Thẩm Kình Vũ bước tới khu vực nghỉ giải lao, ban huấn luyện lập tức cầm nước, khăn mặt và đá chườm chạy tới. Tả Phong Duệ rót nước đưa cho anh, bật ngón cái khen ngợi: "Khống chế nhịp độ trận đấu rất tốt!"
Những người khác có lẽ không biết, thế nhưng Tả Phong Duệ nhận ra, trận này Thẩm Kình Vũ đánh chủ động và tích cực như vậy chính là để tạo áp lực tâm lý cho đối phương. Kỳ thực anh không chắc chắn bản thân có thể né được đòn móc trái của Nozawa, nhưng trước khi lên đài võ anh đã tự nhủ mình làm được, quan trọng hơn chính là anh cần thể hiện cho đối thủ thấy anh làm được! Cách này đã khiến tinh thần Nozawa bị lung lay, không thể đánh một cách phóng khoáng.
Hiển nhiên chiêu bài này của Thẩm Kình Vũ đã thành công.
"Hiệp hai duy trì như vậy." Tả Phong Duệ vừa lau mồ hôi cho Thẩm Kình Vũ vừa nhỏ giọng dặn dò: "Trận này chỉ cần khống chế được nhịp độ là sẽ thắng. Không phải căng thẳng, thầy tin tưởng cậu!"
Thẩm Kình Vũ gật đầu: "Vâng!"
Cùng lúc đó ở góc đối diện.
Huấn luyện viên của Nozawa đang giúp anh ta xử lí mấy vết thương, ông có chút thất vọng mà phê bình: "Tôi đã nói với cậu rồi, không được ỷ lại vào một chiêu duy nhất. Nếu không một khi bị bắt bài cậu sẽ rơi vào thế bị động. Cậu lúc nào cũng cãi tôi, hôm nay thì sáng mắt chưa?"
Nozawa buồn bực uống nước, không nói gì. Thật ra đối với những võ sĩ bách chiến bách thắng chỉ dựa vào một đòn sở trường như anh ta, không phải bọn họ không muốn luyện thêm các chiêu thức khác, mà một khi đã luyện ra một loại "sát chiêu" khiến bọn họ có thể giành chiến thắng vừa nhàn vừa nhanh như vậy, theo bản năng bọn họ sẽ ngày càng ỷ lại vào chiêu thức ấy, kết quả là tự thu hẹp con đường của mình trong vô thức.
Đáng tiếc, hiện tại đã quá muộn để quay đầu. Tuy huấn luyện viên Nhật Bản rất bất mãn với học trò nhưng giờ phút này ông buộc phải giữ cái đầu lạnh. Chỉ có một phút nghỉ giải lao, ông cần tranh thủ sắp xếp chiến thuật cho Nozawa.
"Nghe cho kĩ đây, từ hiệp hai này cậu đừng nghĩ đến việc mình sẽ dùng đòn nào nữa. Quan trọng nhất là cậu phải nắm được quyền kiểm soát trận đấu! Hiệp trước cậu đã bị đối thủ dắt mũi hoàn toàn, cho nên càng đánh càng chật vật. Bây giờ dùng chiêu gì, đánh như thế nào đã không còn quan trọng, phải ưu tiên giành quyền chủ động! Hiểu không?"
"Hiểu rồi thưa thầy."
Một phút trôi qua rất nhanh, khi trọng tài ra hiệu lệnh, tất cả đoàn đội đều rút lui, hai võ sĩ quay trở về trung tâm lồng bát giác.
"...Hiệp hai bắt đầu!"
Khi Thẩm Kình Vũ và Nozawa vừa chạm găng xong, ngoài dự đoán của khán giả, lúc này cả hai không lập tức lui về sau mà trực tiếp lao lên tấn công đối thủ!
Chỉ thấy bọn họ đấm đá liên hồi, trong vòng năm giây ngắn ngủi đã có gần mười chiêu thức được tung ra từ hai phía!
Bầu không khí trở nên sôi động hơn, khán giả hô hào cổ vũ náo nhiệt, ai cũng muốn võ sĩ nước mình giành chiến thắng.
"Nozawa-kun! Ganbatte!" (Nozawa cố lên!)
"Thẩm Kình Vũ cố lên a a a a!"
