Thẩm Kình Vũ vừa hưng phấn vừa lo lắng chạy về nhà. Anh nóng lòng muốn kể cho Kỷ Cẩm nghe về chiến thắng hôm nay của mình, nhưng lại bất an không biết tình trạng Kỷ Cẩm thế nào trong lúc anh vắng nhà.
Vừa vào nhà, Thẩm Kình Vũ thấy đèn phòng Kỷ Cẩm đang sáng bèn bước vào, thế nhưng Kỷ Cẩm không có trong phòng.
"A Cẩm?" Anh gọi tên Kỷ Cẩm rồi chạy ra hành lang, phát hiện phòng đàn đang đóng cửa nên bước tới mở cửa ra.
Trong phòng đàn, Thẩm Kình Vũ nhẹ nhàng thở phào một hơi--- Kỷ Cẩm đang ở đây, nhưng cậu không luyện đàn, cũng không viết nhạc. Cậu ngồi co chân trên ghế trước máy tính, ngẩn ngơ nhìn màn hình tối đen.
Thẩm Kình Vũ bước lại gần thấy Kỷ Cẩm vòng hai tay ôm đầu gối, cuộn mình ngồi như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, anh không khỏi quặn lòng một chút.
Mà khi anh nhìn kĩ mới phát hiện hai mắt cậu đỏ hoe, hẳn là đã khóc một trận--- thời kì trầm cảm Kỷ Cẩm rất dễ khóc, có đôi khi chẳng vì lý do gì cậu cũng có thể rơi nước mắt như một cái máy được lập trình sẵn.
Thẩm Kình Vũ đau lòng không thôi, anh vội ôm lấy cậu hôn nhẹ lên thái dương, hôn nhẹ lên hai má, muốn dùng những nụ hôn của mình để xoa dịu cậu.
Nhưng Kỷ Cẩm quay mặt né tránh bờ môi anh.
Thẩm Kình Vũ hơi giật mình, anh vươn tay xoa đầu Kỷ Cẩm: "A Cẩm, em sao thế?"
Kỷ Cẩm không đáp lời mà gạt tay anh xuống, có vẻ cậu không muốn anh chạm vào.
Lúc này Thẩm Kình Vũ rất sửng sốt, Kỷ Cẩm rất ít khi thể hiện sự kháng cự đối với anh. Cậu đang giận anh sao? Nhưng vì lý do gì cơ chứ?
"A Cẩm?" Thẩm Kình Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh ghế, dịu dàng cười dỗ: "Em sao thế? Đang không vui à?"
Kỷ Cẩm nhìn anh một cái rồi quay mặt đi. Hai người căng thẳng một lát, chợt Kỷ Cẩm nhảy xuống khỏi ghế, bước về phía cửa phòng.
Thẩm Kình Vũ cũng đuổi theo.
Kỷ Cẩm lập tức trở về phòng, nằm lên giường. Thẩm Kình Vũ bèn ngồi xuống bên giường, dùng ánh mắt chan chứa yêu thương và quan tâm nhìn cậu. Kỷ Cẩm bị anh nhìn một lúc liền trở mình nằm nghiêng, quay lưng về phía anh.
"Em mệt." Kỷ Cẩm lạnh lùng nói: "Em không muốn nói chuyện, để em ở một mình đi."
Thẩm Kình Vũ ngẩn người, lần này anh thực sự trở nên trầm mặc.
Một lát sau Kỷ Cẩm nghe thấy tiếng bước chân rời đi, là Thẩm Kình Vũ ra khỏi phòng.
Cậu kéo chăn trùm đầu.
Hai ngày vừa qua, mỗi khi nghĩ đến việc Thẩm Kình Vũ sắp đi thi đấu, Kỷ Cẩm lại mắc kẹt trong trạng thái lo âu và mất kiểm soát. Cậu tìm xem vài video thi đấu MMA trên mạng, nhìn thấy cảnh võ sĩ thua cuộc bị đánh đến máu me đầy mặt, nằm bẹp dưới đất, Kỷ Cẩm lại nhịn không được mà tưởng tượng, nếu người đó là Thẩm Kình Vũ thì cậu phải làm sao đây? Cậu nên làm gì đây?
