Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 88



Hạng gà và Hạng nặng

---

Sau khi các võ sĩ lên đài, Túc An dùng khuỷu tay huých Kỷ Cẩm một cái, nhỏ giọng nói thầm bên tai: "Này, cậu võ sĩ trắng trắng kia trông dáng dấp ổn nhỉ."

Kỷ Cẩm đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, bĩu môi chê: "Thường thôi, hơi lùn, gầy quá, thua xa Thẩm Kình Vũ."

"Sao nói câu nào là Thẩm Kình Vũ câu đấy thế?" Túc An nhịn không được mà cà khịa: "Trong đầu cậu còn gì khác không?"

Kỷ Cẩm nhún vai, giọng nói đầy khoe mẽ: "Em có gì nói đấy thôi."

Túc An bày ra vẻ mặt "đã quá đủ rồi", chà xát hai cánh tay đang nổi đầy da gà: "Bớt bớt giùm..."

Lúc này cặp đấu trong lồng bát giác đã bắt đầu thi đấu.

Tuy được tổ chức tại Nhật Bản nhưng vòng đấu này quy tụ rất nhiều tuyển thủ đến từ nhiều nước khác nhau. Trận đấu đầu tiên là cuộc đối đầu giữa một võ sĩ Đông Âu và một võ sĩ Việt Nam, cả hai đều đánh hạng gà*. Võ sĩ Đông Âu là vận động viên boxing, còn võ sĩ Việt Nam xuất thân từ Muay Thái.



Trọng tài vừa thổi còi, võ sĩ Đông Âu lập tức di chuyển về phía võ sĩ Việt Nam. Cả hai đều rất hung hăng, liên tục tung ra các đòn đấm đá.

Túc An và Kỷ Cẩm đều không hiểu luật thi đấu, chỉ là kiểu khán giả tới xem náo nhiệt, vừa quan sát vừa nói chuyện phiếm với nhau.

"Chị." Kỷ Cẩm hỏi: "Trong này bật điều hòa mà vẫn không thấy ấm nhỉ?"

"Cũng không đến nỗi. Chắc là sợ các vận động viên thi đấu bị nóng quá dễ cảm nóng chăng?"

"Haizzz thôi em cứ mặc thêm áo khoác vào vậy."

Kỷ Cẩm choàng áo lên người, không quá vài giây sau lại hỏi Túc An: "Chị, em thấy hơi đói, chị có mang đồ ăn gì không?"

"Có đây." Túc An lấy ra một gói bánh quy, xé mở bao bì đưa cho Kỷ Cẩm: "Này, chị mới tìm được hãng bánh này, ngon lắm, cậu nếm thử không?"

Kỷ Cẩm đưa một miếng bánh quy lên miếng nhai rôm rốp.

Trên đài võ, tuyển thủ Việt Nam vừa tìm được cơ hội, anh ta nhanh chóng tung một quyền trúng sườn mặt đối thủ. Võ sĩ Đông Âu dính đòn nên mất trọng tâm, lảo đảo lùi về sau. Võ sĩ Việt Nam thừa thắng xông lên truy kích, rất nhanh sau đó đã vật ngã võ sĩ Đông Âu xuống sàn.

"Woah woah woah!" Trong nhà thi đấu là hàng loạt tiếng hú hét.

Võ sĩ Việt Nam cưỡi trên người võ sĩ Đông Âu, dùng trọng lượng cơ thể áp đảo đối thủ. Võ sĩ Đông Âu không thể giãy ra, chỉ đành dùng hai tay chắn trước mặt. Võ sĩ Việt Nam đấm loạn xạ với ý đồ phá vỡ phòng ngự đối thủ, võ sĩ Đông Âu chuyển sang ôm đầu chịu đòn, cho dù bị công kích dữ dội đến đâu cũng không buông tay.

"Oa..." Túc An cũng phấn khích hô lên hòa chung không khí náo nhiệt của đám đông.

Kỷ Cẩm thì nhắm chặt mặt không dám nhìn, vừa nhai bánh quy vừa lắc đầu: "Trình độ kém quá, thua xa Tiểu Ngư chắc luôn."

"Cậu nói ai?"

"Cả hai người ấy."

Túc An liếc mắt một cái, không lên tiếng phản bác. Thứ nhất cô cảm thấy lời Kỷ Cẩm nói cũng không sai, thứ hai đó là cô phát hiện, từ khi ngồi lên khán đài Kỷ Cẩm bỗng nói rất nhiều--- cậu đang cố gắng giải tỏa cảm xúc căng thẳng bên trong.