Kỷ Cẩm chỉ ti hí mắt để xem, vậy mà cũng sợ hết hồn. Cũng may hôm nay Thẩm Kình Vũ thi đấu muộn, các trận đấu trước đó đã giúp cậu "làm quen" phần nào, bởi vậy lúc này cậu mới có can đảm mở mắt to dần để theo dõi. Nghe được tiếng hô của người xung quanh, cảm giác hiếu thắng trỗi dậy áp đảo sự căng thẳng, cậu cũng bắt đầu hò hét cổ động.
"Cố lên! Cố lên! Tiểu Ngư cố lên!"
Sau vài chiêu thức, cả hai võ sĩ đều chưa thể đột phá, vì thể lực đã tiêu hao lại vừa đẩy nhanh tiết tấu nên lúc này hai võ sĩ người tiến người lùi, di chuyển loanh quanh khu vực trung tâm đài võ.
"Nozawa đánh rất khác hiệp một, xem ra một phút giải lao vừa rồi anh ta đã được huấn luyện viên dặn dò gì đó?" Tống Tuyền phỏng đoán: "Hiện tại bọn họ đều muốn nắm giữ quyền chủ động tấn công, hy vọng Thẩm Kình Vũ sẽ phát huy tốt như trong hiệp một."
Nozawa tuân theo chỉ đạo của huấn luyện viên, lần này Thẩm Kình Vũ vừa có động thái tấn công, Nozawa cũng sẽ đồng thời xông lên, thậm chí còn ra đòn nhanh hơn Thẩm Kình Vũ. Vì chiều cao hai người tương đồng nên Thẩm Kình Vũ khó mà chiếm được ưu thế về khoảng cách tấn công.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Kình Vũ cảm thấy có chút bế tắc.
Hiệp một anh có thể áp đảo như vậy, kỳ thực là do lợi dụng đúng chiến thuật đánh phủ đầu. Nhưng khả năng chịu đòn của Nozawa không hề thua kém, hoặc là nói, đây là ưu điểm của rất nhiều võ sĩ Nhật Bản. Mỗi khi Thẩm Kình Vũ có ý định điều chỉnh lại tiết tấu trận đấu để bản thân có không gian thoải mái một chút, Nozawa sẽ lập tức áp sát tung quyền phá vỡ kế hoạch của anh.
Khi đã hoàn toàn từ bỏ việc ỷ lại "sát chiêu" đấm móc trái của mình, cách đánh của Nozawa lại trở nên phóng khoáng hơn rất nhiều. Trận đấu rơi vào thế cục giằng co.
"Trời ơi!" Túc An càng xem càng sốt ruột: "Không phải hiệp một suýt thắng rồi sao, nghỉ có một phút mà thay đổi luôn rồi?... Tiểu Vũ ơi mau K.O đối thủ nào!!!"
Hai huấn luyện viên đứng sát lồng sắt nhìn chằm chằm học trò trên đài võ, thỉnh thoảng hô lên chỉ điểm.
Huấn luyện viên Nhật Bản: "Áp rìa đi! Dồn cậu ta ra hàng rào đánh!"
Tả Phong Duệ: "Tấn công bên trái, tiếp tục tích lũy thương tổn!'
Thẩm Kình Vũ chiếm thế thượng phong trong hiệp một không đơn giản chỉ là giành được điểm số cao hơn. Thông thường hiệp một thường là hiệp đấu quan trọng nhất, bởi vì sự tiêu hao thể lực và các chấn thương tích lũy trong hiệp một sẽ ảnh hưởng rõ rệt đến các hiệp đấu sau. Mà Nozawa đã bị thương ngay trong hiệp một.
Cũng bởi vì vết thương này, khoảng một phút sau khi hiệp hai bắt đầu, Nozawa bắt đầu đuối sức và rơi vào thế hạ phong.
Hai người dần di chuyển lệch khỏi trung tâm, bắt đầu hướng về phía hàng rào. Mặc dù đợt tấn công này có nhịp độ chậm nhưng hai võ sĩ không hề dừng bước chân, bọn họ không ngừng thay đổi vị trí, cả hai đều có ý đồ ép nhỏ không gian hoạt động của đối thủ xuống.
Trong lòng Nozawa bắt đầu nôn nóng.
Không phải anh ta không thể chịu đau, mà là vết thương này khiến tốc độ và sức mạnh của anh ta giảm xuống. Thẩm Kình Vũ vẫn đang không ngừng tung ra các cú đấm tay thuận nhắm tới sườn mặt anh ta, đá chân phải nhắm tới đùi anh ta, mỗi lần đều nhắm vào các điểm sát nhau. Giờ phút này đùi trước của anh ta bắt đầu co cứng, còn có chất lỏng nóng ấm chảy trên mặt không rõ là mồ hôi hay máu loãng.
