Sau đó toàn thân cậu rơi vào một vòm ngực rộng và rắn chắc...
---
Từ độ cao mười mét rơi xuống mặt đất chỉ mất khoảng hai giây. Nhưng hai giây này kéo dài vô tận như một pha quay chậm trong phim điện ảnh. Kỷ Cẩm trơ mắt nhìn Thẩm Kình Vũ ném rơi mảnh sắt gãy giữa không trung, trơ mắt nhìn anh chuyển tư thế, lại trơ mắt nhìn hai bóng người kia rơi vào vườn dưa bên dưới, sau đó cùng nhau lăn ra ngoài.
Mãi đến khi bọn họ nằm bất động sau khi lăn khoảng bảy, tám vòng, Kỷ Cẩm mới cảm thấy trái tim treo nơi cổ họng dần hạ xuống lồng ngực, toàn bộ máu trong cơ thể vọt thẳng lên não!
Cậu ngã ngồi trên ban công, chửi thề một câu sau đó dùng cả chân cả tay xông ra cửa phòng!
Một phút sau Kỷ Cẩm đã chạy tới bồn hoa bên ngoài khách sạn. Dưới ánh đèn mờ ảo, cậu thấy một người nằm sõng soài trên mặt đất, một người ngồi xổm bên cạnh kiểm tra gì đó.
"Còn cử động được không?"
Thẩm Kình Vũ không dám tùy tiện động vào một người vừa rơi xuống từ tầng cao, chỉ có thể vừa hỏi thăm vừa quan sát. Anh bỗng nghe thấy tiếng chân sau lưng, quay đầu liền phát hiện là Kỷ Cẩm. Thẩm Kình Vũ vội đứng lên: "A Cẩm!"
Kỷ Cẩm hơi khựng lại một chút, bọn họ mặt đối mặt vài giây dưới ngọn đèn đường, sau đó Kỷ Cẩm bỗng tăng tốc chạy về phía Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ nở nụ cười tươi, anh muốn nói mình không sao, nhưng một quyền của Kỷ Cẩm đã vỗ mạnh lên đầu vai anh: "Thẩm Kình Vũ! Anh cmn có phải điên rồi không?"
Thẩm Kình Vũ sửng sốt vì bị đánh.
"Anh nhảy ra ngoài làm cái gì? Anh tưởng mình là Người Nhện sao? Đó là tầng bốn, là tầng bốn đấy!!! Ngã xuống chỉ có chết!"
Thẩm Kình Vũ chăm chú quan sát Kỷ Cẩm dưới ánh đèn leo lét. Đáy mắt cậu phủ đầy tơ máu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, khuôn mặt và phần da cổ vốn trắng nõn, lúc này đều đỏ ửng vì sự kích động bất thường--- có lẽ cậu ấy đã bị dọa sợ rồi!
"Xin lỗi..." Thẩm Kình Vũ nâng tay, Kỷ Cẩm theo bản năng lùi về một bước, cậu dùng ánh mắt đề phòng nhìn lên.
Bàn tay Thẩm Kình Vũ khựng lại giữa khoảng không, sau đó vẫn nhẹ nhàng đặt lên vai Kỷ Cẩm: "Đừng lo lắng, không sao đâu." Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, rất có hiệu quả trấn an lòng người.
Kỷ Cẩm cảm nhận độ ấm trên vai mình, nhịp thở dồn dập cũng dần chậm lại.
Bỗng bên cạnh phát ra tiếng chụp ảnh tanh tách. Kỷ Cẩm quay phắt đầu lại, cách đó không xa là ả saesang fan còn lại, lúc này cô ta đã giơ di động chụp cảnh đồng bọn nằm trên mặt đất và hai người đang đứng.
Kỷ Cẩm thấy cô ả vẫn có tâm trạng chụp ảnh thì sợ đến ngây người, cơn giận vừa được áp chế lúc này lại bùng nổ, cậu lập tức bước nhanh tới trước mặt cô ả kia.
Thấy Kỷ Cẩm hùng hổ bước tới, cô ả saesang fan có chút hoảng loạn, cô ta vội buông di động, há miệng định giải thích: "Em..."
Chưa đợi cô ả nói hết, Kỷ Cẩm vươn tay giật chiếc điện thoại, hung hăng ném xuống mặt đất.
