Hiện giờ Lý Vinh Quang nhắc tới chuyện đặt biệt danh, điều này cho thấy ông chủ câu lạc bộ đã có đường hướng phát triển sau khi kí hợp đồng với Thẩm Kình Vũ.
Về lý thuyết đó là một tin tốt, nhưng Thẩm Kình Vũ lại không tỏ thái độ gì. Anh ậm ừ đáp lời thầy: "Cái này để con tính sau ạ."
"Tính sau?" Lý Vinh Quang cho rằng anh chưa tự tin vào bản thân, ông hỏi: "Con sang Thái tập ba năm cơ mà? Bây giờ phải đánh Muay rất tốt chứ?" Chiêu thức "cá sấu vẫy đuôi" vốn bắt nguồn từ môn Muay Thái.
"Vâng..." Thẩm Kình Vũ cúi đầu, một lần nữa thắt chặt khóa găng: "Con chưa biết lúc vào thi sẽ thế nào."
"Thôi không nói trước, con cứ làm được đến đâu thì làm." Lý Vinh Quang cười nói: "Tên nhóc nhà con bình thường tự tin lắm mà, thầy tin con, hẳn là mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi."
Thẩm Kình Vũ cũng nở nụ cười đáp lời, anh không quá hào hứng với chủ đề này. Anh cúi đầu vào tư thế chuẩn bị, tiếp tục luyện tập.
...
Buổi tối Thẩm Kình Vũ ra về sau buổi tập, anh mời Lý Vinh Quang một bữa cơm. Hai thầy trò tìm một quán án nhỏ gần quyền quán, bọn họ gọi món xong, người bán hàng hỏi: "Quý khách có gọi thêm đồ uống gì không ạ?"
Lý Vinh Quang nhìn Thẩm Kình Vũ nói: "Thầy làm hai chai bia. Con thì sao?"
Thẩm Kình Vũ giơ một bàn tay về phía người phục vụ: "Cho tôi năm chai trước đi."
Lý Vinh Quang kinh ngạc hỏi: "Uống nhiều thế à?"
"Chỉ mấy chai bia chắc không sao mà thầy?"
Vận động viên có thể thỉnh thoảng uống bia rượu, chỉ cần không quá nghiện ngập thì không ảnh hưởng. Lý Vinh Quang đương nhiên không có ý kiến gì.
Trên tường quán cơm có treo TV, lúc này TV đang phát một chương trình nghệ thuật. Người bán hàng phục vụ xong các bàn khách thì ngồi cắn hạt dưa xem TV, Thẩm Kình Vũ và Lý Vinh Quang cũng bị thu hút bởi tiếng hát, thỉnh thoảng ngẩng lên xem câu được câu không.
Chỉ lát sau bia và mấy đĩa khai vị đã được bê lên bàn, Lý Vinh Quang ngửa đầu dốc chai bia, uống ừng ực hai ngụm rồi thở dài thỏa mãn: "Nhậu là đã nhất!"
Thẩm Kình Vũ cầm cốc không, từ tốn rót đầy bìa vào cốc.
"Haiz." Lý Vinh Quang bóc lạc bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói chuyện phiếm: "Hồi sang Thái con tập luyện như thế nào? Có huấn luyện viên không?"
Thẩm Kình Vũ bê cốc uống một ngụm bia: "Cũng không phải huấn luyện viên chính thức ạ, chỉ là hỏi thăm lò nào có cao thủ thì xin đối luyện một trận, học hỏi đủ kinh nghiệm rồi thì đổi sang chỗ khác."
"Ai u, thế cũng được à, không có thầy cô bảo ban mà vẫn kiên trì tập, hoàn toàn dựa vào tính tự giác sao?" Lý Vinh Quang vô cùng xúc động: "Trước kia, ngày nào không trông tụi nhóc các con là các con trốn tập rồi gây chuyện, thầy còn nghĩ con sẽ hỏng hẳn nếu không có người quản. Đúng là không ngờ... Ài, trưởng thành rồi!"
Thẩm Kình Vũ nhớ lại chuyện hồi nhỏ thì có chút bồi hồi: "Lúc mới tập võ con cảm thấy rất thích, lúc nào hứng lên là tập, không hứng thì nghỉ. Sau đó biết được tập võ còn có thể kiếm ra tiền, con liền coi tiền trở thành mục tiêu tập luyện, giống như con chỉ đánh nhau để kiếm tiền mà thôi... Rồi đến một ngày con chẳng kiếm ra tiền nữa, cũng không thể đánh võ được nữa, con mới phát hiện điều thứ hai mới là điều quan trọng hơn."