Cứ như vậy hiệp hai nhất định sẽ rơi vào thế cục như hiệp một, anh ta phải tìm cách phá giải!
Nozawa nhịn không được mà liếc mắt về phía huấn luyện viên, chờ mong thầy của mình có thể chỉ điểm gì đó. Đáng tiếc huấn luyện viên Nhật Bản vẫn đang mạnh mẽ vẫy tay ra hiệu cho anh ta tiếp tục xông lên...
Trong phòng livestream, Tống Tuyến đang phân tích trận đấu một cách hào hứng: "Thẩm Kình Vũ đã giành lại ưu thế! Có vẻ thể lực của võ sĩ Nozawa không còn đủ để theo kịp anh, chỉ cần Thẩm Kình Vũ có thể duy trì ổn định, khả năng thắng là rất lớn... Ối!"
Trong lồng bát giác, Nozawa vừa tung ra một cú đấm, Thẩm Kình Vũ theo bản năng ngả ra sau né đòn. Nhưng đến nửa đường, cú đấm của Nozawa chợt thay đổi phương hướng, anh ta gập thân chúi xuống, vòng tay ôm lấy thắt lưng Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ sửng sốt, anh rút chân về ổn định trọng tâm theo bản năng, thế nhưng vẫn bị quán tính đẩy lùi về phía sau.
Cục diện này thoạt nhìn rất giống hiệp một.
Tống Tuyền vội vàng xem đồng hồ: "Hiệp hai còn chưa kéo dài được hai phần ba, vẫn còn một nửa thời gian nữa. Chẳng lẽ võ sĩ Nhật Bản định dùng lại bài cũ?"
Trên khán đài, người xem cũng nhịn không được mà ồ lên những tiếng thất vọng. Khán giả Trung Quốc xì xào, khán giả Nhật Bản cũng thở dài. Bọn họ mong chờ những màn đấu sảng khoái quyết liệt của võ sĩ nước nhà, chứ không phải những chiêu thức nhàm chán câu giờ gây ức chế thế này.
Nozawa đã ép Thẩm Kình Vũ lên hàng rào, nhưng lần này anh ta không chỉ khóa chặt Thẩm Kình Vũ ở đó. Anh ta vừa di động vừa chuyển từ tư thế khống chế chính diện sang khống chế mạn sườn, một chân dùng lực đốn trụ chân sau của Thẩm Kình Vũ--- anh ta muốn quật ngã Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ đã luyện các kĩ năng chống takedown rất thuần thục. Khi Nozawa thay đổi vị trí, anh nhạy bén phát hiện ra ý đồ của đối phương. Vì thế anh lập tức vòng một tay quanh cổ Nozawa, ép trọng tâm hai người sát vào nhau đồng thời dùng tay còn lại nắm lấy hàng rào sau lưng để đứng vững, cố gắng không cho đối phương cơ hội dùng lực quật ngã mình.
Sau vài giây giằng co, Nozawa phát hiện tư thế này bất lợi cho mình, anh ta thay đổi góc độ, ý đồ không để Thẩm Kình Vũ bám lên hàng rào.
Cánh tay anh ta hơi buông lỏng một chút, Thẩm Kình Vũ lập tức xoay người trở về tư thế mặt đối mặt. Giờ phút này Nozawa lại chuyển về vị trí khống chế chính diện, hai tay anh ta ôm chặt thắt lưng Thẩm Kình Vũ, Thẩm Kình Vũ thì dùng lực core giật mạnh về phía sau, gập người ôm lấy nửa thân trên của Nozawa.
Đây là động tác chống quật ngã cơ bản trong MMA, hai võ sĩ đều khom người khóa chặt đối phương tạo thành một nửa hình tròn, cho dù Nozawa dùng lực thế nào cũng không thể đốn ngã Thẩm Kình Vũ.
Lúc này Tống Tuyền mới nhìn ra thế cục trận đấu: "Xem ra lần này Nozawa không phải muốn câu giờ? Anh ta thực sự muốn chuyển sang đấu sàn... Cũng phải, hiện tại nếu cứ duy trì đấu đứng, anh ta rất khó lật ngược tình thế. Nếu trình độ Jujitsu của anh ta không quá tệ thì vẫn có cơ hội giành chiến thắng."