Một mặt cậu cố gắng kìm chế nỗi lo của mình, cậu không muốn cãi nhau với Thẩm Kình Vũ, nhưng càng đè nén nó, cậu lại càng sợ hãi. Sáng nay cậu tỉnh dậy khi trời còn tối đen, nhưng cậu không muốn đi xem thi đấu, càng không muốn để Thẩm Kình Vũ đi! Ban đầu cậu nằm trên giường giả vờ ngủ, chờ Thẩm Kình Vũ thay đổi ý định, ở nhà chăm sóc mình.
Nhưng càng nằm càng thấy tâm trạng đi xuống. Cho đến khi Thẩm Kình Vũ rời đi, khi thực sự nghe thấy tiếng cửa thang máy đóng lại, Kỷ Cẩm cảm thấy như vừa nuốt vào bụng vài lưỡi dao, trong lòng cậu đau đớn khó tả!
Cậu đi vòng quanh phòng ngủ, khóc một trận, ngẩn người một lúc lâu. Cậu thay quần áo muốn đi tìm Thẩm Kình Vũ, nhưng bước tới cửa lại đổi ý quay về phòng.
Dường như cả ngày hôm nay cậu đã phải giằng co với bản thân rất lâu. Cho dù biết mình đang cố tình gây sự, cậu cũng không nhịn được mà giận cá chém thớt, bực bội với Thẩm Kình Vũ: vì sao nhất định phải đi thi đấu? Vì sao không chịu ở nhà chăm sóc cậu?
Cuộn mình trong chăn không biết bao lâu, Kỷ Cẩm nghe có tiếng bước chân vang lên, Thẩm Kình Vũ đã về phòng.
Cậu cảm giác phần đệm bên cạnh hơi lún xuống, chăn bị xốc lên, một cơ thể ấm áp bao phủ lấy cậu. Mùi sữa tắm thơm mát thoang thoảng bên mũi--- Thẩm Kình Vũ vừa tắm rửa về.
Trong lòng cậu gào thét muốn quay lại ôm chặt anh, muốn kiếm tra xem anh có bị thương ở đâu không. Đồng thời lại có một cơn giận trào dâng, bởi vì người vừa chui vào chăn kia căn bản không hề biết hôm nay cậu đã khó chịu đến mức nào!
Kỷ Cẩm nằm dịch ra mép giường, ý đồ cách xa Thẩm Kình Vũ. Thẩm Kình Vũ cũng không chịu thua, cậu dịch tới đâu anh áp tới đó. Mãi cho đến khi Kỷ Cẩm sắp rơi xuống đất, rốt cuộc Thẩm Kình Vũ mới vươn cánh tay ôm cậu vào ngực.
"Bỏ ra." Kỷ Cẩm giãy dụa.
"Không bỏ."
"Bỏ em ra!"
"Tôi không bỏ!" Thẩm Kình Vũ có lẽ cũng đã phát bực, anh nhất quyết không chịu buông tay, thậm chí còn siết chặt hơn.
Lửa giận bốc cháy trong lòng Kỷ Cẩm: anh muốn đi là đi, muốn ôm là ôm, anh coi tôi là gì cái gì hả!!??
"Em bảo anh bỏ ra!" Cậu bắt đầu liều mạng vùng vẫy.
Thẩm Kình Vũ cảm thấy Kỷ Cẩm giận thật rồi, anh sợ làm đau cậu nên đành nới lỏng tay. Trong lúc giãy dụa, Kỷ Cẩm vô tình thúc khuỷu tay trúng chỗ nào đó. Thẩm Kình Vũ lập tức rên đau.
Kỷ Cẩm hoảng sợ, cậu ngồi bật dậy thấy Thẩm Kình Vũ đang bụm mặt. Cơn giận lập tức tan biến không dấu vết, trong lòng Kỷ Cẩm lúc này hỗn loạn vô cùng.
"Anh không sao chứ?" Cậu sốt sắng vươn tay, lại không biết nên sờ vào đâu.
Thẩm Kình Vũ không nói gì, anh nhắm mắt hít thở, trên mặt là sự mệt mỏi.
"Em không cố ý! Em thực sự không cố ý đánh anh đâu! Anh sao rồi? Bỏ tay để em xem nào..." Kỷ Cẩm mếu máo như sắp khóc.
