Các trận đấu MMA thường sắp xếp những võ sĩ có chiến tích nổi bật nhất lên thi đấu sau cùng để giữ chân người xem. Vì nhóm tân thủ này vừa chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp không bao lâu nên danh tiếng và thành tích đều chưa có sự phân hóa rõ rệt. Bởi vậy, dựa vào độ nổi tiếng và phản ứng của người xem, ban tổ chức vẫn sắp xếp trận đấu giữa Thẩm Kình Vũ và Cung Bình xuống cuối cùng.
Sau khi bảy cặp đấu trước đã so tài xong, trên màn hình lớn xuống hiện ảnh của Thẩm Kình Vũ và Cung Bình cùng thông tin cá nhân của mỗi người, trong hội trường lập tức vang lên những tiếng hoan hô nồng nhiệt!
"Vũ ca cuối cùng cũng lên sân khấu rồi!" Tống Hân kích động nói: "Mọi người ơi, mọi người có nghe thấy tiếng hò hét trong sân không ạ?"
Các bình luận lập tức bay dày đặc màn hình.
"A a a a a đến rồi đến rồi!"
"Chờ mãi!"
"Rốt cuộc cũng lên đài rồi, muốn nhìn thấy Vũ ca~~"
La Thượng Võ âm thầm bĩu môi sau khi thấy hàng loạt fan nữ cảm thán trước sắc đẹp của Thẩm Kình Vũ.
"Anh La, trước khi trận đấu bắt đầu, anh có dự đoán được ai là người sẽ giành chiến thắng không?" Tống Hân hỏi. Các võ sĩ sẽ có khoảng ba đến năm phút chuẩn bị trước khi tiếng còi khai cuộc cất lên, bình luận viên bọn họ cần tranh thủ làm nóng không khí trong phòng livestream.
Chưa đợi La Thượng Võ lên tiếng, Tống Hân đã tự trả lời chắc nịch: "Em cá Vũ ca sẽ thắng! Em là fan của Vũ ca!"
Tống Hân là một fan chân chính của bộ môn MMA, không có chuyện vì ngoại hình hay độ nổi tiếng của Thẩm Kình Vũ mà sinh ra thành kiến với anh, ngược lại cô còn rất có thiện cảm với võ sĩ họ Thẩm, thường xuyên làm video phân tích chiến thuật và cách đánh của anh. Lần này kênh live mời Tống Hân tới hợp tác với La Thượng Võ cũng là vì bọn họ nhận ra hai bình luận viên này có quan điểm trái ngược nhau, hy vọng có thể đem đến nhiều góc nhìn hơn cho người xem.
La Thượng Võ cười lớn: "Thế thì anh đặt cược cho Cung Bình nhé, anh cảm thấy võ sĩ Cung có khả năng thắng cao hơn."
Tuy rằng sau khi vòng đấu trước kết thúc, La Thượng Võ đã nhận ra mình có chút cực đoan. Nhưng hiện tại cậu ta buộc phải đâm lao theo lao--- trước kia chính những lời bình luận của cậu ta đã đẩy Thẩm Kình Vũ lên đầu sóng ngọn gió, mặc dù cậu ta đã nhận về vô số chỉ trích cũng có rất nhiều fan ủng hộ. Nếu lúc này đột nhiên thay đổi quan điểm sẽ làm mất lòng cả hai phe, cho nên đơn giản là cậu ta không muốn khen ngợi Thẩm Kình Vũ quá nhiều.
Vì muốn chừa cho mình một đường lui, trận đấu này La Thượng Võ không dám coi thường Thẩm Kình Vũ như vòng đấu trước. Cậu ta cược Cung Bình vừa là để tạo hiệu ứng cho kênh livestream, mà thực lòng cậu ta cũng đánh giá cao Cung Bình hơn.