"Chụp chụp chụp! Còn chụp nữa không? Tôi đi ăn cơm các cô cũng muốn chụp! Rốt cuộc các cô muốn chụp cái gì? Muốn chụp ảnh từ khi tôi được sinh ra đến khi tôi nằm quan tài sao??? Các cô muốn dựng phim tài liệu về tôi à?"
Cô ả kia không dám nhặt di động, chỉ có thể đứng cúi đầu chịu mắng.
"Bạn cô ngã từ tầng bốn xuống cô không thấy à? Cô còn muốn chụp ảnh? Sau đó post đủ chín bức lên vòng bạn bè xem được bao nhiêu like à? Chụp không đủ chín bức ảnh thì quả là uổng công bạn cô nhảy xuống từ tầng bốn nhỉ! Đã đủ chưa? Có cần chúng tôi nhảy lại lần nữa cho cô chụp bổ sung không?"
Vẻ mặt cô ả kia vừa muốn khóc vừa muốn cười. Cô ta quả thực đang muốn giật tít câu like!
Kỷ Cẩm hoàn toàn không có ý định đùa giỡn cùng cô ta, cậu càng xả một cách mất kiểm soát: "Chị gái, chị đại à, hay tôi phải gọi cô là bà cố tổ đây! Đầu óc có vấn đề thì đi chữa đi! Rốt cuộc các cô trốn ra viện tâm thần nào thế? Tôi van xin các cô mau quay về viện đi!"
Càng nói Kỷ Cẩm càng lớn tiếng, bởi vì hiện tại cậu đang rất kích động, chân tay cũng bắt đầu khua khoắng mất tự chủ. Nhớ lại scandal Kỷ Cẩm gây gổ với trợ lý trước đây, Thẩm Kình Vũ vội vàng chạy tới đứng chắn giữa hai người.
Thẩm Kình Vũ hơi giật mình, anh nhận thấy trạng thái lúc này của Kỷ Cẩm có gì đó sai sai. Cậu không chỉ mất bình tĩnh, mà là... bất thường!
Kỷ Cẩm cảm giác trong cơ thể có một cơn tức lan tỏa, nó không ngừng đâm chọc lung tung khiến cậu muốn phát nổ. Cánh tay cậu run rẩy mất khống chế. Đúng lúc này có người nhẹ nhàng kéo cậu lùi lại, sau đó toàn thân cậu rơi vào một lồng ngực rộng và rắn chắc.
Kỷ Cẩm: "???"
"Không sao đâu, không có việc gì cả." Thẩm Kình Vũ vỗ về sau lưng Kỷ Cẩm, anh không hề ép cậu "hãy bình tĩnh lại" mà chỉ trần thuật lại mọi việc một cách chân thực: "Mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết, trời sắp sáng rồi."
Kỷ Cẩm: "..."
Cơn run rẩy ở hai cánh tay dần thoái lui, khoảng nửa phút sau cơ thể cậu đã không còn căng cứng nữa.
Cô ả saesang fan nhìn thấy cảnh này thì rục rịch muốn nhặt điện thoại lên. Thẩm Kình Vũ vốn đang ôn hòa dịu dàng bỗng dùng một ánh mắt đảo qua cô ta, cô ả cảm nhận được sự đe dọa và áp bách cực lớn, nhất thời cô ta không dám làm ra hành động ngu xuẩn khác.
Kỷ Cẩm lùi ra khỏi vòng tay của Thẩm Kình Vũ, sự tức tối đã chậm rãi lui xuống như thủy triều rút nước. Cậu nâng tay xoa bóp bả vai của mình--- vừa rồi Thẩm Kình Vũ dùng lực vừa kéo vừa ôm, bả vai cậu đụng khá mạnh vào lồng ngực anh.
"Sao người anh cứng thế!" Kỷ Cẩm uể oải chất vấn: "Vừa nãy đánh anh một cái, bàn tay tôi vẫn đau đến bây giờ."
Thẩm Kình Vũ: "..."
Kỷ Cẩm lại nhìn xuống cô ả đang nằm dưới đất: "Cô ta sao rồi?"
"Có lẽ bị thương đâu đó." Thẩm Kình Vũ nói: "Cũng có thể bị dọa sợ."
Câu này có nghĩa là, cô ta vẫn còn sống.
Rốt cuộc Kỷ Cẩm cũng khôi phục lý trí, cậu rút điện thoại gọi cảnh sát.
Một phút sau, bảo vệ khách sạn nghe được động tĩnh bên ngoài liền bước ra; ba phút sau Túc An nhận được tin cũng vội xuống lầu; mười phút sau xe cảnh sát và cứu thương đều đã xuất hiện.