Anh cầm cốc bia xoay xoay trong tay, thấp giọng nói: "Cho nên cũng không thể coi là tự giác, chỉ là con nhận ra, việc từ bỏ võ thuật còn khó hơn việc kiên trì tập luyện... Thế là từ đó con cứ nỗ lực đi tiếp."
Lý Vinh Quang kinh ngạc nhìn học trò của mình. Thật lòng mà nói, những người có thể trở thành võ sĩ MMA đều là phải những vận động viên đam mê võ thuật. Thứ nhất, tạo hóa sinh ra phái mạnh là những người có hứng thú với vũ lực, thích sự chiến đấu cạnh tranh, khao khát được chinh phục và chiến thắng; thứ hai, con đường này quá khó đi, nếu anh không đam mê căn bản sẽ chẳng chờ được đến ngày quay lại võ đài.. Năm năm trước Thẩm Kình Vũ phạm sai lầm lớn khi tham gia đánh giải chui, nhưng danh lợi vốn là con dao hai lưỡi, trên con đường đuổi theo danh vọng, người đạt đến đỉnh cao chân chính hiếm gặp hơn rất nhiều so với những kẻ ngã ngựa giữa đường.
Lý Vinh Quang đã huấn luyện nhiều năm, ông gặp rất nhiều ví dụ thực tế. Nhưng đây là lần đầu tiên ông gặp được một học trò dũng cảm quay đầu sau khi lầm lỡ.
"Nào." Lý Vinh Quang giơ chai bia: "Nhóc con, thầy mời con một cốc."
Thẩm Kình Vũ vội nâng cốc đón lời: "Phải là con kính thầy."
Hai người cụng ly, ngửa đầu uống cạn.
Đồ ăn lần lượt được bưng lên, hai thầy trò vừa nhậu vừa tán gẫu đủ thứ chuyện.
Trong tiệm bắt đầu đông khách, mỗi người oang oang nói chuyện của mình, tiếng TV vẫn phát ra không ngừng, không khí trong quán ăn cực kì ồn ã.
Khung cảnh tràn đầy khói lửa nhân gian như vậy, kì thực có thể bắt gặp ở bất cứ đâu.
...
...
Ba năm trước, Thái Lan.
Quán rượu nhỏ PL nằm trong thành phố Pattaya, bốn giờ chiều, còn chưa tới giờ đông khách nên người trong quán rất thưa thớt. Cậu bartender trẻ tuổi đang uể oải lau dọn quầy bar, chiếc khăn trên tay đã chà qua chà lại một góc bàn tới cả phút đồng hồ nhưng ánh mắt cậu ta vẫn đang dán chặt vào màn hình TV treo trên tường.
Chủ quán là người Trung Quốc, toàn bộ nhân viên cũng là người Trung Quốc, khách ghé quán có rất nhiều người Hoa, bởi vậy TV cũng thường mở các chương trình Trung Quốc--- lúc này TV đang phát show tuyển chọn idol cực hot trong nước.
"Leng keng..." Chuông treo cửa reo vang, bartender quay đầu nhìn, là một vị khách chống nạng vừa bước vào.
Quán rượu này nằm ở vị trí khá xa, phần lớn người tới đây là khách quen sống ở khu lân cận. Cậu bartender liếc mắt một cái liền nhận ra, vị khách mới đến là một võ sĩ người Hoa thường tập ở quyền quán gần đây, cậu ta giật mình hỏi: "Anh Vũ? Chân anh làm sao thế? Gãy xương à?"
Trong quán rượu có vài cậu trai giả gái, thấy người vừa bước vào là một soái ca thân hình cao ráo khỏe mạnh, cho dù anh ta chống nạng thì mắt bọn họ cũng phát sáng. Bọn họ chỉ trỏ xì xào, có người bạo dạn còn huýt sáo về phía người mới đến.
Người kia chỉ bày ra vẻ mặt lãnh đạm, không hề nao núng mà chống nạng bước tới trước quầy bar: "Tôi tới mua rượu."
Cậu pha chế hỏi: "Anh Vũ hôm nay muốn uống gì?"
"Rượu gì dễ say một chút, tôi mua mang đi."