Thẩm Kình Vũ bất đắc dĩ thở dài, buông bàn tay đang che mặt: "Không sao đâu."
Trong lòng anh đầy mâu thuẫn, vừa tức giận, vừa buồn cười, vừa hối hận, cuối cùng anh đã nghĩ thông: vì sao anh phải chống đối cảm xúc của Kỷ Cẩm? Rõ ràng anh biết bệnh tình của cậu, lẽ ra anh nên chờ đến khi tâm trạng Kỷ Cẩm ổn định rồi mới nói chuyện!
Kỷ Cẩm nhìn gò má Thẩm Kình Vũ bị sưng đỏ, cậu sắp phát điên rồi! Cậu hận không thể tự tát mình hai cái, cứ luôn miệng nói: "Em không cố ý đánh anh, em thực sự không cố ý! Em không cố ý mà, không phải đâu!"
Thẩm Kình Vũ dịu dàng kéo tay cậu, muốn cậu nằm xuống. Kỷ Cẩm hơi do dự nhưng vẫn nằm xuống bên cạnh anh, lần này hai người quay mặt nhìn nhau.
"Không sao mà." Thẩm Kình Vũ hôn nhẹ lên môi cậu: "Tôi tha lỗi cho em."
Anh còn đùa thêm: "Hôm nay tôi thi đấu thắng. Trên đài võ đối thủ còn không chạm được vào mặt tôi, ấy vậy mà về nhà lại bị em đánh."
Kỷ Cẩm cay mũi, nhỏ giọng lặp đi lặp lại: "Em xin lỗi, xin lỗi anh mà..."
Thẩm Kình Vũ xoa đầu cậu, kéo người vào lồng ngực. Lúc này Kỷ Cẩm không phản kháng nữa.
Cậu cảm nhận được lồng ngực anh đang phập phồng, hơi ấm từ cơ thể anh bao phủ xung quanh cậu, tâm trạng nôn nóng kéo dài cả ngày hôm nay rốt cuộc dần bình ổn trở lại.
"Mệt thì ngủ sớm một chút." Thẩm Kình Vũ vỗ nhẹ sau lưng cậu, dỗ dành: "Ngủ dậy sẽ khỏe lại. Ngủ đi, ngủ đi em..."
Được vỗ về an ủi một lát, Kỷ Cẩm dần thả lỏng thân thể, hai mắt nhắm lại. Thẩm Kình Vũ ôm người yêu trong lòng cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng sớm hôm sau Kỷ Cẩm phải tới phòng thu, buổi tối mới trở về.
Ăn xong cơm trưa Thẩm Kình Vũ cũng ra khỏi nhà.
Anh tìm tới địa chỉ câu lạc bộ võ thuật kia, Lý Vinh Quang đã chờ sẵn ngoài cửa. Thấy học trò của mình bị sưng một bên má, thầy Lý không khỏi ngạc nhiên nói: "Đây là vết thương từ trận đấu tối qua sao?"
Thẩm Kình Vũ không biết nên giải thích thế nào, chỉ nâng tay sờ mũi, ậm ờ đáp lời huấn luyện viên.
Một lát sau Uông Hải Dương bước ra đón hai thầy trò. Ông thấy vết sưng đỏ trên mặt Thẩm Kình Vũ thì trong mắt cũng hiện lên tia nghi hoặc: Ô? Rõ ràng tối hôm qua sau khi xuống đài võ, toàn thân Thẩm Kình Vũ đều không xây xát gì, thậm chí một vết trầy da cũng không có mà nhỉ?
Cũng may ông không bất lịch sự hỏi nhiều, chỉ đưa hai người tiến vào câu lạc bộ--- đúng như lời ông nói, hôm nay chủ tịch câu lạc bộ, Tưởng Thu Lăng, cũng có mặt ở trụ sở và đang đợi Thẩm Kình Vũ tới để bàn bạc về việc kí hợp đồng.
Sau khi gặp mặt, chủ tịch Tưởng đánh giá Thẩm Kình Vũ một lượt từ trên xuống dưới, hết lời khen ngợi nói: "Nhóc, trận đấu hôm qua tôi cũng xem rồi, hình thể rất đẹp, ra đòn cũng rất đẹp! Bây giờ cậu mới tái xuất thực sự quá đáng tiếc, nếu gia nhập chúng tôi sớm hơn vài năm, được bồi dưỡng sớm hơn vài năm, bây giờ hẳn là danh tiếng lừng lẫy lắm rồi!"
