Trong suy nghĩ của Mục Sở Bạch, sơn tặc không phải vào nhà cướp của, chính là gi·ết người phóng hỏa. Một mình y ở trong sơn trại của núi Thiên Vương này vài ngày lại thấy được khung cảnh yên bình như này. Quế Hồng mỗi ngày đều sẽ xuống núi dạy học, cùng đám hài tử dưới chân núi đánh nhau kịch liệt.
Mục Sở Bạch từng hỏi hắn, “Những người dưới chân núi không biết các người là sơn tặc hay sao?”
Quế Hồng lắc lắc đầu, “Ta sẽ không cho bọn họ biết.”
Mục Sở Bạch cũng chưa bao giờ hỏi qua Quế Hồng làm thế nào để giấu giếm thân phận của mình, y đã đi theo Quế Hồng xuống núi trong hai ngày, hơi có chút khó khăn. Quế Hồng đi trên con đường núid ghồ ghề có nơi còn không có đường, hai người phải dựa vào vách đá đi xuống. Mục Sở Bạch bước đi chậm rãi, thậm chí phải dựa vào tứ chi leo xuống mới được, cho nên tất cả đều là dựa Quế Hồng dùng khinh công cõng y xuống núi để kịp thời gian giảng dạy.
Mục Sở Bạch thấy Quế Hồng khinh công bất phàm, liền nhận ra sơn trại này ngọa hổ tàng long, y tìm cơ hội tốt để hỏi Quế Hồng khinh công này là từ đâu học được.
( Ngọa hổ tàng long: chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.)
Quế Hồng nói hắn trước kia đi theo một đại phu kiếm ăn, khinh công cũng là đi theo này đại phu học được, hắn dùng khinh công để hái thảo mộc trên một số ngọn núi gần đó và dùng cũng dùng nó để ứng phó với “Sơn dã mãnh thú” nhóm ngày thường luyện công chịu thương.
Mà y thuật của Quế Hồng cũng rất lợi hại, có một vết ngoại thương nho nhỏ hắn tự chế Kim sang dược bôi lên vết thương liền khỏi. Mà đám dưa oa tử kia chính là ỷ vào Kim sang dược của hắn, cho nên đến nay chưa có ai phải bỏ mạng đi, giống như bản thân dường như có chín cái mạng.
“Ngươi này một thân bản lĩnh, khuất cư ở cái sơn trại này, không phải quá lãng phí sao?” Thừa dịp trên đường trở về sơn trại, Mục Sở Bạch vẫn là nhịn không được mà hỏi.
Quế Hồng cười ha ha lên, “Ta biết ngươi sẽ muốn hỏi ta chuyện này, ta nói thật cho ngươi, năng lực này của ta có tính là gì, bên trong sơn trại người có năng lực hơn nhiều. Bất quá ta hỏi ngươi, điều đó có ý nghĩa gí sao? Chẳng lẽ nhất định phải oanh oanh liệt liệt vang danh lịch sử?”
Mục Sở Bạch bị hỏi đến sửng sốt, không nghĩ ra cái đáp án tới. Quế Hồng ấn đầu vai y, nói: “Cho nên vạn sự đừng nghĩ quá nhiều, vừa thấy ngươi là người đọc sách, đọc rất nhiều, dường như cái gì ngươi đều biết, ngươi đều xem thấu, xem ra là không phải, ngươi chỉ là đứng trong một cái vòng tròn, hơn nữa không thấy đường ra.”
Lời này của Quế Hồng khiến cho Mục Sở Bạch bối rối, mà Mục Sở Bạch tự cho rằng chính mình suy nghĩ cẩn thận, nhưng là y lại không dám cùng Quế Hồng cùng nhau xuống núi dạy học. Hiện tại ngẫm lại, nếu lúc trước là hắn chạy tới kì thi hương, chưa chắc là có thể lấy được danh cử nhân như ý nguyện mà trở về. Từ thế hệ này sang thế hệ khác đều sinh ra người tài. Nếu không ra ngoài nhìn ngắm, thực sự không biết thế gian xuất sắc đến thế nào.
Thời điểm, Mục Sở Bạch ở lại sơn trại, y đi theo Ôn Lương, y không dám một mình ở cùng Chu Vượng Mộc một chỗ, cũng không muốn ở cùng các huynh đệ khác. Không biết làm sao, hắn tổng y luôn cảm thấy người khác nhìn y với ánh mắt, như là đang xem một nữ nhân. Thỉnh thoảng, y cũng hay tới đọc những cuốn sách mà Quế Hồng để lại trong sơn trại, ngay cả khi ở Mục gia, y cũng chưa bao giờ ngồi ở nhà đọc sách mỗi ngày chứ đừng nói đến bây giờ ở trong sơn trại này.
Ôn Lương thấy y thật sự buồn chán, liền mời y cùng nhau lên núi. Ôn Lương ở sơn trại có thể tự do ra vào, đi đâu cũng không cần báo cáo với Chu Vượng Mộc. Lúc này, hắn khiêng cái cuốc đến gọi Mục Sở Bạch, từ cửa sau sơn trại mà đi ra. Đi đến nửa đường lên núi Thiên Vương, Mục Sở Bạch chưa bao giờ nghĩ rằng ở một nơi như ngọn núi này lại có một cánh đồng nhỏ nửa mẫu ở lưng chừng núi.
Nghe Ôn Lương nói:
“Thửa ruộng này chính là người trong sơn trại bọn ta tự mình cày, lúc đầu không thể xuống núi đi mua lương thực được, bọn ta chỉ có thể nghĩ cách đi tìm người trong thôn trang để đổi. Cuối cùng đại ca nói không có biện pháp, vì thế chúng ta liền tự mình trồng, hiện tại không sao, lão Vạn cùng Uất Trì huynh lúc sau tới, liền không có phiền toái như vậy.”
Dứt lời, Ôn Lương ngồi trên một gò đất nhỏ ở mép đồng ruộng: “Ta không muốn lãng phí miếng đất này, cho nên không có việc gì liền đến nhìn xem, xem nên trồng cái gì.”
Mục Sở Bạch nhìn Ôn Lương, người trong sơn trại này thực sự kì lạ, thậm chí còn làm ruộng ở trên núi, hắn không khỏi bật cười:
“Nghe Quế tiên sinh nói, trong sơn trại này kỳ nhân dị sĩ không ít, xem ra lời hắn nói không phải giả, nhưng thật ra cùng những gì ta biết về sơn tặc có điều bất đồng.”
“Đó là ngươi thiếu kiến thức.” Ôn Lương cười hai tiếng, “Những cái ngươi nghĩ sự tình bọn ta đã làm, những cái ngươi không nghĩ tới bọn ta cũng làm.”
Mục Sở Bạch cảm thấy sau khi vào sơn trại đều bị bọn họ cười nhạo, dường như coi y chưa hiểu chuyên trên đời này, nhưng y cho rằng chính mình là một người rộng lượng, y sẽ không không so đo với đám sơn tặc này.
Y nhìn nhìn non nửa mẫu đất, phần lớn đề trồng hành, gừng, tỏi và các phụ liệu khác, bên trong chỉ có một cái lều dưa, xung quanh có dây leo lá xanh quấn lấy, nhưng nhiều ít đều là đã khô héo. Hắn chỉ vào lều dưa, “Đó là loại gì đó?”