Anh Yêu Em Hơn Thế

Chương 57: Tha thứ



Căn phòng tối om, chỉ còn ánh trăng hắt vào qua khung cửa sổ, trải dài những vệt sáng mờ nhạt trên sàn nhà.

Thịnh Thư ngồi lặng yên trên chiếc ghế gần cửa sổ, ánh mắt hướng ra bầu trời đêm, nơi những vì sao mờ nhạt nằm lặng lẽ giữa khoảng không vô tận. Bên ngoài, gió nhẹ thổi làm rung lên tiếng xào xạc của những tán cây, nhưng trong căn phòng này, mọi thứ lại tĩnh lặng đến mức cô gần như nghe được cả tiếng thở dài của chính mình.

Chiếc vali nằm gọn gàng ở góc phòng, bên cạnh là một vài túi hành lý nhỏ khác. Tất cả đều đã được chuẩn bị từ sáng, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn cảm thấy trống trải. Đồ đạc đầy đủ, mọi thứ đều hoàn hảo, vậy mà dường như cô chẳng mang theo được chút gì thuộc về bản thân mình.

Ngày mai, cô sẽ rời khỏi đây. Bà nội đã sắp xếp ổn thỏa, một chuyến bay thẳng về Paris, nơi cô sẽ sống tại Thịnh trạch ở Pháp, cách xa tất cả mọi người. Đó là quyết định của cô, cô muốn về nhà.

Cô rút chân lên ghế, ôm lấy đầu gối, cổ gắng co mình lại nhỏ nhất có thể trong không gian rộng lớn này.

Trong thư phòng, thái phu nhân lấy ra trong hộc tủ một xấp giấy. Bà mang đến bên cửa sổ, châm một ngọn lửa đốt hết chúng đi. Đó là lời khai của Anh Nhiên về những chuyện xấu mà Tần Hồng Loan làm.

" Thái phu nhân, đơn ly hôn đã được đưa đến rồi đây ạ" thư kí của bà bước vào

" Để trên bàn đi"

"Vâng"

Thư kí đứng sang một bên chờ bà dặn dò

"Người đàn bà họ Tần đó...dù gì cũng là người bị hại... không cần động đến bà ta nữa. Để bà ta sống trong tù vậy

la dudc roi"

"Thưa thái phu nhân, Tần Hồng Loan chết rồi....Người thư ký ngập ngừng một chút, rồi cúi đầu thấp hơn, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn đủ rõ ràng để khiến bầu không khí chùng xuống thêm vài phần

" Cái gì?!!" Bà nội quay lại sững sờ nhìn thư kí

" Da, la Nien tong ra tay. Ba ta chet vi bi dau doc"

Ánh mắt bà nội dịu lại, Thịnh gia có thể nợ Tần Hồng Loan, Niên gia cũng có thể nợ Tần Hồng Loan nhưng Niên Tích Thành thì chưa bao giờ nợ bà ta điều gì.

Nợ máu trả máu. Mẹ, em gái và con của anh, thì này Niên Tích Thành phải trả.

" Bằng cách nào?"

"Thạch tín.."

Cái chết của Tần Hồng Loan giống hệch cái chết của mẹ Niên Tích Thành.

"Bỏ đi...ngày mai khi về Pháp tuyệt đối đừng đề Hoài Lan tiếp xúc với cánh truyền thông"

Việc ly hôn thì đợi một ngày nào đó thích hợp, Niên Tích Thành sẽ mở họp báo công bố với giới báo chí còn về chuyến bay ngày mai, mọi thứ đều tuyệt mật.

"Dạ!"

Ánh mắt bà nội dừng lại trên những tàn tro còn sót lại trong chiếc đĩa bạc. Những gì cần giấu kín đã được chôn vùi. Ngày mai, Thịnh Thư sẽ rời đi, quay trở về nơi cô thuộc về, cách xa những bi kịch và sóng gió của Thịnh trạch.