Hiệp một rất nhanh đã kết thúc, tuy võ sĩ Đông Âu bị vật dưới mặt đất ăn đấm túi bụi nhưng hắn quyết không đầu hàng. Vì thế sau một phút nghỉ giải lao, hai tuyển thủ tiếp tục so quyền.

Vốn trong hiệp một, võ sĩ Việt Nam hoàn toàn chiếm thế thượng phong, khán giả đều cho rằng anh ta sẽ giành được thắng lợi nhanh chóng. Ai ngờ mọi chuyện lại không diễn ra theo kịch bản, vào hiệp hai, võ sĩ Đông Âu như hóa thành một con quái trong game, lúc bị đánh sắp cạn máu mới kích hoạt chế độ bạo phát, lực công kích chợt tăng vọt, nếu không phải có lồng bát giác quây kín, võ sĩ Việt Nam quả thực sẽ bị hắn đánh văng xuống khỏi đài võ!

Đáng tiếc kết quả vẫn chưa được phân định trong hiệp hai, hết một phút nghỉ, hiệp ba bắt đầu.

Cặp đầu tiên đã giằng co hơn mười phút, Túc An cũng sốt ruột ăn một cái bánh quy, miệng lầu bầu: "Hai cái người kia đáng sợ thật! Sao có thể lì đòn đến vậy cơ chứ?"

Nhiều lần cô cảm giác trận đấu sắp phân định thắng thua, thế nhưng bên yếu thế vẫn kiên cường trụ vững, đánh thế nào cũng không ngã xuống. Sau một phút nghỉ lại vui vẻ lao vào nhau. Tới hiệp này, thể lực hai bên đều đã cạn kiệt phần nào, kịch liệt ban đầu dần chuyển sang hình thức võ mèo vờn nhau, trình độ không khác gì hai cụ già đánh nhau ở cửa thôn. Ban đầu cô còn thấy hết hồn hết vía, lúc này bắt đầu có chút mệt mỏi.

Mà hai hiệp đầu Kỷ Cẩm thường xuyên nhắm chặt mắt không dám nhìn, tới hiệp này sự sợ hãi đã nguôi bớt.

Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc mà không rõ thắng thua. Sau năm hiệp giao tranh, dựa vào điểm số của ban trọng tài, võ sĩ Việt Nam được phán thắng.

Sau một lát nghỉ ngơi và hồi phục, trận đấu thứ hai bắt đầu. Lúc này bước lên đài võ là một vận động viên Nhật Bản và một vận động viên Mông Cổ. Hai võ sĩ cao to sừng sững xuất hiện, trên khán đài ai nấy đều ồ lên.

"Mẹ ơi, hai người này to con thế?" Túc An nhìn cặp đấu thứ hai bèn cảm khái một câu.

Đây là một trận đấu quan trọng tối nay, võ sĩ Nhật Bản nhìn như đô vật, vòng eo dày như ống sắt, cánh tay thô như thân cây. Tuyển thủ Mông Cổ cũng không thua kém gì, diện mạo hắn ta như một vị tướng quân bụng to trong các bức tranh cổ đại, hai cái chân voi dẫm xuống mặt đất, cảm giác gió to bão lớn đến đâu cũng không quật ngã nổi. Thoạt nhìn, hai võ sĩ hạng gà đang rời khỏi đài võ kia không khác gì hai sợi mì khi đứng cạnh bọn họ.

Trọng tài ra hiệu lệnh bắt đầu, hai cỗ xe tăng hạng nặng lập tức xông lên nghiền nát đối phương.

Kỷ Cẩm vừa xem vừa thất thần, trong lòng nhẩm tính thời gian đến lượt trận của Thẩm Kình Vũ. Nếu mỗi trận đánh trung bình ba hiệp, mỗi hiệp năm phút, cộng thêm thời gian nghỉ giải lao ở giữa...

Chưa đợi Kỷ Cẩm tính toán xong, võ sĩ Mông Cổ đã đấm trúng gò má võ sĩ Nhật Bản, cú đấm thoạt nhìn không có lực công kích đáng kể, thế nhưng võ sĩ Nhật Bản lại sụp xuống "rầm" một cái như một ngọn núi đổ!

"Tuýt---" Trọng tài lao tới, xác định võ sĩ Nhật Bản đã mất ý thức, ông lập tức thổi còi tuyên bố kết thúc trận đấu.