Vì được Thẩm Kình Vũ bảo hộ, cô ả ngã lầu cũng không bị thương quá nặng, giờ phút này cô ta đã có thể ngồi dậy. Vì lý do an toàn, cảnh sát để cô ta lên xe cứu thương tới bệnh viện kiểm tra trước. Nghe nói Thẩm Kình Vũ cũng là người nhảy từ tầng bốn xuống, cảnh sát cũng đề nghị anh đi cùng để khám tổng quát, nhưng Thẩm Kình Vũ từ chối.
"Tôi không sao." Thẩm Kình Vũ hoạt động chân tay một chút, chứng minh bản thân vô cùng khỏe mạnh: "Không cần đi bệnh viện đâu."
Chưa đợi cảnh sát khuyên bảo, Kỷ Cẩm vỗ một cái sau lưng anh: "Bảo anh đi thì cứ đi đi! Tỏ vẻ anh hùng cái gì?"
Thẩm Kình Vũ: "..."
Sau đó anh vệ sĩ cứng cáp nào đó ngoan ngoãn bước lên xe cứu thương.
Cửa xe cứu thương vừa đóng sập, Kỷ Cẩm lập tức xoay người xoa bóp bàn tay phải! Đm! Cái tên kia làm từ sắt hay thép? Vì sao đánh vào đâu cũng đau muốn gãy tay???
Người bị thương được chuyển đi bệnh viện, những người có liên quan phải tới Cục cảnh sát lấy lời khai. Cô ả saesangfan lành lặn và quản lý khách sạn ngồi xe cảnh sát, Kỷ Cẩm và Túc An đi xe bảo mẫu. Dưới ánh nắng ban mai nhàn nhạt, hai chiếc xe thẳng tiến về trụ sở của Cục cảnh sát.
...
Bảy giờ ba mươi sáng, Cục cảnh sát chật ních người, không khí ồn ào lạ thường, thậm chí có thể nói là hỗn loạn.
Trong góc trái phòng thẩm vấn.
"Tôi đã nói thế nào với các anh??? Tôi đã nhắc các anh để ý hai kẻ fan cuồng kia chưa? Các anh có trông chừng bọn họ cẩn thận không???" Túc An giận dữ trách móc quản lý khách sạn: "Chúng tôi từng thuê phòng ở hàng trăm khách sạn, chưa bao giờ chúng tôi gặp phải tình huống này! Từ trước đến nay! Chưa bao giờ! Rốt cuộc khách sạn các anh làm ăn kiểu gì thế???"
Quản lý không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi trán, liên tục xin lỗi.
Ở bàn làm việc góc bên phải.
"Không chụp ảnh nữa, không ai được phép chụp ảnh nữa! Mọi người làm ơn xóa hết ảnh vừa chụp đi ạ!"
Nhân viên phòng quan hệ xã hội của khách sạn cố ngăn cản quần chúng nhân dân đang có mặt trong Cục cảnh sát chụp ảnh và ghi hình, nhưng đương nhiên không có hiệu quả, anh ta chỉ có thể kéo một viên cảnh sát trẻ tới phân xử: "Đồng chí cảnh sát, các anh làm ơn quản chặt chút được không? Người tới Cục có thể tùy tiện chụp ảnh quay video sao? Các anh không lo sẽ để lộ thông tin mật à? Như vậy là xâm phạm quyền riêng tư của công dân!"
Viên cảnh sát trẻ đang gấp rút xử lý một vụ án, bị đám đông ồn ào đến mức muốn nổ tung đầu.
Sát tường, cô ả saesang fan còn lại đang bị một nữ cảnh sát cảnh cáo. Vẻ mặt cô ả thờ ơ, cúi đầu nghịch điện thoại của mình--- cô ta đã kịp nhặt lại chiếc điện thoại trước khi bị đưa về đồn, màn hình bị Kỷ Cẩm ném vỡ nhưng máy vẫn hoạt động.
Vì Kỷ Cẩm có thân phận đặc biệt nên Cục cảnh sát bố trí cho cậu nghỉ ngơi trong một phòng hòa giải không người. Cậu phải đợi Thẩm Kình Vũ và cô ả còn lại quay về từ bệnh viện để tiếp tục phối hợp điều tra.