Bartender sửng sốt, quán rượu này không chỉ bán đồ uống có cồn mà còn phục vụ thức ăn nước uống bình thường. Nhóm võ sĩ đều kiêng rượu bia, thỉnh thoảng bọn họ chỉ tới đây gọi đồ ăn vặt và nước ngọt, họa hoằn lắm mới gọi chút rượu uống cho vui. Nhưng vị khách này lại yêu cầu "rượu dễ say", có vẻ không đơn giản là uống cho vui.
Cậu pha chế tò mò nhìn thoáng qua đùi phải đang bó thạch cao của Thẩm Kình Vũ, đại khái đoán được nguyên nhân anh muốn uống rượu. Không rõ có phải ánh đèn trong quán mờ ảo hay không, cậu ta thậm chí còn phát hiện cặp mắt Thẩm Kình Vũ hơi sưng, dường như anh vừa khóc một trận.
"Rượu nào mà uống chẳng say." Cậu ta cười, tư vấn rất có tâm: "Anh mua bia thôi. Bia mang đi dễ, những món khác khó mang về lắm."
Thẩm Kình Vũ không am hiểu lĩnh vực này, anh gật đầu: "Vậy cậu lấy cho tôi sáu chai."
"OK luôn, anh đợi chút, tôi ra sau quầy lấy cho anh."
Cậu nhân viên pha chế rời khỏi quầy bar, Thẩm Kình Vũ đứng tựa lưng vào quầy chờ đợi, tầm mắt nhìn xa xăm hướng về bức tường phía đối diện. Lúc này TV vẫn đang phát ra âm thanh, anh vô thức bị thu hút vào chương trình trên TV.
Một cậu ca sĩ tóc nhuộm bạch kim, mặc áo khoác da màu xanh lam, trên người đeo đủ các loại phụ kiện lạ mắt bước lên sân khấu. Thẩm Kình Vũ nhịn không được mà nhíu mày. Anh không quan tâm đến showbiz, cũng không để ý giới thời trang, những người ăn mặc theo phong cách này mà Thẩm Kình Vũ gặp ngoài đời phần lớn đều là trai giả gái. Trong lòng anh không nhịn được mà bật ra hai chữ: lòe loẹt!
Máy quay lia theo bước chân cậu ca sĩ lòe loẹt kia, chỉ thấy cậu ta ngồi xuống trước cây đàn dương cầm, nâng hai tay chuẩn bị biểu diễn.
Thẩm Kình Vũ hơi khựng lại. Khi người nọ ngồi xuống bên đàn, cảm giác "lòe loẹt" kia chợt biến mất, ánh đèn xung quanh cũng tối đi khiến cậu trở thành vật sáng duy nhất trên sân khấu.
Ngón tay bắt đầu lướt trên phím đàn, âm thanh du dương dần trôi ra như dòng nước mát.
"Tôi chạy nhanh về phía trước
Đuổi theo giấc mộng của tôi
Cho dù mây đen vần vũ
Con đường phủ đầy chông gai
Tôi vẫn chạy mãi về phía trước
Lưu lại từng dấu chân của tôi
Không màng những vết thương trong quá khứ
Không quan tâm cái giá phải trả có xứng đáng hay không
Người đời cười nhạo tôi liều lĩnh và cố chấp
Tôi vẫn mải miết chạy và chạy
Vượt qua bão táp mới nhìn thấy ánh dương..."
Lời ca mang hàm ý khích lệ, nhưng bài hát này lại không đi theo phong cách mạnh mẽ cuồng nhiệt mà ẩn chứa trong nó là sự dịu dàng vô bờ. Thẩm Kình Vũ ít khi nghe nhạc, đây là lần đầu tiên anh nghe một bài hát mà ca sĩ biểu diễn không cần gào thét đến lạc giọng để miêu tả quá trình phấn đấu và theo đuổi giấc mơ, ngược lại cậu ca sĩ kia chỉ ngồi trước cây đàn dùng giọng hát tình cảm, thậm chí pha chút bi thương của mình để lột tả ý nghĩa bài hát.
Thẩm Kình Vũ không nhận ra mình đang thất thần nhìn TV.
Cậu bartender cầm theo túi bia quay trở về, nhìn bộ dạng hai mắt rưng rưng của Thẩm Kình Vũ thì không khỏi kinh sợ. Thẩm Kình Vũ rất nhanh đã lấy lại tinh thần, anh quệt nước mắt hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Ba trăm sáu..."
Thẩm Kình Vũ đặt những đồng bạt Thái lên quầy bar, xách túi bia rời đi.
