Thịnh Thư nằm trên giường, mắt nhắm tịt. Niên Tích Thành nhìn Thịnh Thư ngủ say trên giường bệnh. Toàn thân chi chít vết thương, điều khiến anh căm hận nhất là tay của Thịnh Thư. Cánh tay, bàn tay của cô không có chỗ nào là lành lặn. Anh từng dạy cô chơi đàn, anh từng nhìn chăm chú Thịnh Thư đàn piano vậy mà đám người đó lại huỷ đi đôi tay của cô.
Mỗi vết thương trên người cô là một nhát dao đâm vào tim Niên Tích Thành. Anh khẽ vuốt ve bàn tay của Thịnh Thư. Anh từng nói chỉ cẩn có anh ở đây em không cần sợ gì nữa, vậy mà khi cô bị tra tấn thì Niên Tích Thành lại không làm được gì.
"Tích Thành..." Thịnh Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Dù cả người cô toàn thân đau nhức nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cuối cùng thì anh cũng đến...anh đã giữ lời, anh không bỏ rơi cô.
"Thư Thư.." Giọng anh trầm ấm. Mọi cảm xúc dồn nén như một cơn sóng dâng trào, anh cảm thấy như thể một tảng đá nặng nề đã được gỡ bỏ khỏi trái tim mình.
Nghe giọng nói như bị lạc đi của anh mà cô không khỏi cảm thấy tự trách. Nếu cô không bất cẩn thì sẽ không có chuyện này, là lỗi của cô, đều là lỗi tại cô. Đáng lẽ ra cô nên cần trọng, đề phòng hơn mới phải. Thịnh Thư bật khóc vì ấy náy
" Xin lỗi...tất cả đều là tại em..." cô lắp bắp
" Không. Là tại anh" Niên Tích Thành nắm lấy tay cô, áp nó lên khuông mặt mình để cô cảm nhận được sự hiện diện của anh. Muốn trấn an cảm xúc hỗn loạn của cô.
" Tất cả là tại anh, em không có lỗi"
" Là anh không nên lơ là để lạc mất em. Tất cả là lỗi của anh, là anh đến trễ. Thư Thư, em mắng anh, đánh anh đi"
Anh cúi xuống, ánh mắt chất chứa nỗi ân hận. Giống như rằng từng nỗi đau Thịnh Thư phải chịu đựng đang gặm nhấm trái tim của Niên Tích Thành từng phút.
Thịnh Thư mếu máo, cả người cô bây giờ thật sự rất đau, đến từng tế bào thần kinh ở ngón tay cũng vô cùng đau
don.
"Em đau quá, Tích Thành, em thật sự rất đau"
"Anh biết. Ngoan, không khóc nữa, em ngủ một lát thì sẽ không đau nữa"
Co lac ดลิ่น
" Họ đưa thanh sắt nóng đỏ đó áp vào tay em, em rất sợ, họ dùng kìm rút hết móng tay của em ra" Thịnh Thư vừa khóc vừa kể lại, lời nói của cô như đang xát muối vào vết thương anh. Niên Tích Thành chỉ biết ôm lấy cơ thể đang nất lên từng cơn của cô
"Anh ở đây rồi, không ai có thể làm em bị thương nữa..."
"Em cứ nghĩ em chết rồi. Sao anh đến muộn như vậy chứ?"
" Là lỗi của anh, để Thư Thư chịu khổ. Đừng chạy lung tung nữa, anh không chịu nỗi giày vò đâu, Thư Thư"
" Không dám nữa. Từ nay về sau không chạy lung tung nữa"
Thịnh Thư ôm lấy anh, cố gắng tìm kiếm sự an toàn trong vòng tay của Niên Tích Thành.
Những giọt nước mắt của Thịnh Thư vẫn chảy dài, nhưng dần dần cô cũng bình tĩnh lại, nương tựa vào vòng tay ấm áp của anh. Trái tim cô dường như tìm thấy nơi chốn an yên giữa những tổn thương và đau đớn, một nơi mà cô có thể trút hết mọi nỗi lo sợ mà không cần phải giả vờ mạnh mẽ nữa.
"Anh đừng rời xa em nữa, đừng bao giờ rời xa em..." Cô thì thào, như một lời cầu xin yếu đuối.
"Anh hứa" Niên Tích Thành thì thầm
"Từ nay, bất cứ ai muốn làm tổn thương em, họ sẽ phải bước qua anh trước."
" Anh yêu em, anh yêu em hơn thế này..."
"Em cũng yêu anh lắm, Chiêu Viễn..."
" Ừm"
Sau khi Thịnh Thư bình tĩnh trở lại, anh đã ở bên cạnh cô cho đến khi cô ngủ say mới đi ra ngoài. Lúc này Niên Tích Thành mới gục xuống, chân anh đứng không vững nữa.
Niên Tích Thành tựa người vào bức tường ngoài hành lang bệnh viện, đôi chân anh như mất hết sức lực sau những giờ phút căng thẳng ở bên Thịnh Thư. Cả tâm trí lẫn cơ thể anh đều rã rời. Khi ở cạnh Thịnh Thư, anh không cho phép mình tổ ra yếu đuối, bởi cô cần sự mạnh mẽ của anh để bám víu, nhưng giờ đây, khi đã ở ngoài, tất cả cảm xúc vỡ òa, nhấn chìm anh trong sự bất lực và đau đớn.
Anh nắm chặt hai tay, ngón tay run lên vì phẫn uất. Hình ảnh đôi tay của Thịnh Thư chi chít những vết thương, hình ảnh đôi mắt cô đong đầy nước mắt khi kể về sự tra tấn tàn ác, từng chi tiết ấy như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim anh. Anh chưa bao giờ cảm thấy căm hận đến thế. Hận mình đã không thể bảo vệ cô, hận những kẻ đã gây ra nỗi đau này cho Thịnh Thư.
Niên Tích Thành vung nắm đấm đánh mạnh vào tường. Hình ảnh những chiếc kìm nhẫn tâm rút từng chiếc móng tay của cô ra khỏi da thịt dường như ám ảnh Niên Tích Thành.
" Tần Hồng Loan..."
Tần gia đã cướp mất mẹ và em gái anh giờ đầy còn định cướp đi người anh yêu thương nhất. Niền Tích Thành không thể hiểu nỗi, mình có ân oán gì với Tần Hồng Loan, có thù gì với Tần gia mà họ lại trả thù anh đau đớn như vậy. Thịnh Khanh, Thịnh Thư cũng vô tình bị cuốn vào cuộc chiến không thuốc súng này.
Anh tuyệt đối không để Thịnh Thư có kết cục bi thảm như chị gái mình. Ngày nào Niên Tích Thành còn sống thì ngày đó Tần gia không bao giờ được sống yên ổn.