Bà nội hít sâu một hơi, ánh mắt hướng ra khung cửa sổ, nơi ánh trăng vẫn sáng rực. Trong lòng bà chỉ mong rằng, dù hành trình này có đau khổ đến đâu, Thịnh Thư cũng có thể tìm thấy một chút bình yên.

Ngày hôm sau, Thịnh Thư đã chuẩn bị xong hết cả. Người làm từng người một giúp cô mang hành lý ra xe, lúc về cô được hộ tống thế nào thì lúc đi y như vậy không có gì thay đổi.

Thịnh Trường Lưu dìu cô ra xe, nhìn thấy cô bà Thịnh tiến lên một bước nhưng lại đứng im không tiến thêm nữa.

"Ba, mẹ con đi nhế"

" Hoài Lan" bà Thịnh khẽ nói

" Con về Thịnh trạch nhớ giữ gìn sức khỏẻ, ba sẽ đến thăm con thường xuyên"



" Vâng"

Thịnh Thư mơ hồ bước lên xe nhưng bà Thịnh trong giây phút đó đã nắm tay cô lại.

" Hoài Lan là lỗi của mẹ, tất cả là lỗi của mẹ. Con không được bỏ mẹ, Hoài Lan"

Thịnh Thư nhìn mẹ, trái tim cô rung lên một nhịp đau đớn. Bàn tay ấy lạnh buốt, như chính tình cảm giữa họ suốt bao năm qua. Cô đã từng ao ước biết bao được mẹ quan tâm, được bà ôm lấy khi cô đau khổ, nhưng điều đó chỉ đến khi mọi chuyện đã trở nên không thể cứu vẫn.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực.

"Meẹ..."

"Con không trách mẹ. Nhưng bây giờ, con cần đi."

Bà Thịnh lắc đầu, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

"Không, Hoài Lan. Con không thể rời khỏi mẹ. Mẹ sai rồi, mẹ sai thật rồi... Nhưng mẹ cần con ở lại"

Cô cúi đầu,giọng nói vẫn giữ được sự bình tĩnh.

" Con muốn về nhà..."

Ông Thịnh vội vàng can ngăn, ông tháo tay vợ mình ra để cửa xe đóng lại. Nhìn chiếc xe từ từ rời đi, Dương Ngọc Viên chỉ có thể rúc vào lòng chồng mình mà khóc.

Qua khung cửa kính, cô nhìn thấy bóng dáng mẹ mình vẫn đứng đó, nhỏ bé và đơn độc trong ánh sáng ban mai.

Chiếc xe lăn bánh, mang cô rời khỏi Lệ Thuy Viên, rời xa mọi đau thương và hồn loạn. Nhưng trong lòng cô, những kỷ niệm và tổn thương vẫn như vết sẹo, mãi mãi không thể xóa nhòa.

" Cô ơi, bà cố nói sẽ không để cô về nước nữa. Vậy cô có nhớ phu nhân không?"

Thịnh San ngồi bên cạnh ngã người vào lòng Thịnh Thư hỏi, câu hỏi của cô bé rất hồn nhiên nhưng lại vô tình chạm vào nối đau của Thịnh Thư.

"Mười sáu năm nay, lúc nào cô cũng nhớ phu nhân..."

" Vậy sao vừa rồi cô không ở lại?"

Thịnh Thư nhẹ vuốt mái tóc mềm của Thịnh San, đôi mắt cô trầm ngâm hướng ra khung cửa sổ. Câu hỏi của cô bé hồn nhiên đến mức làm cô khựng lại

"San San..." Giọng cô nhỏ nhẹ, như thể đang nói với chính mình hơn là trả lời cô bé.

"Cô cũng từng tự hỏi điều đó. Tại sao cô không thể ở lại?"

Cô ngừng lại, đôi mắt phủ đầy nỗi buồn sâu thẳm.

