Khi xe vừa dừng lại trước cổng Lệ Thủy viên, người làm trong nhà đã nhanh chóng chạy ra, vì biết rõ chỉ có xe của Thịnh Thư mới đến vào giờ này. Người tâm phúc của Thái phu nhân, một phụ nữ trung niên với vẻ mặt hiền hậu, vội vã bước tới mở cửa xe cho cô.
“Tiểu thư, cẩn thận ạ. Chân của cô vẫn chưa khỏi hẳn đâu, đừng đi nhanh quá”
bà khẽ nhắc nhở, lo lắng khi thấy dáng vẻ bực bội và bước chân gấp gáp của Thịnh Thư.
Thịnh Thư vừa bước xuống xe vừa phẩy tay, mặt vẫn cau có.
“Chân thì khỏi rồi, nhưng tôi sắp điên lên vì cái đám người Niên gia mất thôi!”
Người làm nghe vậy liền hiểu cô đang bực chuyện gì, nhưng không dám hỏi thêm, chỉ gật đầu nhẹ nhàng.
“Vâng, vâng. Mời tiểu thư vào trong nhà. Thái phu nhân đang đợi cô ở phòng trà.”
Thịnh Thư thở dài một hơi, bước theo bà vào nhà, lòng dâng lên một cảm giác dễ chịu hơn khi nghĩ đến việc gặp bà nội. Đây là người duy nhất cô có thể tin tưởng và giãi bày mọi nỗi lo lắng.
“ Bà nội” cô vội vàng chạy đến bên bà
“ Sao đấy?”
Cô kể lại chuyện mới xảy ra cho bà nội nghe
“ Anh ta cứ vênh mặt lên vậy đó xong rồi tự nhiên cửa mở ra, cái con chạy một mạch khỏi đó luôn”
“ Nói vậy…con chưa ăn gì à?”
“ Dạ”
“ Vậy ở lại ăn trưa với bà nhé”
“ Đương nhiên rồi, bà ơi con đói lắm rồi”
Bà mĩm cười nhìn Thịnh Thư, tay đặt lên tay cô, ấm áp nói
“ Vậy…con có nhận xét gì về Tích Thành”
“ Anh ta hả?…” cô suy nghĩ một hồi lâu rồi nói
“ Ngoài cái giàu, đẹp trai, và giỏi kiếm tiền ra thì con thấy bình thường”
Thái phu nhân bật cười, tiêu chuẩn của cháu gái bà đúng là cao. Tài sản khổng lồ mà Niên Tích Thành có hiện tại đều là anh tự kiếm, cho dù không thừa kế Niên thị thì anh vẫn giàu. Anh đẹp trai như thế thì cũng không sợ con sinh ra gen kém. Cô mà làm vợ anh thì chỉ có lời chứ không có lỗ. Vậy mà Thịnh Thư vẫn thấy bình thường.
“ Vậy A Thư muốn ăn gì? Bà nấu cho”
“ Cá kho tộ ạ”
“ Được được, bà nấu cho A Thư ăn”
Ở Thịnh thị lúc này, mặt của Niên Tích Thành đen như than vậy. Thịnh Trường Lưu tựa vào sofa, nhìn anh khó hiểu
“ Giờ cậu tính sao tính đi, em gái tôi mà bực lên là khó giải quyết lắm” Thịnh Trường Lưu nói với vẻ trách móc
“ Aissss, tự nhiên đang nói chuyện cậu mở cửa ra làm gì?!!!”
“ Ai mà biết? Tôi đã nói là cho 20 phút thôi mà, nhiều hơn lỡ cậu làm gì em gái tôi thì sao?”
“ Hay ha, cô ấy như con nhím xù gai thì ai động vào được? Tôi không điên đến mức đó” anh cố gắng giải thích
“ Nhưng mà rốt cuộc cậu làm gì mà để con bé giận giữ vậy?”
“ cậu không cần biết đâu, tôi về đây, có thằng bạn như cậu đúng là quả báo của tôi” Niên Tích Thành đứng lên lấy áo đi về.
“ đúng là không nói nổi” Thịnh Trường Lưu lắc đầu ngao ngán
...----------------...
“ Hay…con cho người đến Lệ Thuỷ viên đón Thư Thư về. Con bé hiếu động sẽ làm phiền mẹ” Bà Thịnh nói chuyện với thái phu nhân qua điện thoại
“ Không cần, cứ để A Thư ở đây với ta”
Thịnh Thư đang ăn cá kho do bà nội nấu, cô vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon
Bà Thịnh bên kia đầu dây khẽ cười, cố gắng không để lộ sự căng thẳng.
“Mẹ à, con chỉ sợ con bé làm phiền mẹ thôi. Con biết tính Thư Thư, nó hiếu động, chẳng lúc nào chịu ngồi yên.”
Thái phu nhân nhẹ nhàng đáp lại, nhưng trong lời nói vẫn không thiếu sự cương quyết.
“Con cứ yên tâm. A Thư ở đây với ta thì không sao. Dù có hiếu động, nhưng trước mặt ta, con bé luôn rất ngoan. Con không cần phải lo lắng.”
Bà Thịnh khẽ thở dài.
“Vâng, nếu mẹ đã nói vậy thì con không ép nữa. Nhưng có chuyện gì mẹ nhớ báo cho con biết nhé.”
“ Ừm”
Thái phu nhân cúp máy rồi quay sang nhìn Thịnh Thư đang ăn cơm
“ Ăn từ từ”
“ Ngon quá bà ơi, đây là bữa cơm ngon nhất con ăn được sau khi về nước”
“Con đừng quá khen bà. Nếu thích thì cứ ở đây với bà, muốn ăn gì bà nấu cho” Thái phu nhân dịu dàng nói.
Thịnh Thư ngừng đũa, gương mặt thoáng vẻ suy
“Ở lại với bà thì con yên tâm lắm, nhưng con còn nhiều chuyện phải lo, đặc biệt là chuyện của Niên gia. Bà nội, con thật sự không muốn liên hôn với Niên Tích Thành đâu. Anh ta lưu manh quá”
Thái phu nhân bật cười khi nghe từ “lưu manh” mà Thịnh Thư dùng để mô tả Niên Tích Thành. Bà khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy kiên nhẫn.
“Lưu manh sao? Con nói quá rồi. Thằng bé chỉ hơi nghịch ngợm một chút thôi. Nhưng ở Niên gia, để sống sót và đứng vững, nó không thể nào quá hiền lành được.”
Thịnh Thư cau mày, đặt đũa xuống.
“Nhưng bà nội, con không quen kiểu người như anh ta. Anh ta lúc nào cũng như đang muốn trêu chọc, ép buộc con… Không biết giữ khoảng cách, làm con thấy rất khó chịu.”
“ Được rồi được rồi, ta không phải ba mẹ con, ta không ép con gả. Không thích thì thôi.”
“ Dạ”
“ Mà bà nói này, ít hôm nữa ở chi hai có tiệc mừng thọ nhị lão phu nhân, ba con thì bận bịu, mẹ con thì không thích những bữa tiệc như thế này. Ta và nhị lão phu nhân có tình cảm thân thiết, con đi cùng ta đến đó đi”
“ Con biết rồi, con sẽ đi cùng bà”
“ Ừm, ngoan lắm. Con ăn đi, ăn nhiều vào. Để bà đi lấy thêm nhé”