Khán giả cũng nhận ra sự nỗ lực của Nozawa, tiếng xì xào bắt đầu nhỏ dần.
Jujitsu là môn võ yêu cầu rất cao về thể lực và kĩ thuật, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ nếm trái đắng ngay lập tức. Lúc này cả Thẩm Kình Vũ và Nozawa đều không dám liều lĩnh, bọn họ dùng hết sức lực kìm hãm đối phương, đồng thời tìm kiếm cơ hội phản công.
Nozawa là người tìm ra cơ hội trước.
Anh ta dùng tay và vai trái để khóa chặt cánh tay phải của Thẩm Kình Vũ, cùng lúc đó anh ta rút ra cánh tay phải, bắt đầu đấm thụi vào mạn sườn bên trái phía dưới của Thẩm Kình Vũ. Một cú đấm, hai cú đấm...
Phần dưới sườn trái là một điểm yếu trên cơ thể, đây là nơi treo thận. Người bình thường nếu lĩnh một cú đấm vào bộ phận này hẳn là sẽ đau đến mức không thể đứng thẳng. Các vận động viên đấu vật thường phải luyện các bài tập phòng ngự mũi nhọn, Thẩm Kình Vũ cũng vậy, anh lập tức điều chỉnh hơi thở theo nhịp đấm của đối phương, dùng sức siết chặt cơ core. Lớp cơ quanh người như biến thành tấm áo giáp cứng rắn, ngăn cản lực sát thương từ những đòn công kích của đối thủ.
Nhưng Nozawa vẫn không ngừng đấm tiếp vào một vị trí--- cho dù có khả năng chịu đòn tốt cũng không thể đánh lừa cảm giác của bản thân, khi thương tổn tích lũy đến một trình độ nhất định, cơn đau sẽ biến thành không thể chịu đựng nổi.
Những cú đấm đầu tiên, khán giả không có phản ứng gì, nhưng khi Nozawa đấm liên tiếp hơn mười cú, nhà thi đấu bắt đầu trở nên ồn ào.
Các khán giả Nhật Bản bắt đầu ý thức được Nozawa đang chiếm thế thượng phong, bọn họ lập tức hò reo cổ vũ nhiệt tình. Còn khán giả Trung Quốc thấy võ sĩ nước mình bị đánh thì vô cùng căng thẳng, ai cũng trợn mắt quan sát.
"Ôi mẹ ơi!" Ngữ khí Tống Tuyền cũng trở nên nóng nảy: "Thế cục hiện giờ rất bất lợi cho Thẩm Kình Vũ! Hy vọng anh ấy có thể thoát ra sớm..."
Thẩm Kình Vũ không phải không phản công, nhưng chỉ có cánh tay trái của anh đang được tự do, Nozawa lại sử dụng tay phải. Bọn họ đều là người thuận tay phải, lực đấm tay trái của anh đương nhiên không địch lại tay thuận của Nozawa. Mà cánh tay phải của anh đang bị Nozawa kẹp chặt không thể rút ra, lúc này Thẩm Kình Vũ hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Bịch! Bịch!
Phần da sườn của Thẩm Kình Vũ đã đỏ ửng, cơ thể anh gồng cứng quá lâu đến mức mắt thường cũng nhận ra toàn thân anh đang run rẩy.
Túc An trên khán đài nóng ruột đến mức muốn chạy xuống gỡ hai người trong lồng ra, còn Kỷ Cẩm chỉ dùng hai tay bịt kín mặt, không dám xem tiếp. Trái tim cậu đập rất nhanh, một cảm giác hoảng hốt không thể khắc chế dần xuất hiện. Đây là cảm giác rất quen thuộc--- là triệu chứng ban đầu khi cơn lo âu phát tác.
Cậu bắt đầu hối hận, lẽ ra hôm nay cậu không nên tới xem.
Tình thế bên trong lồng bát giác vẫn không có gì thay đổi.
Hiệp trước, người nóng lòng muốn kết thúc hiệp đấu chính là đoàn đội bên phía Nozawa, mà lúc này thì ngược lại, Tả Phong Duệ đang dán chặt mắt lên đồng hồ, hy vọng kim giây có thể chạy nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa. Còn một phút của hiệp hai, nếu cứ bị thụi như vậy thêm sáu mươi giây nữa, cho dù Thẩm Kình Vũ vẫn trụ được thì sang đến hiệp ba anh sẽ không thể đánh tiếp nữa.
