Sáng,tỉnh giấc trong tiếng hót của chim thú trong rừng. Âu Dương Nhược Thiên khẽ động thân,mi mắt mở lia qua xung quanh, nàng đã rời đi rồi. Dùng sức ngồi dậy vết thương của hắn quả đã khá hơn.
Ngày đêm không ngừng nghỉ, náng dùng toàn bộ sức lực vọt thật nhanh tới nơi đóng quân của Thượng Dương.Mệt mỏi trên đường gần như rút toàn bộ sức lực của Thủy Vũ Băng, may mắn kể từ lần gặp đám thổ phỉ kia nàng không gặp thêm vụ nào tương tự vậy. Thật mệt, hiện tại nàng chỉ muốn ngủ...ngủ a. Chăn yêu, đệm yêu ta sắp tới đây. Thủy Vũ Băng nhoẻn miệng cười.
-"Dừng lại. Các ngươi là ai." Một tên binh sĩ thấy đoàn người của nàng xe lón xe nhỏ kéo nhau vào doanh trại hô lớn cảnh giác. Vài tên lính cạnh đó thấy vậy liền chạy đi bẩm báo. Đám còn lại tay lăm lăm vũ khí như thể giết địch khiến nàng đang ngáp ngủ cũng phải nở nụ cười tươi dói sau lớp sa,mở miệng.
-"Này... cần gì phải tiếp đãi ta lồng nhiệt vậy chứ! Trực tiếp gọi chủ soái các vị ra đây." Thủy Vũ Băng cười. Giojng điệu nửa thật nửa đùa.
-"Cô nương phiền đợi chút,đã có người đi thông báo" Thấy phía trước là một vị cô nương một thân huyết y ngự trên ngựa. Cảnh giác của mấy tên lính có phần mềm mỏng hơn.
-"ân" Thủy Vũ Băng nhẹ gật đầu. Vừa xong người đã đến,xa xa bóng nam y nhân mặc quân phục tiến đến, phía sau là vài lão nhân khoảng ngoài tứ tuần năm, sáu người nối theo sau vài bước
, bên cạnh hắn là một tên tiểu nô chừng mười hai mười ba tuổi. Thủy Vũ Băng nhìn thẳng hắn gật gù, dáng đẹp. mũi cao trán rộng,mắt kiếm mày ngài. Ôi za cũng là mĩ nam tử a.
Trong lúc nàng đánh giá hắn, ai kia cũng không nể nang quan sát nàng đầy tò mò. "Một tiểu cô nương không ở trong phòng thêu thùa lại chạy tới đây làm gì?"
Thủy Vũ Băng nhảy trên lưng ngựa xuống,do ngồi lâu không vận động chân đã sớm tê. ngã đánh "uỵch" nằm lăn trên đất. Mất hình tượng quá đi. Nàng thầm than.
Gãi đầu gãi tai cười hì hì. Thượng Dương Quân e ngại nhìn nàng, không có ý định đỡ nàng dậy.
-"Tiểu thư không saao chứ?" Lục thúc phản ứng nhanh vội chạy đến kéo nàng dậy.Phủi đi bụi trên người, nàng tiến gần hắn hơn.
-"Xin chào,lão bà Thủy Mạn bắt ta đến đây a"
-"Sao?" Hắn sửng sốt. Quân sư của hắn đây sao? rốt cuộc đây là trò hài gì? nghĩa mẫu đùa hắn ư. Là nữ nhi thì thôi đi. Cư nhiên lại là một tiểu hài tử. Nàng nổi cáu. HẮN CÓ PHẢI NAM NHÂN KHÔNG THẾ? thấy cô nương nhà người ta ngã không đỡ.Giờ f lại còn ánh mắt này. Trọng nam khinh nữ quá rồi. Hừ. Nàng phi thân tới trực tiếp đánh hắn, tốc độ không ai kịp trở tay. Phó soái, binh sĩ gần đó chưa định thần xong chỉ thấy vị tướng quân anh minh nào đó đã nằm năn trên đất, dòng máu ấm nóng từ mũi chảy xuống.
Lão phó soái trông nhiều tuổi nhất nhanh định thần lại hô lớn
-"Dám có ý định mưu sát điện hạ. Người đâu mau bắt lại?
-"Cái gì mà có ý định nữa chứ. Phải là mưu sát mói đúng" Nàng bĩu môi sửa lại. xoa xoa nắm tay. Mới được một cái. Chưa đã.
-"Ngươi... phách nối" Lão phó nhất thời ngẹn họng,tay run run chỉ thẳng mặt nàng. Quân sĩ chẳng mấy chốc chạy tói bao vây quanh người Thủy Vũ Băng và Lục thúc.
-"LUI XUỐNG" Thượng Dương Quân đứng dậy quát. Chúng binh sĩ hoang mang hết nhìn nhau rồi nhìn sang phó tướng của mình.
-"Điện hạ, người..." lão phó soái chưa kịp mở miệng thấy hắn qoắc mắt đành gật đầu.Binh sĩ thấy lệnh vội lui xuống, không gian nhất thời được trả tự do.
-"Nghĩa muội" hắn chạy đến phía nàng, mặt cười méo sệch.Vốn còn cho rằng nàng một thân yếu đuối nữ nhi,laJI Không thể nghờ võ công của nàng lại cao tới vậy, bất chợt hắn nghĩ đến một khả năng.... Cư nhiên nghĩa mẫu lại cho nghĩa muội tới giúp hắn. Nghĩa mẫu vốn có 2 vị đệ tử,Ai cũng là người tài. Bất quá Thượng Dương Quân chưa có dịp diện kiến qua. Không biết này lạ vị nào?
-"Ta gọi Thủy Vũ Băng" nàng nhẹ đáp. Hẳn hắn đang tò mò nàng là vị nghĩa muội nào.
-"À, muội hẳn đã mệt.Ta đã sớm cho người sắp xếp.Muội đi nghỉ sớm đi." Hắn đáp,trại của nàng hắn đã cho người dựng cách đây ba tháng rồi.
Thủy Vũ Băng Gật đầu, hắn phân phó một tên lính chạy vặt đưa nàng đi,sắp xếp chỗ đồ nàng đem theo vào kho sau đó về trại của mình.
Vừa tiến vào, không mảy may các vị phó soái đều đã đi theo.
-"Các ngươi còn có chuyện sao?" Thượng Dương Quân hỏi
-"Điện hạ, từ trước tới nay trong doanh trại không thể có nữ nhân."
-"Ta biết." hắn đáp. Nhàn nhạt thưởng trà
-"Điện hạ chẳng nhẽ đây là quân sư người đợi sao?" Lâm Qái tướng quân hô to, giọng nghi ngờ không phục.
-"Các ngươi không tin ta?"
-"Điện hạ ý của chúng thần không phải vậy" hai vị còn lại cũng vội vàng nói.
-"Ta tin mắt nhìn người của nghĩa mẫu" hắn nói, giọng chắc nịch.