Ca sĩ trên TV còn chưa hát hết bài, vừa bước đi hai bước Thẩm Kình Vũ bỗng dừng lại: "Ca sĩ này là ai vậy? Bài hát cậu ta đang hát tên là gì thế?"
Cậu nhân viên thấy anh hất cằm về phía TV thì vội trả lời: "Đây là chương trình hot trong nước dạo gần đây, người này tên Kỷ Cẩm, cậu ta là thí sinh dự thi. Bài này tôi cũng không biết tên, nhưng cậu ca sĩ này giỏi lắm, những bài cậu ta hát đều do cậu ta tự sáng tác đấy."
Cạnh quán rượu có một tòa chung cư tám tầng, công tác quản lý nơi này lỏng lẻo, lối vào sân thượng chưa bao giờ được khóa lại. Mười phút sau Thẩm Kình Vũ xách túi bia leo tới sân thượng, anh ngồi xuống cạnh lan can, ném cây nạng ra xa rồi bật bia bắt đầu nốc.
Hai chữ "kiên trì" treo bên miệng một từ nhẹ một từ nặng, chưa đầy một giây là nói xong. Nhưng quá trình lại như vô tận, nỗi đau giày vò, sự chua xót, trắc trở, mù mịt và lạc lối, tất cả những thứ này kéo dài mỗi ngày mỗi đêm.
Năm đầu tiên sau khi giải nghệ, anh từng đắn đo có nên tiếp tục tập luyện hay không. Rốt cuộc anh cũng hạ quyết tâm, được ăn cả ngã về không, anh bay sang Thái Lan luyện võ, anh cho rằng mình có thể tìm ra con đường phát triển nơi đất khách quê người, anh sẽ chứng minh được thực lực bản thân. Nhưng trớ trêu thay, đất nước này lại là nơi nghiền nát từng chút, từng chút tôn nghiêm và kiêu ngạo của anh!
Trăm trận trăm thua, anh biết bọn họ đang cười nhạo anh mỗi ngày ở những quyền quán anh từng tới, rằng có một tên võ sĩ người Trung Quốc hễ lên đài võ là đứng ngây người như cọc gỗ, tới đâu cũng thách đấu, tới đâu cũng thua thảm hại. Anh không biết rốt cuộc mình lạ nước lạ cái hay phạm vào điều kiêng kỵ gì, vì sao mỗi lần đứng trên đài võ từng đem đến biết bao vinh quang cho bản thân mà tay anh lại chẳng thể ra quyền, chân anh chẳng thể tung cước?
Trận đấu hôm qua, vất vả lắm Thẩm Kình Vũ mới vượt qua chướng ngại tâm lý, vừa thực hiện một cú đá quét lại bị đối phương lên gối chắn đòn sau đó đè xuống, vậy là gãy xương ống chân!
Xương gãy có thể hồi phục, nhưng trong lòng vẫn luôn có ám ảnh. Anh biết mình đã phế lắm rồi, anh không đánh MMA được nữa, cũng không thể lên đài võ được nữa. Anh không có người thân, không có nhiều bạn bè, nếu ngay cả niềm đam mê võ thuật cũng đánh mất, vậy cuộc đời anh còn ý nghĩa gì? Chỉ tốn cơm, hay là làm trò cười cho người khác?
Uống hết một lon bia. Thẩm Kình Vũ vung tay ném vỏ đi rồi bật lon thứ hai.
Là một vận động viên anh phải từ bỏ rất nhiều thú vui, không hút thuốc, không rượu bia, không gái gú, tâm nguyện cuối cùng của anh trước khi rời khỏi thế giới này đó là muốn thử cảm giác uống bia, rốt cuộc hai mươi mốt năm qua cũng không uổng phí.
Năm cái vỏ lon lần lượt xuất hiện bên cạnh chỗ ngồi của Thẩm Kình Vũ, anh không biết mình đã say hay chưa, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, động tác chân tay cũng chậm chạp hơn. Cầm lên lon bia cuối cùng, trong đầu Thẩm Kình Vũ dần hiện lên hồi ức về những người mà anh chưa kịp nói lời từ biệt. Kì diệu thay, trong đó có cả cậu ca sĩ tóc bạch kim vừa hát trên TV.
Thẩm Kình Vũ ngẫm nghĩ, sau đó buông lon bia lấy di động tìm cái tên Kỷ Cẩm, rất nhanh anh đã tìm thấy bài hát mà vừa rồi mình chưa nghe hết. Dựng điện thoại lên lan can, lúc này anh mới bật lon bia cuối cùng, coi như khúc ly biệt cuộc đời mình.