Mọi người đều đổ mồ hôi lạnh lo cho Thẩm Kình Vũ: Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nhận thua sao?
Trên đài võ Thẩm Kình Vũ bỗng hơi nghiêng đầu nhìn về phía khán đài. Anh đang ở sát hàng rào, mà hàng ghế đầu nơi Kỷ Cẩm đang ngồi cùng lắm chỉ cách vị trí của anh khoảng hai, ba mét. Anh nhìn thấy Túc An đang đứng dậy khua khoắng loạn xạ, cũng nhìn thấy Kỷ Cẩm đang dùng hai tay che kín mắt.
Những người yêu nhau có lẽ thực sự tâm linh tương thông. Ngay giây phút anh quay mặt nhìn về phía Kỷ Cẩm, Kỷ Cẩm tựa như nhận được tín hiệu gì đó mà buông tay, cậu mở to hai mắt, bọn họ đã nhìn thấy nhau.
Trong nháy mắt ấy, thời gian như đóng băng, tiếng hò hét ồn ã xung quanh chợt rút đi như thủy triều. Dường như cả hội trường chỉ còn lại anh và cậu.
Thẩm Kình Vũ khẽ mấp máy môi, nói một câu với Kỷ Cẩm. Anh không hề phát ra tiếng, chỉ là dùng khẩu ngữ truyền đạt, thế nhưng Kỷ Cẩm tựa như nghe rõ tiếng nói của anh bên tai mình.
Anh nói rằng--- "Em yên tâm, tôi sẽ thắng."
Trái tim Kỷ Cẩm có một con tiểu quỷ bướng bỉnh, nó tìm thấy một que diêm rồi ngồi xuống một góc quẹt lửa. Ngọn lửa nhỏ vừa bùng lên, trên trời bỗng rơi xuống một chiếc bình cứu hỏa. Bình cứu hỏa phụt ra một luồng bọt trắng xóa, nhằm thẳng vào tiểu quỷ trong xó, trong chốc lát không gian xung quanh bị màn sương mờ mịt che phủ. Khi lớp bọt tan bớt, đốm lửa cũng đã lụi, tiểu quỷ toàn thân phủ bột trắng uể oải cất que diêm đi, chui vào nền đất, biến mất không rõ tung tích.
Sự hoảng loạn của Kỷ Cẩm cũng biến mất cùng với tiểu quỷ.
Trong quá trình vật lộn, tuy Thẩm Kình Vũ không cách nào thoát ra khỏi tư thế bất lợi này, nhưng anh liên tục đẩy Nozawa di chuyển theo hình tròn. Tất cả lực chú ý của Nozawa đều dồn lên các cú đấm, anh ta đang âm thầm tính toán cần bao nhiêu cú đấm nữa để ép Thẩm Kình Vũ nhận thua.
Mà Thẩm Kình Vũ chợt hít sâu một hơi. Chính là thời khắc này!
Anh đã di chuyển tới một góc độ thích hợp, sau đó bất ngờ co chân đạp ra đằng sau. Tấm lưới sắt sau lưng Thẩm Kình Vũ tạo ra một phản lực rất mạnh cho anh, Nozawa chịu lực nên bất đắc dĩ lùi sau hai bước, vì đang gập thân về phía trước nên anh ta không bị ngã sấp, thế nhưng cánh tay đang khóa trái Thẩm Kình Vũ cũng vô thức lơi lỏng.
Thẩm Kình Vũ vừa thoát khỏi đòn khống chế của Nozawa thì lập tức tận dụng lực đạp để nhào lên, hai tay ôm lấy đùi phải của đối phương rồi lăn một vòng trên mặt đất. Những chiêu thức này được tiến hành với tốc độ cực nhanh, khán giả thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thấy Nozawa ngã rầm xuống sàn tiếp đất bằng lưng, còn Thẩm Kình Vũ thì lật người cưỡi ở phía trên, thành công chiếm thế thượng phong!
https://youtu.be/6k9TRaxGxog
"Sacrifice Throw!" Tống Tuyền hét đến lạc giọng: "Xuất sắc, cú vật vừa rồi quá tuyệt vời! Tôi vốn cho rằng Thẩm Kình Vũ chỉ chuyên đấu đứng, không ngờ trình độ Jujitsu của anh ấy cũng không phải dạng vừa! Xem ra thời gian vừa rồi anh ấy đã rất nỗ lực luyện tập các đòn Jujitsu!"