Túc An nhìn võ sĩ Nhật Bản nằm bất động trên đài võ, có chút sững sờ hỏi: "Thế là K.O rồi? Trận trước thì đánh rõ lâu, trận này vèo cái đã xong?"

Mọi việc xong xuôi nhanh gọn dứt khoát, so sánh với trận đấu giằng co tới lui trước đó quả là một trời một vực.

---Phải biết rằng, các hạng cân khác nhau sẽ có các trận đấu mang tính chất khác nhau. Hạng gà và hạng lông dành cho các tuyển thủ rất nhẹ cân, sức lực bọn họ không lớn, trong trận đấu rất khó đánh ra thắng thua; mà hạng nặng lại quy tụ các "cỗ xe tăng" có tải trọng lớn, các võ sĩ thi đấu ở hạng cân này thường có khả năng chịu đòn cực khỏe và lực sát thương cực lớn, chỉ cần dính đòn chắc chắn sẽ K.O, bởi vậy các trận đấu hạng nặng thường dễ phân định thắng thua, hiếm khi đánh trọn vẹn đủ hiệp.

Vì lý do này nên các trận đấu thuộc các hạng cân khác nhau sẽ đem lại các trải nghiệm khác nhau. Tính linh hoạt của nhóm "xe tăng" rất kém, trận đấu thường kết thúc nhanh, quá trình thi đấu cực kì gọn gàng dứt khoát, cho nên không hấp dẫn khán giả; mà nhóm hạng gà và hạng lông, tuy bọn họ có độ linh hoạt cao, thế nhưng cả trận đấu nhảy nhót múa quyền là chính, lực sát thương chỉ là tượng trưng, đến cuối trận thường sẽ hết pin, xem rất chán. Ngược lại, hạng nhẹ và hạng trung là mảnh đất sản sinh ra nhiều ngôi sao MMA, nhóm võ sĩ thuộc các hạng cân này vừa có tốc độ, vừa có thể lực, vừa có kĩ thuật tốt--- đương nhiên đây cũng là hạng cân có sự cạnh tranh khốc liệt nhất. Muốn có tên tuổi ở hạng cân nhẹ và hạng cân trung bình, bọn họ bắt buộc phải là những võ sĩ xuất chúng.

Một lát sau, Kỷ Cẩm rốt cuộc đã hiểu điểm khác biệt giữa hai trận đấu vừa rồi là do hạng cân mà ra, cậu không khỏi đổ mồ hôi lạnh trong âm thầm: "May là Tiểu Ngư đánh hạng nhẹ, nếu phải thi đấu hạng nặng thì quả là đáng sợ..."

...

Hôm nay Thẩm Kình Vũ vẫn như thường lệ, được xếp vào cặp đấu cuối cùng, khi các trận đấu phía trước được tiến hành, anh đang ở trong phòng nghỉ khởi động làm nóng người.

Cả đoàn đội đều có mặt bên cạnh anh. Tuy lúc này căn phòng rất đông người nhưng bầu không khí lại khá nặng nề. Không ai có tâm trạng tán gẫu, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, thỉnh thoảng mới có người xì xào gì đó.

Người đang trong trạng thái căng thẳng nhất là quản lý Uông. Gần đây ông không thể ngủ ngon, chỉ sợ trận đấu tới Thẩm Kình Vũ phát huy không tốt, sợ mọi cố gắng trước đây đều đổ sông đổ bể.

Lúc này Thẩm Kình Vũ lại trở thành người bình tĩnh nhất. Anh không suy nghĩ nhiều, không lo lắng gì, chỉ toàn tâm toàn ý cảm thụ từng khối cơ bắp trên cơ thể mình đang nóng dần lên khi anh thực hiện các động tác khởi động.

Không biết qua bao lâu sau, bên ngoài có tiếng bước chân, vài nhân viên công tác vội vàng chạy tới thông báo: "Nhanh lên Tiểu Thẩm, đến lượt câu rồi!'

Cả ekip như bừng tỉnh từ giấc mộng, mọi người đồng loạt đứng dậy vây quanh Thẩm Kình Vũ, cùng tháp tùng anh bước ra hành lang.

...

"Hôm nay quả là một đêm náo nhiệt, các trận đấu trước đều vô cùng đặc sắc, tôi tin rằng quý vị khán giả đều đang rất phấn khích!" MC đứng giữa đài võ nói bằng tiếng Anh, tổng kết lại các trận đấu vừa diễn ra, sau đó giới thiệu cặp đấu tiếp theo: "Hy vọng mọi người chưa hét khản tiếng. Bởi vì tiếp theo đây chúng ta sẽ đón xem một trận quyết đấu còn kịch tính hơn!"