Tuy các đồng chí cảnh sát đã tạo điều kiện hết sức nhưng tiếng ồn bên ngoài cánh cửa đóng chặt kia vẫn không ngừng truyền tới như một bản hợp tấu lộn xộn khiến màng nhĩ Kỷ Cẩm ong ong ù ù.
...
Túc An phàn nàn một hồi với quản lý khách sạn, bỗng di động trong túi rung lên, cô nhận được một tin nhắn của Kỷ Cẩm, nội dung chỉ vẻn vẹn: Chị vào đây!
Túc An xoa mi tâm, lấy lại tinh thần sau đó đi về phía căn phòng hòa giải riêng biệt kia.
Cô vừa đẩy cửa liền thấy Kỷ Cẩm đang đi qua đi lại giữa gian phòng trống không. Nhìn quai hàm nghiến chặt đến bạnh ra của nghệ sĩ nhà mình, Túc An biết tâm trạng của tiểu tổ tông này đang ở mức đáng báo động.
Chưa đợi Kỷ Cẩm mở miệng, Túc An đã lên tiếng trước: "A Cẩm cậu yên tâm, chị đã mắng tên quản lý khách sạn một trận rồi, dám để người lạ trèo lên ban công phòng cậu giữa đêm, đúng là trò đùa! Chuyện này không xong nhanh như vậy đâu, bọn họ nhất định phải bồi thường cho chúng ta!--- Còn có hai ả saesang fan kia nữa, lần này cảnh sát sẽ xử lý triệt để. Nếu bọn họ không bị tạm giam chị sẽ nhờ truyền thông bóc phốt hai ả, tuổi còn nhỏ mà không coi ai ra gì..."
Kỷ Cẩm nghe vậy thì nhíu mày hỏi: "Bọn họ đã đi bệnh viện về chưa?"
"Bệnh viện? À, cậu hỏi Tiểu Vũ hả?" Túc An lắc đầu: "Chưa đâu, chắc là sẽ về sớm thôi."
Kỷ Cẩm cúi đầu nhìn mũi giày.
Túc An an ủi: "Cậu đừng lo lắng, chị thấy Tiểu Vũ vẫn chạy nhảy bình thường, hẳn là không có vấn đề gì đâu."
"Em lo đầu óc anh ta có vấn đề!" Kỷ Cẩm ngồi phịch xuống ghế: "Nếu hôm nay chúng ta thuê phòng cao hơn hai tầng lầu, anh ta sẽ hy sinh vĩ đại trong ngày đầu tiên làm vệ sĩ cho em! Rốt cuộc là vì ai không biết?"
Túc An thở dài bất đắc dĩ, không biết nên nói gì.
"Chị hỏi lại nhanh lên." Kỷ Cẩm phất tay: "Bọn họ kiểm tra ở bệnh viện thế nào rồi? Rốt cuộc bao giờ thì về? Chúng ta phải chờ bao lâu nữa?"
"Được rồi để chị đi hỏi." Túc An lại quay đầu rời khỏi phòng.
Khoảng hai mươi phút sau, nhóm người Thẩm Kình Vũ và ả saesang fan kia đã làm xong kiểm tra tại bệnh viện và được đưa về đến Cục cảnh sát. Cánh tay cô ả bị bó bột, thời điểm ngã xuống từ tầng bốn cô ta bị đập tay rất mạnh dẫn đến gãy xương--- như vậy đã là rất may mắn. Về phần Thẩm Kình Vũ, anh cũng có vết thương ngoài da đã được bác sĩ băng bó cẩn thận, ngoài ra không có gì đáng lo ngại.
Sau khi hai người trở về, cảnh sát đưa hai ả saesang fan đi thẩm vấn, Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ ngồi lại khai báo. Mọi việc xong xuôi đã là giữa trưa, hai kẻ bám đuôi kia còn chưa thẩm vấn xong, vì thế nhóm người Kỷ Cẩm được ra về trước, bọn họ sẽ chờ kết quả điều tra từ phía cảnh sát.
Ra khỏi Cục cảnh sát, Kỷ Cẩm đi thẳng một mạch về phía xe bảo mẫu, Túc An và Thẩm Kình Vũ theo sát phía sau. Thẩm Kình Vũ là người cuối cùng lên xe, sau khi anh yên vị trên ghế ngồi của mình, cửa xe tự động đóng lại.