La Thượng Võ nêu ra lý lẽ của mình: "Chúng ta có gì nói đấy nhé, anh thừa nhận năng lực của Thẩm Kình Vũ rất khá, từng giành hai đai vàng ở Thái Lan--- tuy rằng đó không phải giải chuyên nghiệp nhưng vẫn là một thành tích đáng nể. Thế nhưng khả năng đấu sàn của Thẩm Kình Vũ có hạn, rất ít khi thấy anh ta chủ động chuyển sang đấu sàn. Mà Cung Bình đã luyện Jujitsu từ năm mười ba tuổi, có tận tám năm kinh nghiệm, chỉ cần Thẩm Kình Vũ bị anh ta quật ngã trên đài võ, anh cảm thấy trận đấu sẽ trở nên cực kì dễ đoán."
Tống Hân lập tức phản bác: "Đấy là trong trường hợp Cung Binh có thể quật ngã Thẩm Kình Vũ, nhưng anh cũng nói rồi đấy, liệu Cung Binh có cơ hội này không? Anh ta chỉ cao 1m78, thấp hơn sáu phân so với Thẩm Kình Vũ, mà độ dài cánh tay hai người còn chênh lệch tới mười phân. Dựa vào kĩ năng đấu đứng cừ khôi của Thẩm Kình Vũ, em cảm thấy Cung Bình khó có cơ hội áp sát anh ấy lắm?"
La Thượng Võ lắc đầu: "Chiều cao quả thực là khuyết điểm của Cung Bình, nhưng em đã xem trận đấu vòng trước của anh ta chưa? Đối thủ vòng trước cao 1m82, cũng là một võ sĩ chuyên đấu đứng, chưa hết hiệp một đã bị anh ta quật ngã không phải sao? Thể lực các võ sĩ Jujitsu vượt trội hơn so với các võ sĩ thiên về đấu đứng, chỉ cần anh ta phòng ngự tốt không để dính đòn K.O, cho dù phải giằng co đến hiệp thứ năm, anh cũng không tin anh ta không thể quật ngã nổi Thẩm Kình Vũ."
"Anh nói thể lực của võ sĩ Jujitsu tốt thì em cũng nói luôn, tố chất vận động của võ sĩ Jujitsu không bằng các võ sĩ thiên về đấu đứng! Có khi chưa kịp quật ngã để tiến vào đấu sàn thì đã bị Vũ ca K.O rồi!"
"Em nói vậy là ẩu rồi!" La Thượng Võ nói: "Vậy anh hỏi em một câu, K.O dễ hơn hay quật ngã dễ hơn?"
Tống Hân không trả lời ngay lập tức.
Bởi vì trong phòng live có nhiều khán giả không am hiểu MMA, cho nên khi La Thượng Võ nói xong câu này, bình luận nhanh chóng bay kín màn hình.
"Thế tóm lại K.O và quật ngã, cái nào dễ hơn?"
"Sao chủ phòng nói nửa câu lại dừng? Rốt cuộc cái nào dễ cái nào khó?"
"Cầu giải đáp!"
"Tôi cũng muốn biết, chủ phòng nói gì thì nói cho hết câu đi, cứ úp úp mở mở thế làm gì?"
La Thượng Võ suýt bị đống bình luận làm nghẹn chết: "Váng hết cả đầu, khẳng định là K.O khó hơn chứ! Các cô thử đánh nhau với chồng đi, vật ngã anh ta dễ hơn hay là đánh cho anh ta mất ý thức dễ hơn? Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết đáp án mà?!?"