"Nhưng có những nơi, dù trái tim mình muốn quay về, mình cũng không thể. Vì không phải lúc nào chỉ cần tình cảm là đủ để vượt qua mọi tồn thương."

Thịnh San ngầng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, tò mò nhưng cô bé cảm nhận được điều gì đó, hình như Thịnh Thư đang rất buồn. Cô bé không hỏi gì nữa mà lại chờm tới lấy từ trong túi xách nhỏ của bản thân một nắm kẹo.

"Cô ơi, cô ăn không?"

"..."

Thịnh Thư nhìn thấy những việc kẹo xinh xắn đủ màu sắc trong bàn tay Thịnh San thì trong lòng lại có chút gì đó bồi hồi.

Thịnh Thư khẽ sững người khi nhìn những viên kẹo đủ màu sắc trong tay Thịnh San. Hình ảnh ấy bỗng kéo cô trở về quá khứ, nơi cô còn là một đứa bé sống trong những ngày tháng chênh vênh giữa sự yêu thương và lãng quên.

Hồi nhỏ, cô luôn lặng lẽ đứng bên lề, ngắm nhìn chị mình được mọi người yêu thương và chú ý. Sinh nhật tổ chức chung, nhưng chỉ có Thịnh Khanh được thổi nến. Đêm đến, mẹ luôn ôm chị ngủ, còn cô thì nằm thu mình trong chiếc giường nhỏ, lắng nghe tiếng mẹ kể chuyện chỉ dành riêng cho chị. Lúc đón ba đi làm về, ba lúc nào cũng chạy đến ôm chị gái đầu tiên còn cô thì ông chỉ hờ hừng xoa đầu.

Có những đêm, cô trốn vào một góc trong khu vườn nhỏ, tay cẩm cây bút chì cũ vẽ nguệch ngoạc lên tờ giấy, cố gắng tạo ra một thế giới của riêng mình, nơi không ai phớt lờ cô. Nhưng rồi, những cảm xúc dồn nén tràn ra, cô bật khóc, nước mắt làm nhòe cả bức tranh.



Khi ấy, từ trong bóng tối, một bàn tay nhỏ nhắn chìa ra, trên tay là một viên kẹo.

"Em ăn đi, chị cho em đó."

Là Thịnh Khanh.

Thịnh Khanh, với đôi mắt hiền hòa, nụ cười dịu dàng, lúc nào cũng là tâm điểm của mọi sự chú ý, lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô vào những lúc cô cảm thấy lạc lõng nhất. Nhưng điều khiến Thịnh Thư nhớ mãi không phải viên kẹo, mà là ánh mắt của chị lúc đó. Một ánh mắt đầy sự cảm thông, như thể chị cũng hiểu rõ nỗi cô đơn mà cô đang phải chịu đựng.

Quay lại hiện tại, Thịnh Thư nhìn Thịnh San. Đôi mắt sáng trong của cô bé không khác gì ánh mắt của Thịnh Khanh năm xưa.

Cô khẽ mỉm cười, nhận lấy viên kẹo từ tay San San.

"Cảm ơn con, San San." Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng ẩn chứa cả một sự ấm áp mà cô dành cho cô bé.

Thịnh San cười, thấy cô nhận kẹo thì liền vui vẻ cẩm thêm một viên cho vào miệng mình.

"Con nghe nói mỗi khi buồn mà ăn kẹo là sẽ hết buồn đó, cô đã hết buồn chưa?"

Thịnh Thư bật cười nhẹ. Hóa ra với trẻ con, mọi nỗi buồn đều có thể được xoa dịu bằng những điều giản đơn như thế. Nhưng với người lớn, những nỗi đau và ký ức đã hằn sâu, liệu có thể tan biến dễ dàng như một viên kẹo ngọt không?

" Cô không có buồn, con tự tưởng tượng đó"

Cô bóc viên kẹo, cho vào miệng. Vị ngọt dịu lan tỏa, gợi lại những năm tháng ấu thơ mà cô vừa muốn quên, vừa không thể buông bỏ.

