Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất

Chương 35: Thấp kém không bằng người liền bị người sỉ nhục sao?



Cô gái cảm thấy ủy khuất vô cùng.

   Cô không ném bức tranh này!

   Vả lại, nhiều người ăn hiếp Bạch Lộ như vậy, dựa vào cái gì mà phải hy sinh thân mình chứ!

  Nhưng vì bị Ôn Vãn uy hiếp, cô đành phải chịu nhục ngồi xổm xuống, nhặt tờ giấy vẽ đã hỏng, đưa cho Ôn Vãn.

"Xin lỗi."

  Ngắn gọn hai chữ, nhưng đầy trọng lượng.

   Lúc này, tất cả bạn học trong lớp đều nhìn cô, ánh mắt đầy trêu chọc và giễu cợt, giống như những nhát dao, hung hăng chém cô.

   Cô nắm chặt tay, dưới sự thúc giục của bạn học, khó khăn mở miệng nói: "Bạch Lộ, thực xin lỗi.."



  Giọng nói mỏng như tơ tằm khiến môi Ôn Vãn giật giật, "Cậu chưa ăn cơm sao? Nghe không rõ, nói to hơn đi."

   "Bạch Lộ, thật xin lỗi.."

  Lần này, âm lượng to hơn một chút, nhưng không đủ.

   Thấy Ôn Vãn không nói gì, chỉ là giống như cười nhưng không phải cười nhìn mình chằm chằm, thật là đáng sợ.

  Cô biết Ôn Vãn đây là vẫn chưa hài lòng.

  Nhắm mắt lại, hét lên một lần nữa, "Bạch Lộ, thật xin lỗi!"

   "Bạch Lộ, thật xin lỗi!"

"Bạch Lộ, thật xin lỗi!"

   Tiếng sau to hơn tiếng trước, vang vọng trong căn phòng học rộng rãi.

  Từ nhà ăn trở về Ôn Cần và Lâm Đông nhìn thấy một màn này, cau mày, sải bước về phía trước--

"Vãn Vãn!"

   Ôn Cần trách mắng, đôi lông mày xinh đẹp, trong mắt tràn đầy oán trách, "Em tới đây làm gì? Hơn nữa, đây là có chuyện gì?"



   Ôn Vãn lười biếng liếc cô một cái, lại nhìn về đám nữ sinh, "Các cậu thất thần làm gì? Cùng nhau xin lỗi đi!"

   Mấy nữ sinh nhìn thấy Ôn Cần đến, họ lần lượt trốn sau lưng Ôn Cần, họ lần nữa lại trở nên kiêu ngạo.

   Rõ ràng là tìm người chống lưng, không có ý định xin lỗi Bạch Lộ.

  Ôn Cần chủ động đem cô gái đeo kính ra phía sau che chở, an ủi nói: "Cậu đừng sợ, tôi sẽ không để em gái tôi làm thương tổn cậu đâu!

   Cô gái thấp giọng nói lời cảm ơn, sau đó ngạo nghễ trừng mắt nhìn Ôn Vãn và Bạch Lộ.

   Nhìn xem một màn này..

   Ôn Vãn hừ lạnh một tiếng, cười cũng không cười.

  Lâm Đông không quen nhìn bộ dạng của Ôn Vãn không xem ai ra gì.

   Hắn trầm mặt, lạnh lùng nói:" Ôn Vãn, đây là lớp 12 (1), cậu là người kém nhất lớp trong lớp kém nhất, dựa vào cái gì ở chỗ này làm càn! "

   Bạch Lộ kéo nhẹ ống tay áo Ôn Vãn," Bỏ đi Vãn Vãn, cậu trở về đi! "

   Ôn Vãn vỗ nhẹ Bạch Lộ, ý bảo cô cứ yên tâm.

Quay đầu, khoanh tay nhìn Lâm Đông, cười nói:" Cậu nói không sai, xét về thành tích, tôi quả thực là học sinh kém nhất trong lớp kém nhất, nhưng xét về nhân cách phẩm chất, những người khá giỏi của lớp ưu tú, còn không bằng học sinh kém như tôi! "

   Ôi, cuồng vọng!

  Lâm Đông cười lạnh," Theo tôi được biết, nhân phẩm của cậu cũng bình thường đúng không? "

   Không những ức hiếp chị gái, còn luôn ngang ngược với trưởng bối, gieo rắc bất hòa!

   Dạng người này, có tư cách bàn nhân phẩm với hắn sao?

Ôn Vãn giơ tay, nhấc tờ giấy vẽ lên giữa không trung, đặt trước mặt Lâm Đông," Ít nhất, tôi sẽ không đem tâm huyết của người khác chà đạp dưới chân, càng sẽ không dùng những lời lẽ sỉ nhục đả kích người! "

Nhìn tờ giấy vẽ in đầy dấu giày đen, sắc mặt Lâm Đông đột nhiên thay đổi, hắn quay đầu nhìn xung quanh, thấy đám nữ sinh cúi đầu chột dạ, liền thẹn quá thành giận phản bác Ôn Vãn:" Thì sao? Là Bạch Lộ tài nghệ không bằng người! "

  " Cho nên, tài nghệ không bằng người nên bị người khác sỉ nhục sao? "

   Ôn Vãn tự giễu gật đầu, chợt cười thành tiếng:" Lâm Đông, nếu như hôm nay đổi lại là cậu, cậu còn có thể yên tâm thoải mái đồng lõa như vậy sao?"