Cậu ca sĩ tóc bạch kim tuấn tú ngồi trước đàn dương cầm, dịu dàng cất lên giọng hát.
"Tôi chạy nhanh về phía trước
Giành lấy phần thưởng tự do của tôi
Chẳng sợ sóng to gió lớn
Tôi sẽ không nói ra câu từ bỏ
Tiếp tục chạy về phía trước
Hoa thơm và những tràng pháo tay dành cho kẻ dũng cảm
Không màng những vết thương trong quá khứ
Không quan tâm cái giá phải trả có xứng đáng hay không
Người đời không hiểu sự kiên trì của tôi
Nhưng một ngày nào đó tôi sẽ đứng giữa ánh hào quang lấp lánh"
Thẩm Kình Vũ chợt nhận ra gương mặt mình ướt đẫm, anh nhịn không được mà chửi thề một tiếng, nâng cánh tay lau nước mắt. Đây là cái gì cơ chứ? Sao anh lại nghe được bài hát này vào thời điểm này?
Bốn phút sau bài hát đã kết thúc, lon bia cuối cùng vẫn chưa cạn, Thẩm Kình Vũ tua video về đầu, một lần nữa ấn nút phát.
Gió đêm heo heo, ráng chiều vẫn còn le lói, bài hát phát đi phát lại bốn, năm lần trên điện thoại, rốt cuộc lon bia cuối cùng vẫn chưa được uống hết.
Thẩm Kình Vũ cầm di động, nhặt cây nạng đứng lên dựa vào lan can nhìn xuống.
Chợ đêm dưới đường bắt đầu náo nhiệt, ngựa xe như nước, người tới người lui, có người tươi cười có kẻ ủ rũ, có người bầu bạn vui vẻ, có người cô đơn lẻ bỏng. Anh không quen biết ai trong số đó, bọn họ cũng chẳng nhận ra anh. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, không ai chú ý đến anh, cũng chẳng ai cười nhạo anh.
Thẩm Kình Vũ ngây ngốc đứng trên sân thượng hồi lâu, mãi đến khi phơi gió có chút lạnh, anh mới chống nạng xoay người, khẽ ngâm nga giai điệu lặp đi lặp lại vừa rồi, chậm rãi xuống lầu.
...
...
Kỷ Cẩm ngồi trên sofa lướt weibo một cách chán chường. Thỉnh thoảng cậu lại liếc mắt nhìn thời gian: đã sắp chín giờ tối rồi, Thẩm Kình Vũ vẫn chưa về!
Cậu rốt cuộc không nhịn được nữa bèn gửi tin nhắn cho Thẩm Kình Vũ: "Khoảng mấy giờ anh về thế?"
Sau khi nhấn nút gửi cậu thấp thỏm ngồi chờ, khoảng một phút đồng hồ sau vẫn chưa có hồi âm, nhưng lại có tiếng mở cửa thang máy ngoài huyền quan.
Kỷ Cẩm vội thò đầu nhìn ra ngoài, rất nhanh đã thấy Thẩm Kình Vũ đang đổi dép lê bước vào nhà.
"Sao anh về muộn thế?" Kỷ Cẩm bỏ điện thoại sang một bên. Lúc rời đi Thẩm Kình Vũ chỉ nói sẽ tới quyền quán luyện tập một chút, bình thường mỗi khi nói vậy anh sẽ trở về trước giờ cơm tối.
Thẩm Kình Vũ không đáp lời, chậm rãi đi tới ngồi xuống sofa.
Kỷ Cẩm phát hiện mặt anh đỏ bừng, động tác cũng chậm chạp hơn bình thường, cậu kinh ngạc hỏi: "Anh uống rượu à?"
Thẩm Kình Vũ nhẹ nhàng gật đầu hai cái, anh ngả đầu tựa lên thành sofa, vẻ mặt mệt mỏi. Lúc ấy Thẩm Kình Vũ uống hết ba chai cảm thấy chưa tận hứng, lại bật thêm hai chai nữa, cuối cùng tổng cộng một mình anh uống hết năm chai bia.
Kỷ Cẩm hỏi: "Say rồi sao?"
Thẩm Kình Vũ lắc đầu. Ý thức anh vẫn thanh tỉnh, chỉ là cảm giác toàn thân khô nóng, khó chịu đến mức phải dùng tay kéo kéo cổ áo.