Ngày thường Lý Vinh Quang rất hay chê bai học trò, nhưng trước mặt người khác ông lại khoe khoang lên tận trời xanh: "Tất nhiên rồi. Tên nhóc này nhà tôi cực kì có năng khiếu, các ông nhìn thể trạng này, tỉ lệ chân tay này, không thi đấu MMA đúng là phí của giời!"
Tưởng Thu Lăng cười cười vỗ vai Lý Vinh Quang: "Rất biết ơn thầy Lý đã giới thiệu cho chúng tôi một khối ngọc thô!"
Sau khi xác nhận Thẩm Kình Vũ có ý định kí hợp đồng với câu lạc bộ, chủ tịch Tưởng nói: "Thế này nhé, Hải Dương, ông đưa Tiểu Vũ đi đánh giá thể trạng, tôi sẽ thảo luận chuyện kí hợp đồng với thầy Lý."
Lý Vinh Quang có kinh nghiệm dày dặn, việc thảo luận điều khoản hợp đồng Thẩm Kình Vũ cũng phải nhờ cậy vào ông, bởi vậy anh nghe theo sự sắp xếp của chủ tịch Tưởng.
Uông Hải Dương đưa Thẩm Kình Vũ tới khu vực tập luyện, ở đây có thước đo chiều cao, cân đo chỉ số, ghế nằm đẩy tạ, đòn tạ vân vân... Đối với một võ sĩ MMA mà nói, tố chất thể lực quyết định tới hơn 50% sự thành công, còn lại một nửa là do tính cách, sức bền và may mắn của mỗi võ sĩ. Nếu câu lạc bộ kí hợp đồng với Thẩm Kình Vũ, chuyện đầu tiên cần làm đó là nắm được các chỉ số cơ thể của anh, sau đó mới quyết định có đầu tư bồi dưỡng võ sĩ này hay không, kế hoạch huấn luyện và giáo án cụ thể ra sao.
Uông Hải Dương gọi thêm trợ lý Tiểu Vương tới hỗ trợ, Tiểu Vương phụ trách đo chiều cao và độ dài sải tay của Thẩm Kình Vũ, Uông Hải Dương cầm giấy bút ghi chép số liệu.
"Chiều cao 1m84, sải tay 1m94... Dài thế cơ à?"
Uông Hải Dương còn chưa viết xong số liệu đã nhịn không được mà ngẩng đầu lên. Tiểu Vương cũng hơi bất ngờ, cậu ta cầm thước dây đo lại một lần nữa rồi quay lại gật đầu với quản lý Uông: "Đúng ạ, sải tay dài 1m94!"
"Wow..." Uông Hải Dương gật gù tán thưởng. Độ dài sải tay được đo bằng thước dây, tính từ đầu ngón giữa tay trái tới đầu ngón giữa tay phải khi hai tay giang ngang vai, đây là một chỉ số rất quan trọng của các võ sĩ MMA vì nó ảnh hưởng đến phạm vi tấn công của anh ta.
Hầu như ai cũng nhìn ra tỉ lệ chân tay của Thẩm Kình Vũ rất dài so với cơ thể, nhưng khi có con số cụ thể bọn họ vẫn phải giật mình--- nên biết rằng độ dài sải tay của người châu Á chỉ xấp xỉ chiều cao, một võ sĩ Trung Quốc có độ dài sải tay vượt trội như vậy quả là hiếm thấy! Chẳng trách hôm qua Lâu Hoa tìm đủ mọi cách cũng không thể chạm vào Thẩm Kình Vũ.
*thông thường độ dài sải tay của một người sẽ xấp xỉ chiều cao của người đó, các vận động viên sẽ có cánh tay dài nên độ dài sải tay cũng vượt trội, ví dụ như Ánh Viên cao 1m7 nhưng sải tay dài tới gần 2m, mọi người cứ tưởng tượng là khi đứng thẳng buông lỏng hai tay thì đầu ngón tay Viên gần chạm đến đầu gối ấy!