Tống Hân tuy rằng là fan của Thẩm Kình Vũ nhưng lúc này cũng nên tỏ ra chuyên nghiệp một chút: "Thông thường trong các trận đấu MMA, bộ phận dễ dính đòn K.O nhất là cằm, cằm bị công kích dễ làm chấn động tiểu não, cơ chế tự bảo vệ của tiểu não sẽ cắt đứt các tín hiệu thần kinh, con người sẽ rơi vào trạng thái choáng ngất; thứ hai là phần mạn sườn ngay vị trí gan cũng dễ dính đòn K.O, khi gan bị tác động mạnh sẽ dẫn đến cơn đau mà người bình thường không thể chịu nổi, có thể gọi là đau đến mất ý thức. Thế nhưng các võ sĩ MMA phải luyện nhiều các chiêu phòng ngự khi bị tấn công vùng sườn, cho nên khả năng chịu đau vùng này lớn hơn nhiều so với người bình thường. Trừ hai vị trí đó, còn lại công kích vào các bộ phận khác trên cơ thể rất khó khiến đối thủ K.O."
La Thượng Võ tiếp tục giải thích: "Đúng vậy, hơn nữa mọi người nhìn điểm tích lũy của các tuyển thủ cũng dễ dàng hiểu ra! Thắng nhờ T.K.O đối thủ chỉ giành được một trăm điểm, trong khi nếu K.O đối thủ sẽ được gấp đôi số điểm đó, chứng minh rằng, so với T.K.O và so với việc đối thủ đầu hàng, K.O có độ khó gấp hai lần trở lên! Hơn nữa nếu gặp phải các đối thủ có chiếc cằm làm bằng thép, việc đánh ngất bọn họ có khi còn khó hơn đánh chết."
Hai bình luận viên phổ cập xong kiến thức, Thẩm Kình Vũ và Cung Bình cũng đã đeo xong băng quấn tay và miếng bảo hộ hàm. Trọng tài dang hai tay ra hiệu cho hai võ sĩ tiến vào lồng bát giác.
Trận này Tả Phong Duệ không dặn dò nhiều, chỉ vỗ lưng Thẩm Kình Vũ động viên: "Cố gắng nhé! Thể hiện cho tốt!"
Thẩm Kình Vũ gật gật đầu, bước vào lồng.
Đối diện anh, Cung Bình cũng vừa tiến vào, được trọng tài cho phép, hai người bắt đầu dùng ánh mắt và ngôn từ để khiêu khích nhau.
Tả Phong Duệ đứng ngoài quan sát, tâm tình có chút mâu thuẫn: ông hy vọng Thẩm Kình Vũ có thể thắng trận này, cách tốt nhất đó là không được để đối thủ quật ngã. Thế nhưng đồng thời ông cũng hy vọng có thể đánh giá kĩ năng grappling của Thẩm Kình Vũ, thông qua cơ hội thực chiến này để xem thành quả huấn luyện mấy tháng qua đã đạt đến mức nào.
Phải biết rằng càng tiến sâu vào vòng trong, khả năng giáp mặt với các cao thủ đấu sàn càng tăng lên. Tả Phong Duệ cảm thấy Thẩm Kình Vũ sớm muộn gì cũng phải bị quật ngã trong một trận đấu nào đó. Ngã sớm còn hơn ngã muộn, càng sớm càng không sợ thua, càng sớm càng dễ để lộ vấn đề của bản thân, sau đó mới có cơ hội bù đắp khuyết điểm...
Thẩm Kình Vũ không quá hào hứng với chiến thuật của Tả Phong Duệ. Trong lồng bát giác, anh chăm chú quan sát đối thủ trước mặt, anh nhận ra trong ánh mắt Cung Bình ẩn chứa sự căng thẳng. Mà bầu không khí căng thẳng này cũng hình thành nên một cỗ áp lực trong lòng anh.
Anh có thể thắng trận này không? Thẩm Kình Vũ không biết. Nhưng hiện tại anh không lo lắng vấn đề này, chỉ cần toàn tâm toàn ý, thi đấu hết sức là được.
"Tuýt---" Tiếng còi vang lên sau đó trọng tài lập tức lui về rìa lồng, trận đấu chính thức bắt đầu!
Thẩm Kình Vũ và Cung Bình tiến vào giữa sân chạm găng, sau đó nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, vừa di chuyển bước chân vừa tìm kiếm cơ hội.
