Vì ông bà Thịnh muốn tránh trường hợp Thịnh Thư đổi ý nên đã chọn ngày làm đám cưới rất sớm. Thịnh Thư nhìn bản thân mình trong gương mà thở dài, hôm nay là ngày đám cưới của cô và Niên Tích Thành, cô còn chưa chọn được bộ váy cưới ưng ý nữa…
Cửa phòng bị mở ra, Thịnh Trường Lưu đã chuẩn bị tươm tất từ sớm.
“ Thư Thư, đi thôi. Đến giờ rồi”
“ Vânggg”
Cô chạy đến bên cạnh anh trai, hôm nay ông Thịnh sẽ là người khoác tay cô đi lên lễ đường. Dù đây là một nghi thức vô cùng thiêng liêng nhưng Thịnh Thư lại cảm thấy vô cùng nhạt nhòa. Cô muốn bà nội là người đưa mình đi cơ.
Thịnh Thư bước bên cạnh ông Thịnh, tay siết chặt chiếc váy cưới. Dù hôm nay là ngày cưới của cô, nhưng trong lòng cô lại chẳng có chút cảm giác hân hoan như bao cô dâu khác. Ánh mắt cô lướt nhanh qua đám đông quan khách trong lễ đường, rồi dừng lại ở phía cuối nơi Niên Tích Thành đang đứng chờ. Anh hôm nay trong bộ vest lịch lãm, dáng vẻ điềm tĩnh.
Hôm nay không chỉ có gia đình hai bên và những người có máu mặt trong giới tài phiệt mà còn có phóng viên. Cuộc liên hôn giữa con trai thứ Niên gia và con gái út Thịnh gia. Trước đó cái chết của con gái thứ Thịnh gia và con trai trưởng Niên gia vẫn còn là một ẩn số vậy mà hai gia tộc lại vội vàng liên hôn lại một lần nữa, nội dung này chắc chắn sẽ rất ăn khách.
Niên Tích Thành đưa tay ra nằm lấy tay cô
“ Niên thiếu phu nhân của anh”
“ Nghe già quá”
“ Em đổi ý cũng không kịp nữa rồi”
“ Thôi nha, chọc nữa là em đi xuống lễ đường ngay lập tức đó”
“ Được rồi, bà xã”
Anh tươi cười nhìn cô, có hai đứa trẻ dắt tay nhau mang theo hộp nhẫn đính hôn đến cho hai người.
Niên Tích Thành cầm lấy chiếc nhẫn từ hộp nhẫn đính hôn, ánh mắt không rời khỏi Thịnh Thư. Anh cẩn thận lồng chiếc nhẫn vào tay cô, rồi khẽ siết chặt bàn tay mảnh mai ấy trong lòng tay mình. Một nụ cười tự tin nở trên gương mặt anh, thể hiện rõ niềm hạnh phúc mà anh đang cảm nhận.
“Giờ em chính thức là bà xã của anh rồi, không thể trốn đi đâu nữa.”
Thịnh Thư cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng không thể che giấu được nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Cô nhắm mắt trong giây lát, Niên Tích Thành đúng là rất thích chọc cho cô cười. Nhưng cười thì ít mà bực thì nhiều.
“Đừng có mừng vội, còn nhiều chuyện phải đối mặt lắm” cô đáp khẽ
Anh cười lớn, vui vẻ đáp lại:
“Anh luôn sẵn sàng, chỉ cần em bên cạnh.”
Những lời hứa được trao đi trong bầu không khí tràn ngập niềm vui, nhưng ẩn sâu bên trong vẫn là những bí mật và thách thức mà cả hai sẽ phải đối diện. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, giữa tiếng cười của trẻ thơ và ánh đèn chói lóa, họ đã cùng nhau bước vào một chương mới của cuộc đời.
Niên Tích Thành cùng Thịnh Thư đi đến từng bàn tiệc để mừng rượu. Anh nhanh nhẹn chạy đến trước mặt Thịnh lão phu nhân
“ Bà nội”
Nghe cái chất giọng ngọt sớt của anh là cô cũng đủ hiểu anh muốn làm gì
“ Tích Thành, sau này về nhà nếu A Thư có bắt nạt con, phải nói cho bà nội biết đó”
Niên Tích Thành khẽ cười trước lời trêu chọc của Thịnh lão phu nhân, ánh mắt anh nhìn Thịnh Thư đầy ý nhị.
“Bà nội cứ yên tâm, Thư Thư muốn bắt nạt cháu cũng không sao, cháu vui vẻ chấp nhận.”
Thịnh Thư bĩu môi, biết rõ anh đang cố tình làm trò trước mặt mọi người. Cô liếc nhẹ, rồi đáp lại bằng giọng nửa đùa nửa thật:
“Anh cứ nói thế, để sau này anh mà dám bắt nạt em thì xem bà nội xử lý anh thế nào.”
Cả bàn tiệc bật cười trước màn đối đáp hài hước của hai người. Thịnh lão phu nhân lắc đầu cười, ánh mắt bà ánh lên sự hài lòng.
Cả sảnh tiệc ai cũng vui mừng hớn hở chỉ có Tần Hồng Loan là bực bội đứng trong một góc nhỏ. Bà ta thân là mẹ chồng nhưng người của Thịnh gia đến một lời chào cũng không có.
...----------------...
Thịnh Thư lê lếch về phòng trước, chân cô rã rời, tới lớp trang điểm cũng bay mất. Niên Tích Thành còn phải ở lại tiếp khách nên cô cũng được yên bình một lát.