Vừa rồi khi cùng nhau khai báo, Thẩm Kình Vũ vẫn không có cơ hội nói chuyện với Kỷ Cẩm, xe bắt đầu chuyển bánh anh liền xoay người nhìn cậu, muốn chủ động báo lại kết quả khám tổng quát sáng nay tại bệnh viện. Nhưng đập vào mắt anh là một gương mặt không ngừng tỏa ra khí lạnh!
Thẩm Kình Vũ: "..."
Kỷ Cẩm nhìn chằm chằm vết thương đã được sát trùng bằng cồn i-ốt trên mặt Thẩm Kình Vũ, nổi giận đùng đùng nói: "Ra vẻ anh hùng vui không? Mỗi bốn tầng lầu có vẻ chưa đủ cho anh thể hiện nhỉ? Lần sau tôi sẽ chuyển lên tầng mười bốn nhé, anh thấy thế nào?"
Thẩm Kình Vũ: "..."
Túc An quả thực rất bế tắc! Hễ Kỷ Cẩm mở miệng, một là lời ca rung động lòng người, hai là lời nói kích động lòng người. Chuyện của Thẩm Kình Vũ dù gì cũng được coi là tai nạn trong lúc đang làm nhiệm vụ, tuy không xảy ra hậu quả nghiêm trọng nhưng cũng ảnh hưởng đến tinh thần. Lúc này Kỷ Cẩm không trấn an động viên, còn châm chọc và mỉa mai như vậy, sau này liệu Thẩm Kình Vũ có thể yên tâm làm việc nữa không?
Cô muốn lên tiếng hòa giải làm dịu đi bầu không khí, nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe Thẩm Kình Vũ cất lời.
"Xin lỗi."
Câu nói này vừa thốt ra, Túc An không khỏi ngẩn người.
"Thành thực xin lỗi, là tôi chưa cẩn trọng, làm mọi người lo lắng rồi." Thẩm Kình Vũ giải thích một cách áy náy: "Về sau tôi sẽ chú ý hơn, không làm ra hành động nguy hiểm nữa."
Túc An kinh ngạc: Woah! Really? Có lòng tốt cứu người kết quả bị ngã lầu, không được ông chủ an ủi còn phải nghe mắng, nếu là cô có lẽ cô đã nổi sùng rồi! Vậy mà thái độ của Thẩm Kình Vũ lại ôn hòa như vậy? Người này là tượng đắp bằng đất* sao?
*chỉ người không biết tức giận, quá nhẫn nhịn
Kỷ Cẩm đánh một quyền vào bông mềm, khí lực tiêu tán hơn phân nửa. Cậu hừ lạnh một tiếng rồi không nói nữa.
Một lát sau Túc An ghé lại gần Thẩm Kình Vũ, nhỏ giọng an ủi: "Tiểu Vũ, cậu đừng để ý mấy câu tức giận của A Cẩm. Tính cậu ấy là như vậy, thực ra cậu ấy rất lo lắng cho cậu, hồi sáng cứ luôn giục chị hỏi thăm tình hình bên bệnh viện."
"Em biết ạ." Thẩm Kình Vũ nói: "Quả thực cũng là do em, nếu không phải em chọn nhầm điểm bám có lẽ sẽ không ngã xuống."
Túc An thấy vệ sĩ mới không chút hờn giận, thực sự ăn năn hối lỗi thì có chút cạn lời. Nếu đứa em họ xui xẻo của cô có tính cách ôn hòa bằng một nửa Thẩm Kình Vũ thì tốt rồi, cô sẽ về thắp hương cảm tạ tổ tiên!
Cô quay đầu nhìn cậu em họ xui xẻo một cái, thấy Kỷ Cẩm đã dựa lưng ra sau và nhắm nghiền hai mắt. Khác với bộ dạng phấn chấn vài ngày trước, giờ phút này trên gương mặt cậu là những tia mỏi mệt.
Túc An khẽ giật mình.
Kỷ Cẩm đã rất lâu chưa được nghỉ ngơi tử tế, có thể chống đỡ tới hiện tại quả thực không dễ dàng...
Cô nhẹ chân nhẹ tay vươn lên phía trước, nhỏ giọng nhắc tài xế tăng điều hòa lên hai độ. Trên đường trở về khách sạn, không khí trong xe im ắng tuyệt đối, không ai mở miệng nói chuyện.
---
10/04/2022: Hul, tôi đã quay lại ê đít tiếp bộ này rồi đây T.T
Tôi thù con covid quá, nó làm tôi điêu đứng cả tháng trời...