"Bắt đầu rồi bắt đầu rồi!" La Thượng Võ ngồi trước màn hình máy tính nghe thấy tiếng còi lập tức dựng thẳng lưng. Cậu ta căng thẳng không kém gì hai võ sĩ trong lồng bát giác.
Cậu ta thực sự hy vọng Cung Bình có thể thắng, lời nói đã thốt ra rồi, chỉ có Cung Bình giành chiến thắng, cậu ta mới giữ được thể diện. La Thượng Võ không muốn mất mặt hai lần liên tiếp khi phân tích về Thẩm Kình Vũ!
"Vũ ca cố lên!" Tống Hân vô tư thể hiện sự hâm mộ của mình đối với Thẩm Kình Vũ, trực tiếp hô hào ngay trong phòng phát trực tiếp.
La Thượng Võ nghe thấy tiếng hô bên cạnh, đầu tiên cậu ta hơi ngẩn người, sau đó không cam lòng yếu thế mà hô theo: "Cung Bình chắc chắn sẽ thắng!"
Mà cơn bão comment trong phòng live đã sắp đạt tới tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy.
"Thẩm Kình Vũ thắng chắc!"
"Thẩm Kình Vũ thua chắc!"
"Vũ ca cố lên Vũ ca cố lên Vũ ca cố lên..."
"Thẩm Kình Vũ là loại bình hoa chỉ được cái đẹp mã!"
Dần dần khu vực bình luận biến thành chiến trường của hai phe.
Bên ngoài sôi nổi náo nhiệt là thế, trong lồng bát giác hai võ sĩ cũng âm thầm rút ngắn khoảng cách.
Rốt cuộc ai sẽ là người chủ động tấn công trước đây?
La Thượng Võ hồi hộp nói: "Tôi cảm thấy hai hiệp đầu Thẩm Kình Vũ chắc chắn sẽ đánh chủ động hơn. Chiến thuật của Cung Bình sẽ là tìm cách tiêu hao thể lực của..."
Lời còn chưa dứt, thế cục trên đài võ đột nhiên thay đổi, có người đã xuất kích trước, chính là Cung Bình!
Chỉ thấy mũi chân Cung Bình vừa đạp đất nhảy bổ về phía trước. trong chớp mắt đã áp sát Thẩm Kình Vũ hai, ba thân người!
Câu bình luận của La Thượng Võ vẫn kẹt bên miệng, khóe môi cậu ta hơi co giật: đm, bóc mẽ người ta thì đợi nói nốt câu đã! Đây là vận tốc ánh sáng hay sao?
Giờ phút này, Cung Bình, người đang tấn công Thẩm Kình Vũ, vô cùng căng thẳng. Kì thực La Thượng Võ đã đoán đúng, chiến thuật mà cậu ta vừa nói cũng chính là kế hoạch mà Cung Bình và ban huấn luyện đã đề ra. Có thể nói, hai trường phái striking và grappling giao chiến, cách thức thông thường nhất chính là "vờn". Vờn nhau năm hiệp, chỉ cần quật ngã đối thủ, chiến thắng đã nằm trong tầm tay. Mà nếu không thể quật ngã, đối thủ mất năm phút để phòng ngự, tính ra hắn vẫn sẽ chiếm ưu thế về thể lực.
Nhưng nhìn video thi đấu trước kia của Thẩm Kình Vũ, Cung Bình đương nhiên nhận ra khả năng striking đáng gờm của Thẩm Kình Vũ, chênh lệch thực lực giữa hai người là bao nhiêu. Nếu phải vờn nhau năm hiệp, có chắc hắn sẽ đủ sức chống lại những cú ra đòn của Thẩm Kình Vũ?
Không, hắn không dám chắc chắn điều này.