Đo xong chiều cao và độ dài chân tay, bọn họ tiếp tục đo các chỉ số cơ thể của Thẩm Kình Vũ: cân nặng 77kg, tỉ lệ mỡ cơ thể là 15.8%.
"Cậu có suy nghĩ đến việc ép cân không?" Uông Hải Dương hỏi: "Với chiều cao này của cậu, đánh hạng nhẹ sẽ có ưu thế hơn, lên hạng trung hoặc hạng nặng thì hơi đuối."
Thẩm Kình Vũ gật đầu: "Trước kia cháu vẫn đánh hạng nhẹ. Mấy năm gần đây tự tập nên không kiểm soát được cân nặng."
Uông Hải Dương gật gù đã hiểu.
Tỉ lệ mỡ cơ thể của một vận động viên MMA chỉ có thể đạt tối đa 8%, đây là một con số khắt khe đối với người bình thường, ngay cả các võ sĩ chuyên nghiệp cũng phải chờ tới giai đoạn gần thi đấu mới ép cân bằng cách làm mất nước trong cơ thể. Trước kia Thẩm Kình Vũ không tham gia các giải đấu chuyên nghiệp cho nên anh không ép cân quá hà khắc.
Thẩm Kình Vũ thực hiện các động tác gánh tạ đứng lên ngồi xuống (squat), nằm đẩy tạ (bench press), kéo tạ đứng (deadlift) để đo các chỉ số còn lại. Anh cũng mang theo giấy khám sức khỏe ở bệnh viện tới, trên giấy có ghi mật độ xương và các chỉ số xét nghiệm khác. Sau khi điền đầy đủ bảng đo thể trạng của Thẩm Kình Vũ, Uông Hải Dương rất hài lòng gật gù: Tài năng trẻ đây rồi! Đúng là một viên ngọc sáng giá!
Squat
Bench press
Deadlift
Kết thúc quy trình đánh giá, Uông Hải Dương và Thẩm Kình Vũ quay về văn phòng.
Tưởng Thu Lăng và Lý Vinh Quang đã bàn bạc gần xong, đang chờ bọn họ về. Khi Tưởng Thu Lăng cầm bảng chỉ số của Thẩm Kình Vũ, ông cũng không nhịn được mà bật thốt lên: "Sải tay dài 1m94???"
Lý Vinh Quang ghé sang nhìn các chỉ số của học trò. Chiều cao và sải tay của Thẩm Kình Vũ ông đã nắm rõ, nhưng nhìn các mức tạ mà Thẩm Kình Vũ tải được khi squat, bench press và deadlift, ông cũng không khỏi trợn mắt ngạc nhiên: tên nhóc thúi này quả thực không hề lười biếng suốt năm năm qua!
"Chủ tịch Tưởng." Có bảng số liệu này, Lý Vinh Quang càng có cơ sở để đàm phán điều khoản hợp đồng: "Nhóc này nhà tôi chắc chắn sẽ làm nên chuyện trong tương lai, ông cứ cân nhắc các điều kiện tôi vừa đưa ra nhé."
Tưởng Thu Lăng cầm bảng chỉ số, nghiêm túc đánh giá. Một lát sau ông đặt tài liệu lên mặt bàn: "Thế này đi, tôi đã nắm được các điều khoản mà bên ông đưa ra. Tôi cần mở một cuộc họp nội bộ, mọi người cứ về nghỉ ngơi, có gì tôi sẽ thông tin sau. Trong vòng một tuần sẽ có câu trả lời thuyết phục cho hai thầy trò."
Nghe ngữ điệu của Tưởng Thu Lăng, Lý Vinh Quang biết chuyện này đã thành công hơn một nửa, trên mặt ông lộ rõ vẻ tươi tỉnh. Hai thầy trò tạm biệt chủ tịch Tưởng, quản lý Uông sau đó ra về trước.
---
Lời editor: Các thuật ngữ thể thao tôi xin phép chuyển thành tiếng Anh vì nó thông dụng, dịch thoát sang tiếng Việt cũng dễ hình dung, nhưng ví dụ bà nào muốn tra cứu thêm trên mạng thì tìm bằng tiếng Việt rất khó ra kết quả. Ví dụ cái bài deadlift mà dịch thành bài "kéo tạ" thì dễ hiểu, nhưng tìm trên gg sẽ không ra đúng bài đấy...