"Nào, chúng ta cùng dành một tràng pháo tay chào đón cặp đấu cuối cùng trong buổi tối ngày hôm nay! Đây là trận đấu hạng cân nhẹ giữa võ sĩ Nhật Bản Nozawa---"

MC vừa dứt lời giới thiệu, từ một bên đài võ, Nozawa khoác áo choàng phong cách Nhật Bản nghênh ngang bước ra từ vòng vây ekip của mình.

"A a a a a!" Nhà thi đấu vang lên những tiếng hò hét mãnh liệt nhất trong tối nay! Hôm nay tổng cộng có hai võ sĩ Nhật Bản thi đấu, trong đó một người đánh hạng cân nặng vừa lập kỉ lục là võ sĩ bị hạ đo ván nhanh nhất từ khi giải đấu bắt đầu, bởi vậy Nozawa là niềm hy vọng cuối cùng của cổ động viên nước nhà.

Mãi đến khi Nozawa đã đứng yên vị bên cạnh MC, phải mất thêm vài giây tiếng hò hét của khán giả mới dần yếu đi. MC tiếp tục giới thiệu: "Chúng ta cùng chào đón võ sĩ còn lại--- Thẩm Kình Vũ đến từ Trung Quốc!"

"Woah woah woah!!! Thẩm Kình Vũ!!!"

Kỷ Cẩm đã chờ từ rất lâu, dồn hết khí trong đan điền, khi MC vừa đọc tên Thẩm Kình Vũ, tiếng hét của cậu như một tia lade phóng ra từ mặt đất, xuyên phá nóc nhà, chọc thẳng giữa trời!

"A a a a a a!" Túc An lôi ra một chiếc gậy huỳnh quang trong túi, vẫy điên cuồng về phía sân thi đấu.

Trên thực tế, thành phần khán giả tới xem trực tiếp tối nay khả quan hơn rất nhiều so với những gì Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ dự đoán. Khán giả Nhật Bản đương nhiên chiếm số đông, nhưng khán giả Trung Quốc tới cổ vũ cũng không hề thua kém. Tuy số lượng không thể so sánh với cổ động viên sân nhà, nhưng về độ hùng hậu ít nhất vẫn lọt vào top ba đêm nay. Hơn nữa tiếng hét kinh thiên động địa vừa rồi của Kỷ Cẩm thực sự khiến các khán giả Nhật Bản phải sửng sốt.

Giữa những tiếng hò reo nồng nhiệt, Thẩm Kình Vũ bước ra từ hành lang. Anh mỉm cười phất tay chào khán giả, lúc này không chỉ cổ động viên Trung Quốc phấn khích mà các chị em xứ sở hoa anh đào đang ngồi trên khán đài cũng ngỡ ngàng quay sang nhìn nhau.

"Woah võ sĩ này đẹp trai thế!"

"Lần đầu tiên tôi thấy một võ sĩ MMA bảnh bao như vậy."

Thẩm Kình Vũ chạy tới rìa lồng bát giác, liếc mắt một cái đã tìm thấy Kỷ Cẩm. Nụ cười trên gương mặt anh càng thêm tươi rói.

Nozawa cởi chiến bào trên người, xoay vòng vòng rồi ném nó ra thật xa. Những người ngồi ở khu khán đài nơi chiếc áo đáp xuống lập tức đứng lên tranh nhau bắt. Thẩm Kình Vũ cũng cởi áo khoác của mình, trực tiếp chạy tới giao cho Kỷ Cẩm.

"Cổ vũ cho tôi nhé." Thẩm Kình Vũ nói. Nhìn thấy Kỷ Cẩm, trong lòng anh tràn ngập sung sướng và phấn khích, hăm hở muốn chiến ngay lập tức.

Kỷ Cẩm cũng bị cuốn theo tâm tình hưng phấn ấy, trong nháy mắt quên hết lo âu và căng thẳng, ngây ngốc gật đầu: "Ừm!"

Đeo xong găng và ngậm miếng bảo hộ hàm, nghe những lời dặn dò cuối cùng của ban huấn luyện, sau đó Thẩm Kình Vũ và Nozawa đồng thời tiến vào lồng bát giác. Cửa lồng đã đóng lại.

"...Trận đấu bắt đầu!" Trọng tài phất tay ra hiệu!