Cho nên suy đi tính lại, Cung Bình quyết định chiến đấu chủ động một chút, mặc kệ mặt mũi đi, vừa vào trận đã táo báo xông lên ôm chặt đối thủ, tìm mọi cách không cho Thẩm Kình Vũ thời gian và không gian để ra đòn!
Thời điểm tiến vào phạm vi công kích của Thẩm Kình Vũ, Cung Binh theo bản năng chui xuống tấn công vào hai đùi của Thẩm Kình Vũ. Hai tay đã sắp tiếp cận phần đùi của Thẩm Kình Vũ, Cung Bình đột nhiên trợn mắt:
---hỏng rồi!!!
Trong đầu Cung Bình vừa ý thức được chuyện này, hắn đã không còn đủ thời gian để xoay sở! Mọi thứ chỉ phát sinh trong khoảng một phần trăm giây, cằm hắn đã va mạnh vào đầu gối của Thẩm Kình Vũ! "Rầm" một tiếng, hai mắt Cung Bình tối sầm, ý thức sập nguồn, toàn thân cứng ngắc ngã ngửa ra sau.
Toàn hội trường lặng ngắt như tờ, cơn bão comment trong phòng live cũng đóng băng trong giây lát. Thậm chí Thẩm Kình Vũ đứng trên đài võ cũng tự mình sửng sốt.
Người đầu tiên có phản ứng là trọng tài, ông thổi còi xông lên, dùng cơ thể che chắn trước mặt Cung Bình, hai tay vẫy loạn--- trận đấu đã kết thúc!
"Woah---" Lúc này khán giả mới bừng tỉnh trong tiếng còi, tiếng hô hào mãnh liệt như muốn dời núi lấp biển vang lên tận trời xanh.
"K.O!" Tống Hân trực tiếp nhảy dựng lên, kích động thiếu chút nữa đánh rơi micro: "Knee Tap! Thẩm Kình Vũ thắng rồi!!! Trời ơi là trời, năm giây, vừa bắt đầu được năm giây!!!"
La Thượng Võ ngồi ngẩn người trước màn hình. Thậm chí cậu ta còn chưa lấy lại tinh thần sau khi phán đoán sai lúc đầu trận, giờ đây lại ăn thêm một cú vả mặt trời giáng, toàn thân cậu ta không còn sức sống.
"Cung Bình vừa vào trận đã xông lên muốn quật ngã đối thủ, kết quả bị Thẩm Kình Vũ lên gối và K.O!" Tống Hân đã hồi phục lại tâm tình kích động, bắt đầu giải thích tình huống vừa rồi cho các khán giả, cả phòng livestream đều là dấu chấm hỏi: "Thực sự là...! Các võ sĩ Jujitsu không nên vừa vào trận đã tấn công vào chân đối thủ chứ, ít nhất phải quan sát tìm kiếm cơ hội đã... Tôi cũng không biết có phải do Cung Bình chưa am hiểu cách đánh của MMA hay không, không thể hoàn toàn sử dụng tư duy của Jujitsu để áp dụng vào MMA được... Tóm lại, kết thúc rồi! Vũ ca thắng!!"
La Thượng Võ nghẹn đến đỏ mặt, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng quyết định giữ im lặng. Vài phút trước cậu ta vừa nghiến răng quả quyết, nói rằng muốn ra đòn để K.O đối thủ khó đến nhường nào. Sau đó thì sao? Trận đấu vừa bắt đầu, Cung Bình đã bị K.O? Thế giới này cũng kì diệu quá đi mất! Ông trời rõ ràng đang nhằm vào cậu ta mà!
Nhưng cho dù cậu ta không nói gì, người xem cũng không buông tha cậu ta. Trong phòng live trừ những comment chúc mừng Thẩm Kình Vũ giành thắng lợi, còn lại đều đang mỉa mải La Thượng Võ.
"Chủ phòng La sao im lặng thế?"
"Hahahahahaha, hay là tổ kĩ thuật offline rồi?"