Vừa mở cửa phòng tân hôn ra thì cô tá hỏa, cách bày trí của căn phòng này là sao đây?
Muốn cô sớm sinh quý tử hả?
Thịnh Thư đứng chôn chân ngay cửa, mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng tân hôn được trang trí đỏ rực. Trên giường là tấm chăn thêu hình đôi uyên ương, hoa hồng rải khắp nơi và thậm chí còn có vài bao lì xì được đặt trên gối. Bên cạnh là một cặp ly rượu vang và mâm trái cây đặt trên bàn, rõ ràng là ám chỉ đến một đêm động phòng viên mãn.
Cô không khỏi bật cười mệt mỏi, bước vào và đóng cửa lại. Cô thở dài, ngả người xuống giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
“Lấy chồng để trả thù… Không biết mình có điên không nữa” cô tự nhủ, khẽ nhắm mắt lại, hi vọng có thể chợp mắt trước khi Niên Tích Thành quay lại.
Khi đang thiu thiu ngủ thì cô nghe thấy tiếng bước chân rồi sau đó là tiếng mở cửa phòng.
“ Bà xã, anh về rồi nè”
Thịnh Thư không mặt khó coi nhìn anh
“ Ồn quá, không để người ta ngủ hả?”
“ Em định mặc váy cưới đi ngủ à?”
Cô lúng túng ngồi dậy
“ Thì giờ đi tắm”
“ Anh tắm trước, người anh toàn mùi rượu”
“ Lady first, bộ anh chưa nghe hả?”
Niên Tích Thành nhướng mày, một nụ cười tinh quái nở trên môi.
“ Vậy em đi tắm đi”
Thịnh Thư thở dài, tự nhủ mình không nên để những trò đùa của anh ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Cô đứng dậy, đi đến tủ quần áo để chọn bộ đồ ngủ. Trong lòng cô vẫn văng vẳng câu nói “bà xã” mà anh đã gọi. Dù có phần châm chọc, nhưng nó cũng khiến trái tim cô không khỏi rung rinh.
Suy nghĩ lại thì cô nên để Niên Tích Thành đi tắm trước mới đúng
“ Này, anh đi tắm đi. Đừng để mùi rượu ám lên ga giường”
“ tắm chung không?”
Thịnh Thư bất ngờ quay lại, không biết có nên đáp lại không. “Cái gì?”
“Em nghe rõ rồi mà. Tắm chung không?” Anh nhếch mép, biểu cảm hóm hỉnh khiến cô không khỏi ngượng ngùng.
“Anh nói bậy bạ gì vậy?” Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại không giấu nổi sự bối rối.
“Chẳng phải chúng ta đã là vợ chồng sao? Tắm chung cũng không có gì lạ.” Anh tiếp tục, nét mặt vẫn tươi cười như thường.
“Đừng có đùa!” Thịnh Thư không thể nhịn được, gương mặt cô đã đỏ bừng.
“ Được rồi được rồi, sau khi tắm xong hết rồi, anh có chuyện muốn nói với em, nghiêm túc”
Niên Tích Thành tắm xong, mùi hương nước hoa trên cơ thể anh càng thêm quyến rũ. Anh bước ra với chiếc khăn quấn quanh hông, mái tóc ướt rượt rơi xuống trán.
“Bà xã, anh đã tắm xong rồi nè” anh nói với giọng đầy hào hứng, mắt lấp lánh nhìn Thịnh Thư.
Cô vẫn ngồi trên giường, cố gắng không nhìn thẳng vào anh, nhưng tim đập thình thịch.
“Nhanh vậy sao? Anh không làm gì khác à?”
“Anh chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài gặp em thôi.” Niên Tích Thành cười, tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Thịnh Thư cúi đầu, không biết phải nói gì. Trong không gian yên tĩnh, sự gần gũi của họ khiến cô cảm thấy một sự căng thẳng khó tả. Cô ngay lập tức với lấy quần áo của mình rồi chạy vào phòng tắm đóng cửa lại.
Vừa nãy là chuyện gì thế này? Sao anh ta có thể đẹp trai như thế chứ?
Sau khi tắm xong, Thịnh Thư đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy mình trông vẫn ổn sau một ngày dài. Nhưng khi nhớ lại sự hiện diện của Niên Tích Thành, sự rạo rực lại trỗi dậy trong cô.
“Đừng nghĩ ngợi lung tung” cô tự nhủ
“Cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên.”
Thịnh Thư thay đồ và mở cửa phòng tắm, thấy Niên Tích Thành vẫn ngồi đợi ở ghế, ánh mắt anh sáng rực khi thấy cô bước ra.
“Em tắm nhanh ghê” anh nói, nụ cười trên môi khiến cô thấy ấm áp.
“Chỉ là một việc bình thường thôi mà” cô đáp, cố giữ vẻ điềm tĩnh.
“Vậy bây giờ, chúng ta nên làm gì tiếp theo?” anh hỏi, ánh mắt chứa đựng sự mong chờ.
“Đi ngủ?” cô đáp, nhưng trong lòng lại có chút hồi hộp.
“Ngủ? Hay là chúng ta….” anh ngừng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm
“có thể làm gì đó thú vị hơn?”
Tim Thịnh Thư lại đập nhanh, cô cảm thấy như bị cuốn vào vòng xoáy của những cảm xúc lẫn lộn. Cô không thể ngờ rằng cuộc sống hôn nhân lại có thể nhiều cảm xúc như vậy.