Kỷ Cẩm không nói gì mà nhíu mày, sau đó cậu vào bếp lọ mọ gì đó, cuối cùng bê một cốc nước tới đặt trước mặt Thẩm Kình Vũ: "Anh uống chút mật ong giải rượu đi."
Thẩm Kình Vũ vẫn nhắm nghiền mắt không để ý.
Kỷ Cẩm lại đợi thêm một lúc, tưởng anh đã ngủ quên thì không khỏi sửng sốt sáp lại gần, cậu giơ tay huơ huơ trước mặt Thẩm Kình Vũ: "Này, anh ngủ rồi sao? Đừng ngủ trên sofa."
Cậu lay anh vài cái, Thẩm Kình Vũ cảm giác ánh sáng cứ thay đổi liên tục rất khó chịu, anh nâng tay bắt lấy cổ tay Kỷ Cẩm. Kỷ Cẩm ngạc nhiên muốn giật ra nhưng không đọ lại sức của Thẩm Kình Vũ, rốt cuộc không thể rút tay về.
Lúc này Thẩm Kình Vũ mới mở to hai mắt, con ngươi đen thẳm nhìn Kỷ Cẩm đầy chăm chú.
Kỷ Cẩm bị anh nắm chặt cổ tay, khuôn mặt cậu dán gần sát mặt anh, trái tim ban đầu đập hụt một nhịp, sau đó nhịp tim bỗng tăng lên nhanh chóng.
"Anh không sao chứ?" Cậu rụt rè lên tiếng, nhận thấy cổ họng mình hơi run rẩy.
Thẩm Kình Vũ vẫn chưa lên tiếng. Kỷ Cẩm cảm giác ánh mắt anh tựa hồ đang nhìn thẳng cậu lại tựa hồ đang nhìn xa xăm--- đệt, người này uống say thật à?
Vài giây trôi qua, ánh mắt Thẩm Kình Vũ vẫn khóa chặt trên gương mặt Kỷ Cẩm.
"Sao em lại muốn hôn tôi?" Anh bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi, giọng nói có chút mê man nhưng xen lẫn vài phần nghiêm túc.
Kỷ Cẩm đứng hình: "Cái gì?" Nói mê sảng gì vậy? Rốt cuộc người này uống bao nhiêu rượu?
Thẩm Kình Vũ giơ cánh tay còn lại lên khẽ chạm vào khóe môi mình, anh lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Buổi tối hôm đó, sao em lại hôn tôi?"
Kỷ Cẩm ngẩn người nhìn anh.
Trong phút chốc cậu cảm thấy như sét đánh bên tai, Kỷ Cẩm hơi há miệng, hồi lâu sau vẫn không thốt nên lời.
"Anh, anh, anh... hôm ấy anh vẫn thức?"
Thẩm Kình Vũ khẽ gật đầu.
Lúc này Kỷ Cẩm đã hoàn toàn sững sờ, không thể thừa nhận cũng không thể phủ nhận. Hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ biết im lặng.
Mãi đến khi hoàn hồn, đại não Kỷ Cẩm bắt đầu hoạt động hết công suất, vô số ý nghĩ nhảy nhót trong đầu.
--- Thẩm Kình Vũ biết mình hôn anh ấy? Hôm đó anh ấy đã biết? Vì sao anh ấy lại giả vờ không biết gì? Vì sao không có phản ứng gì?
--- Không, không đúng! Đột nhiên anh ấy muốn nghỉ việc để quay lại thi đấu, chẳng lẽ là vì chuyện này, đây là cái cớ để anh ấy né tránh sao?
--- Nhưng nếu muốn tránh mặt mình, vì sao anh ấy còn làm cơm cuộn trứng dỗ mình? Vì sao lại đối xử dịu dàng với mình như vậy? Rốt cuộc anh ấy nghĩ gì?
Thẩm Kình Vũ đợi hồi lâu vẫn không thấy Kỷ Cẩm đáp lời, anh đã có chút sốt ruột. Anh chép miệng một tiếng, dùng tay níu cổ Kỷ Cẩm.
Động tác này lại giống một tia sét bổ tới, trong đầu Kỷ Cẩm hoàn toàn trắng xóa, ngay cả hơi thở cũng tạm dừng, toàn thân cậu cứng ngắc nhìn Thẩm Kình Vũ, chờ đợi hình phạt của anh.
Vài giây sau, Thẩm Kình Vũ kéo cậu vào lòng, hôn lên đôi môi.