"Nhanh, mau quay cận mặt của chủ phòng đi! Tôi muốn xem vẻ mặt cậu ta lúc này!"
"K.O khó hay là takedown khó? Chủ phòng có thể giải thích lại một lần nữa cho chúng tôi được khum?"
"Cứu tôi với, tôi cười to quá hàng xóm xung quanh đang sang đập cửa nè!"
Vì bị đánh đến mất ý thức, Cung Bình được nhân viên y tế khiêng ra khỏi lồng bát giác, trọng tài cầm tay Thẩm Kình Vũ giơ cao, tuyên bố anh giành chiến thắng. Cảm xúc bùng nổ trong nhà thi đấu, hồi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh trở lại.
Thẩm Kình Vũ quay trở lại bên cạnh Tả Phong Duệ, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.
Trận đấu này quả thực ngoài sức tưởng tượng của anh, anh vốn cho rằng mình sẽ phải chật vật năm hiệp, thậm chí còn chuẩn bị tốt tâm lý thất bại... Chỉ có thể nói, thể thao luôn chứa đựng yếu tố bất ngờ.
Tả Phong Duệ sợ trận này Thẩm Kình Vũ giành chiến thắng quá dễ dàng sẽ đắc ý vênh váo. Ông đang chuẩn bị giáo huấn vài câu nhưng chưa kịp mở miệng, Thẩm Kình Vũ đã bắt đầu phân tích đối thủ: "Thưa thầy, em cảm thấy có lẽ cậu ta căng thẳng quá. Đáng ra đó phải là một động tác giả nhưng cậu ta không thực hiện theo đúng ý đồ, lại khom lưng quá sớm."
Tả Phong Duệ mím môi, đó cũng là những gì ông định nói. Cung Bình có lẽ định áp sát một cách bất ngờ sau đó mới cúi xuống, nếu vậy Thẩm Kình Vũ sẽ không kịp phản ứng. Nhưng khi Cung Bình còn cách Thẩm Kình Vũ một khoảng cách bằng hai cánh tay, hắn đã cúi người xuống rồi, đừng nói một vận động viên xuất sắc như Thẩm Kình Vũ, ngay cả người bình thường thấy có người lao đến muốn ôm chân mình cũng sẽ co gối lên để tự vệ theo bản năng!
Nếu nói là trận này Thẩm Kình Vũ đã phát huy rất dũng mãnh, chẳng bằng nói Cung Bình đã phạm phải một sai lầm quá lớn. Mà lỗi sai này không xuất phát từ năng lực mà là vấn đề tâm lý.
Tả Phong Duệ chỉ có thể vỗ vai Thẩm Kình Vũ: "Đây chính là kết cục của việc tập lệch. Cậu về vẫn phải luyện cho tốt các kĩ năng đấu sàn, không được tập lệch nghe chưa."
Thẩm Kình Vũ cười: "Vầnggg..."
May là các trận đấu MMA không có thời gian cố định, cho dù cả hội trường đồng thanh hô vang "Encore"* thì ban tổ chức cũng không thể biến ra thêm một võ sĩ khác lên đài biểu diễn.
*Encore là một thuật ngữ nổi tiếng trong nghệ thuật biểu diễn, đặc biệt là trong lĩnh vực âm nhạc và diễn xuất. Nó thể hiện ý muốn của khán giả muốn thấy nghệ sĩ biểu diễn trình diễn một phần hoặc một tác phẩm khác nữa sau khi buổi biểu diễn chính đã kết thúc.
Vòng đấu đã chính thức khép lại, các võ sĩ rời đi, khán giả cũng lục tục đứng lên ra về. Nhưng số người xem trong phòng live vẫn chưa giảm xuống, mọi người vẫn tiếp tục spam bình luận một cách chóng mặt, chưa đầy nửa tiếng sau, Thẩm Kình Vũ và La Thượng Võ lại một lần nữa dắt tay nhau lên hotsearch...