Thịnh San dựa vào vai cô, thì thầm:

"Co di, co dung buon nua nhe. Con o day voi co ma."

"Được rồi, cô nương. Lúc sáng con dậy sớm bây giờ có buồn ngủ không?"

"Dạ có một chút..."

"Tựa vào người cô ngủ nhé"

"Dạ"

Thịnh San nghe vậy liền rúc vào người Thịnh Thư, vòng tay nhỏ xíu ôm lẩy eo cô. Cô bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều, khuôn mặt ngây thơ đầy yên bình. Thịnh Thư nhìn xuống đỉnh đầu nhỏ nhắn của San San, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé.

Gió bên ngoài khẽ thổi qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của cỏ cây, như muốn xoa dịu trái tim đang chất chứa quá nhiều đau thương của Thịnh Thư.

Cô tựa đầu ra sau, nhắm mắt lại, nhưng không ngủ. Trong đầu, những ký ức cũ lại ùa về. Lần cuối cùng cô được dựa vào ai đó để ngủ say như thế này, có lẽ là khi cô còn rất nhỏ. Khi mà mọi nỗi buồn đều chưa thành hình, và trái tim cô vẫn còn trọn vẹn.

Nhưng giờ đây, cô đã khác. Những mất mát và đau thương khiến cô trở thành một người mà ngay cả chính mình đôi lúc cũng không nhận ra.

Cô chưa bao giờ giận mẹ hay ba, cô cũng không giận chị và anh trai. Có lẽ thứ Thịnh Thư cần tha thứ là bản thân cô.

Thịnh Thư cứ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi ngủ quên lúc nào không hay, đường đến sân bay không xa nhưng tài xế cổ tình lái chậm lại đề hai cô cháu được ngủ lầu hơn.

Trong giấc ngủ chập chờn ấy, cô mơ về những ngày thơ bé. Một căn nhà tràn ngập tiếng cười, nơi ba luôn bế

Thịnh Khanh lên cao, mẹ nhẹ nhàng sửa tóc cho chị, còn cô thì đứng bên cạnh, đôi mắt to tròn dõi theo với chút ghen tị không thể nói thành lời. Những năm tháng đó, cô đã luôn nghĩ rằng, nếu mình cố gắng hơn, giỏi giang hơn, ngoan ngoãn hơn, thì sẽ có ngày ba mẹ sẽ ôm cô như họ ôm chị. Nhưng lớn lên, cô hiểu rằng, tình yêu không phải là thứ có thể đạt được chỉ bằng sự cổ gắng. Nó vốn là một món quà, và không phải ai cũng may mắn nhận được.

Thịnh Thư bé nhỏ đã phải trải qua bao đêm dài tăm tối, khi có bà nội cô luôn vui vẻ nhưng khi bà đi cô hay lén tìm chỗ nào đó để khóc. Cô bé nhớ nhà, thật sự rất nhớ nhà. Một hơi ấm dịu dàng lan tỏa trong không gian. Một dáng người xuất hiện từ phía sau, bước đến gần và ngồi xuống bên cạnh cô bé. Là Thịnh Hoài Lan - chính cô, phiên bản trưởng thành, nhưng đôi mắt ánh lên sự dịu dàng, tràn đầy yêu thương. Hoài Lan nhẹ nhàng quỳ xuống, ôm lấy cô bé vào lòng, như thể muốn xoa dịu tất cả những nỗi đau và cô đơn mà đứa trẻ ấy từng phải chịu.

" Hãy tha thứ cho chính mình nhé"

"Dạ.."

Cô bé lặng lẽ tựa đầu vào vai Hoài Lan, cảm nhận luồng hơi ấm bao bọc lấy mình. Trong giấc mơ, nối cô đơn dường như tan biến. Cả căn nhà, từng góc tối đều sáng bừng lên, như thể ánh sáng trong lòng cô bé vừa được thắp lên lần đầu tiên.