Nozawa bất ngờ không kịp phòng thủ nên bị quật ngã ra sàn, đầu óc choáng váng. Bị đối thủ khóa ngồi phía trên là một tư thế rất nguy hiểm, nhưng khi ý thức của anh ta quay trở lại, cánh tay đã không kịp nâng lên che chắn.
Rầm!
Thẩm Kình Vũ đấm thẳng giữa mặt đối thủ, Nozawa không có hai tay phòng thủ trước mặt, trúng một cú đấm nổ đom đóm mắt.
Rầm!
Cú đấm thứ hai giáng xuống, lúc này máu mũi nóng ấm đã phun ra.
Nắm đấm của Thẩm Kình Vũ giơ lên chuẩn bị cho cú đấm thứ ba, thế nhưng anh còn chưa kịp hạ tay xuống.
"Tuýt!---" Tiếng còi chung cuộc của trọng tài đã vang lên.
TKO, trận đấu kết thúc.
Cục diện trên đài võ thay đổi quá nhanh, tất cả khán giả Nhật Bản còn đang thất thần. Khi bọn họ có phản ứng trở lại, người thì thất vọng lắc đầu thở dài, người thì bực bội buông lời oán trách, nhưng tuyệt nhiên không hề có tiếng la ó. Trận đấu vừa rồi vô cùng kích thích, đây là điều không thể nghi ngờ, Thẩm Kình Vũ dựa vào thực lực bản thân giành chiến thắng, mà Nozawa cũng đã thi đấu hết sức mình.
Có khán giả Nhật Bản tâm phục khẩu phục đứng lên vỗ tay chúc mừng Thẩm Kình Vũ.
Anh bò dậy từ mặt đất, vươn tay ra trước mặt Nozawa. Nozawa còn chưa thoát khỏi cơn choáng váng, ăn hai cú đấm giữa mặt khiến anh ta gần mất ý thức. Khoảng mười giây sau anh ta rốt cuộc mới khôi phục chút khí lực, vươn tay nắm tay Thẩm Kình Vũ, mượn lực đối phương mà đứng lên.
Hai người ôm vai nhau đơn giản, trên mặt Nozawa tràn ngập sự mất mát và ảo não, thế nhưng anh ta vẫn nói lời chúc mừng.
"Thank you."
Trọng tài và MC cùng bước lên, tươi cười chúc mừng Thẩm Kình Vũ. Trọng tài cầm hai tay của hai võ sĩ, mỗi người đứng một bên.
"Người thắng cuộc trong trận đấu vừa rồi chính là---" Người dẫn chương trình da trắng theo thói quen kéo dài ngữ điệu để tạo sự kịch tính, cuối cùng mới tuyên bố kết quả: "Thẩm Kình Vũ!"
Toàn bộ khán giả người Trung Quốc đều đứng lên ôm nhau ăn mừng, trong phòng livestream cũng nổi lên một cơn bão comment toàn dấu chấm than. Tâm trạng thấp thỏm của các fan đã được xóa bỏ, lúc này bọn họ hào hứng chúc mừng cho võ sĩ nhà mình.
Rốt cuộc cũng hoàn thành hết các thủ tục quy trình, Thẩm Kình Vũ đã gấp đến mức không đợi được nữa. Khi trọng tài vừa buông lỏng tay anh, anh lập tức xoay người chạy về phía hàng rào sắt.
Bên ngoài lồng bát giác, Tả Phong Duệ cười tươi mở rộng hai cánh tay, chờ đồ đệ thân yêu tặng cho ông một cái ôm.
Thẩm Kình Vũ phi thân bay vèo qua hàng rào cao gần hai mét, đáp xuống mặt đất bên dưới. Kỷ Cẩm còn chưa kịp đứng dậy khỏi ghế ngồi đã được bế bổng lên.
"Tôi thắng rồi!!!"
"... Ừm!!!" Kỷ Cẩm cười tươi vòng tay ôm cổ anh.
Cách đó hàng nghìn km, cơn bão comment dày đặc che kín màn hình livestream nên người xem không nhìn rõ hình ảnh bên trong. Chỉ là bỗng nhiên hàng loạt dấu chấm than được thay thế bởi dấu chấm hỏi.
Thầy Tả đứng như hóa đá với hai cánh tay giang rộng, ánh mắt dần chuyển từ mừng rỡ sang thất thần: "?"